Trái tim Lâm Như run lên như vừa có luồng nhiệt chạy qua. Hứa Thiếu Phong vẫn rất được, vẫn rất quan tâm đến cô.
Hứa Thiếu Phong về tới nhà đã hơn 9 giờ tối.
Anh ta bận suốt cả ngày, buổi sáng họp, buổi chiều phối hợp với nhân viên
trong Tổ Điều tra Sự cố hỏa hoạn của tỉnh tìm hiểu nguyên nhân xảy ra
hỏa hoạn, buổi tối lại đưa họ đi ăn cơm. Trong ngày, anh ta nhận được
tin nhắn của Trần Tư Tư, hỏi cơ quan rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại hỏi
liệu có ảnh hưởng tới anh không? Sự quan tâm của Trần Tư Tư khiến Hứa
Thiếu Phong cảm kích trong lòng, anh ta nói với Trần Tư Tư, việc này
không thể ảnh hưởng đến anh ta được, bảo cô ấy yên tâm. Nói là nói như
thế, nhưng trong lòng anh ta biết rõ, việc này đưa ra giải quyết thì
nặng nhẹ thế nào, nếu nói không có chuyện gì cũng chính là có chuyện,
ngoài việc do ai thầu, ai phụ trách, còn có Trưởng ban Nghệ thuật Quần
chúng Trần Nghệ Lâm gánh đỡ, chẳng hề có chút liên lụy gì tới anh ta cả. Nếu tiếp tục truy cứu sâu thêm, anh cũng không tránh khỏi dính líu. Bởi vì đây cũng chẳng phải là một sự cố nhỏ, chết 2 mạng người, bị thương
11 người, còn khiến cho tòa nhà Trung tâm Nghệ thuật bị cháy thiêu cháy
rụi. Những sự cố lớn như thế này, nếu ở trên có vị lãnh đạo nào quở
trách xuống, truy cứu tới cấp cao nhất của Cục hoặc cấp lãnh đạo cao hơn nữa cũng không phải là không thể. Chính vì như thế, gặp phải những
trường hợp như thế này, mặc dù bề ngoài có vẻ bình tĩnh, trong lòng anh
ta lại đang lo lắng. Đặc biệt là sự chọc ngoáy đằng sau của Trương Minh
Hoa, càng làm anh cảm thấy bất an. Anh biết Trương Minh Hoa đang có cơ
hội, có thể nhảy vào vị trí thay anh, nên hắn mới dám công khai đả kích
như thế, nếu không, có cho hắn ăn gan hùm hắn cũng không dám thế. Qua
việc này, dần dần rồi anh cũng phải tính cách tiêu trừ Trương Minh Hoa,
quyết không để hắn tiếp tục tồn tại trong Cục Văn hóa Truyền thông Nghe
nhìn này được.
Hứa Thiếu Phong mở cửa ra, căn nhà tối om. Lâm Như đi đâu rồi, sao vẫn chưa về nhà? Hứa Thiếu Phong không khỏi lo lắng,
mới nhớ ra tối qua sau khi gọi điện với Lâm Như, chẳng hề liên lạc gì
với cô ấy nữa. Lâm Như không gọi điện, anh cũng không gọi. Anh không
liên lạc gì với cô ấy là do công việc hỗn loạn, còn cô ấy không liên lạc là vì lý do gì? Có phải cô ấy đã phát giác điều gì từ cuộc điện thoại
tối qua không? Hoặc là có hoài nghi gì về hành động của anh?
Nếu
thực sự như thế thì không ổn chút nào, đúng là không ổn. Một luồng hơi
rượu mùi khó chịu ở đâu đó xộc thẳng lên mũi, dù rằng anh đã uống rượu,
nhưng mùi rượu này vẫn rất sực. Theo kinh nghiệm của người uống rượu như anh thì chỉ ngửi là biết, loại mùi này không phải là mùi thơm của rượu
tỏa ra từ trong bình, mà là mùi khó chịu do người uống say bị nôn. Anh
không kìm được sự ngạc nhiên, trong lòng nghĩ từ trước tới giờ vợ mình
chưa từng ở nhà uống rượu giải sầu, chẳng lẽ là cô ấy nghĩ ngợi lung
tung làm chuyện dại dột? Nếu như thế, anh thật sự gặp họa rồi, lo lắng
trong nhà và tai họa bên ngoài nhất định đẩy anh vào con đường cùng.
Hứa Thiếu Phong vội bật đèn lên, thấy trong nhà lộn xộn bừa bãi, một đống
hỗn độn, liền nghĩ sự việc có chút không ổn, nhẹ nhàng gọi một tiếng Lâm Như nhưng không một tiếng trả lời. Anh ta lại gọi to tên vợ mình, vẫn
không ai trả lời, vội vàng chạy vào phòng ngủ, bật đèn lên xem, Lâm Như
đang nằm trên giường, sắc mặt có chút tái đi. Anh ta bước lại nhẹ nhàng
lay cô dậy, vừa gọi hai câu liên tiếp tên cô mới thấy cô mở mắt ra.
Hứa Thiếu Phong lúc này mới thở phào một tiếng, vợ của tôi, đúng là dọa
người ta sợ chết khiếp. Nghĩ như thế bèn đưa tay ra sờ sờ ngực cô biết
được cô chỉ là uống rượu quá chén, liền cố ý tránh chuyện uống rượu quay sang nói câu thân mật: “Em bị cảm à? Mấy ngày anh không ở nhà, em phải
chăm sóc tốt bản thân mình chứ, có bệnh cũng phải đến bệnh viện khám
chứ”.
Thực ra, Lâm Như đã tỉnh từ lâu, nghe thấy Hứa Thiếu Phong
gọi, cô không thèm đáp lời, cứ nghĩ đến việc đó, cô đã thấy mệt mỏi lắm
rồi, làm gì còn hứng để ý đến anh ta? Lúc này, cô rất muốn vén chăn lên
nói thẳng vào mặt anh ta: “Hứa Thiếu Phong, anh không được lại gần tôi,
anh nói rõ cho tôi biết, tối qua anh đi đàn đúm ở đâu?” Nhưng cô lại
nhẫn nhịn được, kìm nén tất cả sự xung đột trong lòng, nhẹ nhàng nói:
“Anh về rồi đấy à? Tôi tưởng là anh quên cả đường về nhà rồi chứ”.
Hứa Thiếu Phong mới nghe đã biết có việc không ổn, liền cười gượng nói:
“Sao có thể quên đường về nhà được chứ? Sáng nay tôi đã về đây rồi,
không ngờ cơ quan xảy ra chuyện, mà còn là chuyện lớn, toàn thể nhân
viên đều phải làm thêm, tôi là lãnh đạo chẳng lẽ không ở lại sao? Buổi
tối lại phải dẫn các đồng chí trong Tổ Điều tra Sự cố của tỉnh đi ăn
cơm, khi về thì đã muộn rồi. Em vẫn còn chưa ăn cơm à, hay là tôi đi làm cho em chút gì ăn nhé”.
Lâm Như nói: “Không cần đâu, em không muốn ăn. Buổi trưa đi cùng bạn uống hơi nhiều rượu, bây giờ đầu còn rất đau”.
Hứa Thiếu Phong đưa tay ra xoa xoa ngực cô nói: “Sao có thể không ăn gì chứ? Tôi nhất định phải làm chút gì cho em ăn mới được”.
Trái tim cô run lên như vừa có luồng nhiệt chạy qua. Hứa Thiếu Phong vẫn rất được, vẫn rất quan tâm đến cô. Cô vốn dĩ muốn anh ta nói rõ chuyện tối
qua, nhìn cái dáng vẻ đầy tâm trạng của anh ta, vừa phải lo lắng chuyện
cơ quan, vừa phải quan tâm đến cô như thế này, cô thấy không đang tâm
liền nắm chặt tay anh ta nói: “Cơ quan anh xảy ra chuyện gì rồi, có ảnh
hưởng gì tới sự nghiệp của anh không?”
Hứa Thiếu Phong nhìn dáng
vẻ đầy quan tâm của Lâm Như biết là vấn đề đã được anh đẩy đi rồi, bèn
mang chuyện hỏa hoạn kể cho cô nghe.
Trong những trường hợp thông thường, việc ở cơ quan anh ta thường không chuyên tâm kể, sẽ không kể
tỉ mỉ, có thể là hôm nay tình hình thay đổi, nếu không làm cho Lâm Như
nghĩ sang một vấn đề khác cô ấy sẽ còn hỏi đến cuộc điện thoại tối qua,
cho nên anh đành phải kể chuyện kỹ hơn một chút, nói trắng ra, để cô ấy
chạy ra khỏi cái vòng đó, rồi rơi vào sự mâu thuẫn trong ngoài. Muốn xử
lý được việc bên ngoài trước tiên phải yên chuyện trong nhà đã, làm ổn
việc nội bộ gia đình mới có thể đưa mâu thuẫn gia đình chuyển thành mâu
thuẫn trong ngoài. Cứ nghĩ như thế, liền nói tiếp: “Phát sinh việc như
thế này, nếu ở trên không truy cứu thì coi như xong, nếu truy cứu, nhất
định có ảnh hưởng tới anh, bởi vì nói cho cùng thì anh cũng là sếp của
Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn này, nhỏ thì sẽ ảnh hưởng tới thanh
danh, lớn sẽ ảnh hưởng tới vị trí của anh. Trong buổi họp sáng hôm nay,
anh thấy Trương Minh Hoa muốn nhân cơ hội này gây thêm rắc rối cho anh,
cũng may mấy hôm nay anh đi lên tỉnh họp, giao toàn bộ công việc lại cho hắn, cũng là một lý do thoát tội, nếu không, chưa biết chừng sau trận
hỏa hoạn này, sự nghiệp cũng tiêu luôn”.
Lâm Như nghe nói thế,
bất thình lình ngồi bật dậy nói: “Cái gì? Trương Minh Hoa muốn gây
chuyện với anh sao? Hắn dựa vào cái gì? Lúc trước nếu không phải anh
giúp hắn, làm sao hắn có thể leo lên vị trí Phó Cục trưởng? Bây giờ đủ
lông đủ cánh rồi, lại quay lại muốn phản anh, loại người gì không biết!”
Hứa Thiếu Phong nhìn vẻ sốt sắng của Lâm Như thì cho rằng mình gặp may rồi, biết được là cô dễ nổi cáu, vấn đề sẽ được chuyển biến, việc lo lắng
trong lòng giờ đã có thể yên tâm rồi, nhưng còn một mặt khác trong lòng
vẫn treo lơ lửng trên không, không thể không cảm kích nói: “Chốn quan
trường không phải giang hồ, không có người nào là bạn mãi mãi, cũng
không có kẻ thù nào là mãi mãi, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Lúc đó là
lúc đó, bây giờ là bây giờ, vạn vật biến đổi, lòng người cũng thay đổi.
Hắn làm Phó Cục trưởng mấy năm, có thể là muốn ngồi vào vị trí Cục
trưởng nên mới nhân cơ hội này đối phó với anh”.
Lâm Như nói:
“Đúng là biết người biết mặt không biết lòng, vẽ hổ vẽ da khó vẽ xương.
Đã nhiều năm nay mà vẫn không thể biết được hắn đê tiện như thế. Nhưng
Thiếu Phong, tôi cũng khuyên anh một câu, tất cả nên cẩn thận một chút,
không nên để người khác biết được thóp của anh, nếu không công lao từ
trước đến giờ sẽ đổ sông đổ biển hết”.
Hứa Thiếu Phong nghe thấy
Lâm Như nói những lời đó có phần muốn ám chỉ điều gì, không biết tự mình quá nhạy cảm hay là cô ấy nghi ngờ anh, liền nói bóng nói gió: “Tôi
chẳng có thóp gì cả, hắn có muốn nắm cũng không nắm được. Tôi chỉ lo,
nếu cấp trên truy cứu lại điều tra cả tới vấn đề trùng tu sửa chữa Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng, e rằng lúc đấy sẽ gây cho tôi phiền
phức nào đó”.
Hứa Thiếu Phong nói đến đây, bèn cố ý dừng lại,
trùng tu sửa chữa Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng là một vấn đề
rất tế nhị, anh ta chỉ muốn châm nó lên thôi. Ba năm trước sau khi Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng Thành phố ra kế hoạch trùng tu sửa
chữa, Lâm Như nhiều lần nằm cạnh Hứa Thiếu Phong tỉ tê, muốn giao toàn
bộ công trình đó cho em rể cô là A Xán đảm nhiệm. Hứa Thiếu Phong biết A Xán đối xử với nhà anh cũng không đến nỗi nào, đặc biệt là rất quan tâm đến con trai anh là Hứa Chí Đông, mỗi năm vào dịp tết đều mừng tuổi nó
một phong bao lì xì rất dày, còn mua quà tặng, nhiều khi việc làm đó còn khiến anh cảm thấy ngại. Lâm Như đã ra mặt muốn công trình này, cô ấy
có lý do của mình thì anh cũng chỉ biết đồng ý yêu cầu của cô ấy. Như
vậy, việc gọi thầu công khai chỉ được tiến hành qua loa, cuối cùng vẫn
là đưa công trình cho A Xán.
Thực tế mà nói, nếu không xảy ra
chuyện gì thì không sao, sau khi xảy ra vụ hỏa hoạn, vấn đề về việc
trùng tu sửa chữa cũng bị bại lộ. Vốn dĩ yêu cầu vũ trường phải dùng vật liệu chống cháy, khi quyết toán sẽ dựa vào tiêu chuẩn đó để trả khoản,
không ngờ sau khi gặp phải hỏa hoạn, tất cả đều biến thành tro bụi, vấn
đề trong đó cũng bị lộ sạch. Hứa Thiếu Phong hiểu rõ, Lâm Như tốn công
sức mới có được công trình này, nhất định hưởng từ đó không ít lợi. Còn
việc được bao nhiêu lợi thì anh chưa từng hỏi, cô ấy cũng chưa từng nói
cho anh biết. Bởi vì anh không muốn tham gia vào việc của cô ấy, đằng
nào thì cơm đâu chẳng gạo nhà này, gia đình này do cô ấy quán xuyến thì
chẳng có gì mà không yên tâm. Cô ấy không nói với anh cũng có lý do của
cô ấy, có những việc nói quá rõ ràng cũng không phải là tốt.
Lúc
này, Hứa Thiếu Phong không thể không ám chỉ cho cô ấy. Thứ nhất, anh ta
muốn Lâm Như làm tốt công tác chuẩn bị về mặt tư tưởng, nếu ở trên truy
cứu đến việc trùng tu sửa chữa thì cũng dễ cho A Xán có sự ứng phó
trước. Mặt khác, cũng cho Lâm Như hiểu rõ, trong giờ khắc quan trọng
này, đừng có mà hẹp hòi nghi ngờ anh ta nữa, nên đoàn kết lại với nhau,
cùng nhau đối phó với cục diện vấn đề.
Lâm Như đương nhiên không
phải là người ngu ngốc, vừa nghe đã hiểu được dụng ý của Hứa Thiếu
Phong. Liền nói: “Tu sửa? Về việc này chẳng có vấn đề gì cả, tên Trương
Minh Hoa kia không tóm được thóp nào đâu?”
Hứa Thiếu Phong nói:
“Tôi không nói Trương Minh Hoa nắm được điểm yếu gì, hắn mà nắm được đầu mối gì thì chỉ sợ đã trình lên cấp trên rồi thôi, còn đợi đến bây giờ?
Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, ăn vụng phải chùi mép cho sạch, nếu như cấp
trên điều tra ra vật liệu tu sửa Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Quần chúng đó không phải là vật liệu chống cháy, A Xán sẽ phải chịu tội rút ruột
công trình, không thi công theo thiết kế, không những thế còn liên lụy
cả sang tôi nữa?”
Lâm Như không thể nhịn được cười nói: “Ông nói
nghe khó coi chết đi được, cái gì mà ăn vụng phải chùi mép cho sạch?
Miệng vợ ông lúc nào mà không sạch chứ? Hơn nữa, chuyện từ ba năm trước, từ gọi thầu cho đến nghiệm thu công trình, tất cả đều được tiến hành
đúng trình tự, kể cả bây giờ phát hiện ra chút lỗi nhỏ cũng không thể
liên lụy tới ông được, ông yên tâm đi, A Xán không phải loại người đó”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Nó có phải là hạng người đó hay không tôi không cần
biết, nhưng tốt nhất đừng để người ngoài biết giữa bà và nó có quan hệ
họ hàng thân thích, nếu không, không có chuyện gì thì người ngoài cũng
sẽ kiếm chuyện cho tôi”.
“Được, tôi biết rồi, có thời gian tôi sẽ căn dặn A Xán”, Lâm Như nói.
Lâm Như mặc dù nói ra có vẻ hời hợt như thế, nhưng trong lòng đã bắt đầu lo lắng. Bởi vì trong hợp đồng nhận thầu lần đó, cô nhận được từ tay A Xán một phần phí khá dày, nói cho cùng những lợi ích này đều do quyền lực
của Hứa Thiếu Phong mang lại, nếu không phải là Hứa Thiếu Phong, A Xán
làm sao có thể có được hạng mục công trình đáng giá vài triệu tệ thế?
Thực ra khi có được rồi, khoản lợi nhuận bên trong cũng không lớn cho
lắm, khoản lợi nhuận này đương nhiên cũng bao gồm sự báo đáp nồng hậu mà A Xán cho cô. Còn về việc cô có được bao nhiêu, cô chưa từng nói với
Hứa Thiếu Phong, Hứa Thiếu Phong chưa từng đoái hoài đến chuyện trong
nhà, cô cũng không cần thiết phải nói rõ với anh ta, những việc trong
ngoài ở gia đình cô đều quen một mình giải quyết, có nhiều việc hai
người không hiểu nhau lại gây ra hiểu lầm.
Lâm Như vừa nghĩ tới
đó, đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Cô nhấc điện thoại lên, vừa
nghe đã nhận ra đó là cuộc điện thoại quốc tế của con trai cô là Đông
Đông gọi về từ bên kia bờ đại dương, xúc động đến nỗi cô suýt bị lạc
giọng: “Đông Đông, mẹ nhớ con quá, bây giờ con sống thế nào? Con vẫn
khỏe chứ? Ở bên đó đã quen chưa?”
Hứa Chí Đông nói: “Mẹ, con vẫn khỏe, con đã lớn rồi, con tự biết chăm sóc bản thân mà, mẹ yên tâm đi”.
“Tốt! Tốt! Chỉ cần con biết tự chăm sóc bản thân là mẹ yên tâm rồi”.
Đông Đông nói: “Mẹ, mẹ hãy yên tâm, mẹ dạo này có khỏe không? Sức khỏe của bố thế nào ạ?”
“Rất tốt! Mẹ và bố con đều rất khỏe. Bố con giờ đang ở nhà, nói chuyện với
bố con một chút nhé!” Lâm Như nói xong liền chuyển điện thoại cho Hứa
Thiếu Phong.
Hứa Thiếu Phong nhận điện thoại nói: “Chào con trai, sống ở nước ngoài có quen không?”
Lâm Như nhìn dáng vẻ Hứa Thiếu Phong nhận điện thoại, giống như là đang
nhìn thấy dáng hình con trai cô. Đông Đông rất giống Hứa Thiếu Phong,
đặc biệt là nhìn từ phía bên sườn, rõ ràng là bản sao của Hứa Thiếu
Phong lúc còn trẻ.
Hai năm trước, Đông Đông tốt nghiệp trung học
phổ thông, vốn dĩ với trình độ của nó có thể thi đại học trong nước,
không ngờ trong lớp có một đứa bạn nữ chuyển sang Mỹ học, trái tim nó
quay cuồng, giống như kẻ bị mất trí. Một thời gian sau, đứa bạn đó liên
lạc về bảo nó cùng sang Mỹ học, nó suốt ngày lải nhải đòi đi sang Mỹ.
Sang Mỹ du học thì phải có nhiều tiền, nếu không có nhiều tiền thì cuộc
sống ở Mỹ sẽ rất khổ. Bố của bạn nữ đó là ông chủ Tập đoàn Khai thác Bất động sản, có tiền, gia đình mình làm sao có thể so sánh với nhà họ?
Đông Đông nói, sang Mỹ nó có thể đi làm thêm, có thể làm việc chăm chỉ
để lấy tiền đi học. Khuyên bảo thế nào, nó cũng không chịu nghe. Không
còn cách nào khác, người mẹ chỉ còn biết đặt mọi hy vọng nơi con trai
mình. Ra nước ngoài du học cũng không phải là việc gì xấu xa, một số vị
minh tinh và học giả trong nước không phải có cơ hội cũng muốn ra nước
ngoài để học tập và phát triển đó sao? Gia đình chỉ có mỗi đứa con, nó
đã muốn đi như thế này, cô cũng đành chấp nhận yêu cầu của nó vậy.
Không ngờ khi cô đồng ý rồi, Hứa Thiếu Phong lại không đồng ý.
“Đi thế sao được?” - Hứa Thiếu Phong nói - “Chỉ cần nó học giỏi, cổng
trường Đại học Bắc Đại Thanh Hoa luôn rộng mở với nó. Trung Quốc cũng có một loạt các trường đại học, cũng có một đội ngũ giáo sư đã từng đào
tạo nên không biết bao nhiêu anh tài cho xã hội. Lẽ nào các trường đại
học ở Trung Quốc không đáp ứng nổi yêu cầu của nó, hà tất phải sang tận
Mỹ du học? Trường chúng ta học không phải đều là những trường học vào
loại nhất nhì trong nước sao? Sau khi tốt nghiệp, không phải là trường
học đã dạy cho chúng ta bao nhiêu thứ đó sao, ít nhất thì bây giờ chúng
ta đều đã trở thành nòng cốt của cơ quan?”
Lâm Như nói: “Thời
trước khác bây giờ khác. Bây giờ người ta là toàn cầu hóa, tất cả đều
thay đổi rồi. Thiếu Phong, chúng ta chỉ có mỗi một đứa con, nó đã muốn
như vậy, hay là chúng ta đáp ứng nguyện vọng của nó đi”.
“Đáp ứng cái gì? Lúc điều kiện kinh tế khá giả thì còn có thể thỏa mãn cho nó,
nếu khi không có tiền thì biết làm thế nào? Sang Mỹ du học, ít nhất mỗi
năm cũng phải tốn ba trăm, bốn trăm nghìn tệ, học phí cao như thế cô có
cung cấp được cho nó hay không?”, Hứa Thiếu Phong bực tức nói.
Lâm Như nhẹ giọng: “Thiếu Phong, vấn đề học phí ông không phải lo, nhà mình cũng đã để dành được chút ít, tôi sẽ liên lạc bạn bè nhờ vay thêm một
ít, sẽ không có vấn đề gì đâu, ông yên tâm đi”.
Hứa Thiếu Phong nói: “Cô chỉ biết đi mượn, thế mượn xong thì không phải trả à?”
“Thiếu Phong, ông đồng ý đi. Ông không thấy con trai mình giờ trong tình trạng như thế nào à? Từ khi con bé lớp nó đi Mỹ, ngày nào cũng mặt mày ủ rũ,
ông không thương nó nhưng tôi thương. Con lớn rồi, nó có dự định của
riêng nó, có sự theo đuổi của riêng nó. Chúng ta hãy giúp nó đạt được
ước vọng của nó đi kẻo sau này lớn lên nó lại oán trách chúng ta”.
Nghe Lâm Như nói như thế, Hứa Thiếu Phong mới miễn cưỡng đồng ý.
Hứa Chí Đông sang Mỹ học được hơn một năm rồi, qua cách nói chuyện có thể thấy hình như nó trưởng thành hơn trước nhiều.
Lúc này, Lâm Như thấy Hứa Thiếu Phong gác điện thoại xuống vẻ mặt vui vẻ, liền hỏi: “Con nói gì với ông vậy?”
Hứa Thiếu Phong cười to: “Nó nói nó tìm được một công việc, lúc không phải
lên lớp thì đi làm thêm, mỗi tháng cũng kiếm được hơn 400 đô la Mỹ. Cũng không tồi phải không, tôi thấy con trai chúng ta, khi còn ở nhà thì
quen được chiều chuộng, chẳng muốn động vào việc gì, ra nước ngoài sống
tự lập rồi lại có bản lĩnh”.
Lâm Như nói: “Trời cao cho chim bay, biển rộng để cá lặn. Đưa nó đến một nơi xa, rèn luyện cũng là cách tốt mà”.
Hứa Thiếu Phong không nén được tiếng thở dài và nói: “Thời gian trôi đi
nhanh thật, còn chưa sống sung sướng được ngày nào chúng ta đã hơn 40
tuổi rồi, con trai cũng trưởng thành rồi, có thể sống độc lập rồi”.
Lâm Như cũng than vãn: “Đúng là nhanh thật đấy, không ngờ mấy năm nữa chúng ta đã trở thành ông nội bà nội rồi, nhưng có lúc tôi vẫn cảm thấy rất
trẻ, vẫn chưa già”.
Hứa Thiếu Phong nói: "Làm gì mà đã già, chúng ta mới hơn 40 tuổi, đang độ tuổi 'vào xuân'".
Lâm Như mở tròn mắt: “Vẫn còn 'vào xuân'? Tiền làm không đủ nộp cho tôi, còn bảo mình chưa già?”
Hứa Thiếu Phong liền cười nhẹ nói: “Ai nói tôi già rồi? Ai bảo tôi không
giao nộp tiền lương? Hôm nay tôi nộp cho bà”. Nói rồi, liền ôm Lâm Như
từ đằng sau và bế cô vào phòng ngủ.