Trần Tư Tư nghe xong những lời này bất giác mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch, những lời này quá chua ngoa, làm cho cô toát cả mồ hôi, cũng khiến cô
suy sụp nhanh chóng.
Nhưng sự việc đã đến nước này, cũng
không còn cách nào quay lại được, cô chỉ còn cách ngẩng cao đầu, quyết
không thể cúi đầu bại trận trước mặt bà ta. Cô ta “hừm” một tiếng nói:
“Thực ra tôi không muốn nói thêm gì nữa, nhưng chị đã nói đến mức này
rồi thì tôi cũng vạch cho chị thấy một sai lầm. Quan hệ giữa tôi và
Thiếu Phong không phải là vụng trộm, đó là tình yêu chân chính. Bởi vì
khi quen Thiếu Phong tôi không biết anh ấy là ai, càng không biết anh ấy đã có vợ hay chưa, chúng tôi chỉ là hai người yêu nhau như những người
khác. Nếu phải dùng đến từ ăn trộm, thì Thiếu Phong mới là người vụng
trộm, tôi không trộm của ai cái gì hết. Vì thế, những lời này chị nên đi mà nói cho Hứa Thiếu Phong nghe, đây là điều thứ nhất. Thứ hai, tình
yêu chân chính không thể dùng đạo đức hay không đạo đức mà đánh giá, nếu nhất định phải dùng cái gì đó để đong đếm thì hôn nhân không tình yêu
mới là hôn nhân không có đạo đức. Cho dù chị khinh thường hay không
khinh thường tôi, tôi cũng không quan tâm, chỉ cần người tôi thích cũng
yêu tôi thì mọi việc khác chẳng có nghĩa lý gì hết. Chị Lâm, cảm ơn chị
đã mời tôi uống cà phê, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi phải đi
rồi”.
Lâm Như thấy hơi run một chút, cô cố gắng hết sức để khống
chế cảm xúc của mình để giữ được phong thái cao quý. Cô uống một ngụm
trà rồi mới nói: “Một khi cô đã yêu anh ấy như vậy thì sao cô không nghĩ cho anh ấy một chút?”
Trần Tư Tư vừa mới đứng dậy lại ngồi xuống nói: “Sao chị biết là tôi không nghĩ cho anh ấy? Nếu không phải tôi
đứng ra dàn xếp chuyện lần trước thì liệu anh ấy có bình an như vậy được không?”
Lâm Như nói: “Nếu mà cô sinh đứa bé ra thì không phải
anh ấy đã phạm một lỗi lớn hay sao? Cô không đến mức dùng việc này mà
đưa anh ấy đến trước cánh cửa nhà tù chứ?”
Trần Tư Tư cười một
cách mỉa mai nói: “Làm sao mà có thể như thế chứ? Dân không kêu thì quan không xử, làm sao mà tôi có thể đưa người của tôi đến nơi đó được, điều này xin chị cứ yên tâm”.
Lâm Như cũng cười khẩy nói: “Tôi biết
là cô vẫn còn ôm giấc mộng đó, nghĩ rằng có đứa con rồi Thiếu Phong sẽ
ly hôn và cưới cô. Cô không nghĩ là khi Thiếu Phong biết việc cô lén lút có con với anh ấy là một âm mưu, dùng nó mà ép buộc anh ấy thì hình ảnh của cô trong lòng anh ấy sẽ như thế nào đây? Vả lại, những người làm
quan ai mà không ra ngoài ngắt hoa, bẻ cành? Chẳng có ai lại dại dột để
mất chức vì một đóa hoa dại. Cô đừng có nằm mơ nữa”.
Thực sự Trần Tư Tư gần như đã bị những lời này đánh gục, giống như nhà ảo thuật đang biểu diễn trên sân khấu thì bị khán giả phát hiện vậy, trong lòng thấy
vô cùng tức giận, trong sự tức giận đó chính là sự bất lực. Cô ta cố
gắng hết sức để ổn định tâm lý, tự nhắc nhở bản thân rằng nhất định phải kiên trì đến cùng, quyết không để thua bà ta, nghĩ vậy nên cô mới lấy
lại tự tin nói tiếp: “Không ngờ chị lại nhìn xa trông rộng đến vậy, nếu
như chị đã nghĩ thoáng được như vậy, hiểu rõ về bản tính của đàn ông như vậy thì chị còn tính toán làm gì nữa? Chúng ta cứ theo trào lưu này mà
sống, ai đi đường nấy là được rồi, đừng phí công mà đi sắp đặt cuộc sống của người khác”. Nói rồi Tư Tư đứng dậy: “Cảm ơn vì cốc cà phê, cảm ơn
chị đã nhắc nhở, chào chị”. Lâm Như cũng lịch lãm làm đúng phép lịch sự
khi tiễn khách, cười và nói: “Cô đi đi”.
Lâm Như vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo cho đến khi Trần Tư Tư bước ra cửa mới thở phào nhẹ nhõm,
sau một hồi dày công giảng giải, cuối cùng cũng đánh trúng điểm yếu của
đối phương. Từ trạng thái và biểu hiện của Trần Tư Tư cô có thể thấy rõ
được là dù ngoài miệng cô ta ăn nói rất cứng rắn nhưng thực ra trong
lòng cô ta sớm đã rất sợ hãi rồi.
Bước tiếp theo thì phải làm gì
đây? Có nên cho Hứa Thiếu Phong biết chuyện, để anh ta ra mặt giải quyết chuyện của Trần Tư Tư, nếu như đem chuyện Trần Tư Tư có con kể cho anh
ta thì anh ta sẽ nghĩ thế nào, liệu có tác dụng ngược lại không? Đối mặt với sự thật khó khăn này, cô cũng có chút khó xử, cô muốn gọi Hồ Tiểu
Dương đến nói chuyện một chút, dù sao nó cũng là người học về tâm lý, có thể suy đoán tâm trạng của người khác, để cho nó phân tích tâm trạng
mình một chút.
Đang định lấy điện thoại trong túi ra thì điện
thoại reo, cô vội vàng mở ra xem, thì ra là tin nhắn của Trần Chí Cương, chỉ thấy viết là: “Bận quá, muốn mời em ra ngoài uống trà, không biết
em có thời gian không?”
Tự nhiên trong lòng cô lại có một cảm
giác ấm áp, người đàn ông này, lần nào nhắn tin cũng vậy, dù chỉ vẻn vẹn vài chữ cũng đủ làm cô thấy rạo rực, xao xuyến. Cô sợ tin nhắn của anh
ta nhưng mỗi khi có tin nhắn thì lại muốn xem ngay. Cô hiểu rằng ở tận
đáy lòng mình anh ta vẫn luôn chiếm một vị trí quan trọng, vẫn âm thầm
chờ đợi anh ta.
Bỏ điện thoại xuống, cô không biết phải nhắn lại cho anh ta thế nào?
Thực lòng mà nói cô cũng muốn gặp anh ấy, thậm chí còn muốn có một lần vui
vẻ thoải mái như lần ở Ma Cao đó, ấy vậy mà khi suy nghĩ này mới xuất
hiện trong đầu thì đã bị dập tắt mất, không được, nhất định không được,
đây là ở thành phố Hải Tân, nơi đây có nhà của cô, không phải ở Ma Cao.
Nếu mà bị người khác phát hiện không phải danh tiếng cả một đời đều bị
ảnh hưởng sao? Hơn nữa vừa nãy mình vừa mới trách móc Trần Tư Tư gay gắt như vậy mình không thể vừa ăn cướp vừa la làng được, thế thì còn ra thể thống gì nữa? Nghĩ vậy cô liền rút điện thoại ra nhắn tin trả lời: “Xin lỗi, nhà có khách đến chơi, em không đi được, để hôm khác gặp được
không?”. Lúc đang chuẩn bị ấn nút gửi tin thì cô bỗng nhiên dừng lại.
“Hôm khác gặp được không?” - chẳng phải là lại đang tạo cho anh ta một
hy vọng đợi ngày khác hẹn gặp mình hay sao? Chi bằng cứ gặp anh ta một
lần, nói chuyện một chút cũng không có gì. Nghĩ đến đây Lâm Như liền xóa tin nhắn đi, rồi gọi lại cho Chí Cương.
“Alo, dạo này em khỏe không?”, đầu dây bên kia vang lên giọng nói ồm ồm của Chí Cương.
“Uhm, rất khỏe” - cô hỏi - “Anh thì sao? Bận gì vậy?”
Chí Cương nói: “Bây giờ nói chuyện có tiện không?”
Lâm Như nói: “Không sao, có chuyện gì anh cứ nói đi”.
Chí Cương nói: “Anh rất nhớ em, anh muốn gặp em, được không?”
Cô thấy con tim mình run rẩy, liền nói: “Được, em đang ở tầng hai quán cà
phê Điệp Luyến Hoa bên cạnh trung tâm thể dục, chỗ gần cửa sổ ấy, anh
đến đi”.
Chí Cương nói: “Được rồi, 10 phút nữa anh đến”.
Bỏ điện thoại xuống cô thấy mặt mình nóng bừng lên, cô biết rằng thực ra
đây chính là sự trỗi dậy của dục vọng đang lớn dần lên trong lòng, đó là biểu hiện tự nhiên của cơ thể mà cô không thể khống chế được.
Cô hướng ánh mắt ra phía cửa sổ ngắm đường phố, xe cộ đi lại ngược xuôi
đông đúc, ánh đèn nhấp nháy, một khung cảnh thật phồn hoa tráng lệ. Dòng người đi lại ngược xuôi trên đường giống như đàn kiến bò dưới gốc cây
vậy, vội vàng chạy đến rồi lại vội vàng chạy đi, không biết là bận rộn
đi về đâu? Vì thức ăn? Vì tình? Hay vì bản tính thế rồi? Hay là vì một
tương lai mịt mờ phía trước, vì một hoang tưởng xa vời? Mấy năm trước xe cộ đi trên con đường này không đông đúc như bây giờ, đến buổi tối thì
im lìm, nhưng cùng với sự phát triển của cuộc sống, người nào người nấy
đều có xe riêng, thành phố ven biển vốn bình yên cũng đã thường xuyên
xảy ra tắc đường, đặc biệt là lúc tan tầm thế này thì tắc đường là
chuyện thường tình như cơm bữa. Thực ra, cô cũng muốn học lái xe nhưng
mỗi khi nghĩ đến cảnh đông đúc, chen chúc trên đường, cô lại không muốn
chạy theo thời đại làm gì nữa.
Khi ánh mắt vừa quay lại phía
phòng trà thì cô thấy Chí Cương đi vào từ phía cầu thang. Anh ta mặc
chiếc quần âu màu xanh da trời, chiếc áo sơ mi dài tay trắng sọc xanh,
tóc hình như mới cắt, nhìn ngắn và gọn gàng, dáng người tuấn tú, toàn
thân toát lên vẻ hấp dẫn của người đàn ông chín chắn, thành đạt.
Cô bất giác đứng lên, cười với anh ta và gật gật đầu: “Anh đến rồi”.
Chí Cương cười ha ha nói: “Hôm nay em trang điểm nhìn đẹp quá, nhìn em thật trẻ trung, thiếu chút nữa thì anh không dám nhận em nữa đấy”.
Cô biết là Chí Cương đang khen mình nhưng nghe được những lời như thế này
cũng vô cùng thích thú nói: “Anh đừng trêu em nữa, trang điểm thế chứ
trang điểm nữa cũng không thể xinh đẹp như ngày xưa được. Anh ngồi đi”.
Chí Cương ngồi xuống đối diện với Lâm Như rồi nói: “Ngày xưa có cái đẹp của ngày xưa, bây giờ có cái đẹp của bây giờ, con người ở mỗi thời điểm
khác nhau, mỗi độ tuổi khác nhau thì có vẻ đẹp không giống nhau mà. Có
điều anh thích vẻ đẹp bây giờ của em hơn, chín chắn, đằm thắm”.
Trong lòng cô bắt đầu thấy nong nóng, bất giác mặt cũng đỏ lên, nói: “Cảm ơn lời khen của anh. Anh uống gì?”
Chí Cương nói: “Cho anh tách trà hoa nhài”.
Cô vẫy tay gọi cô phục vụ bàn.
Đợi khi cô gọi trà xong anh ta mới nghi ngờ hỏi: “Em đang đợi ai à?”
Lâm Như cười nói: “Người đi thì đã đi rồi, người đến thì vừa mới tới đấy”.
Chí Cương nở nụ cười miễn cưỡng: “Thảo nào, hôm nay em lại trang điểm đẹp thế, hóa ra là có hẹn”.
Cô cũng bất giác đưa tay lên che miệng cười to, từ biểu hiện của Chí Cương cô thấy được dáng vẻ giận dỗi ghen tuông của anh ta thật giống chàng
trai mới lớn, liền trêu anh ta: “Anh ta vừa đi thì anh đến ngồi thay chỗ của anh ta”.
Chí Cương cười có chút gượng gạo nói: “Thật vậy
sao? Xem ra anh là người nhờ bóng của anh ta rồi, nếu không thì khó có
thể hẹn em ra đây được”.
Nhìn dáng vẻ này của Chí Cương trong lòng cô có một niềm vui khó tả, cười nói: “Em cho anh biết, anh ta là đàn bà”.
Chí Cương có vẻ không tin lắm: “Là đàn bà à? Hai người đàn bà hẹn nhau ra đây chắc không phải đồng chí rồi?”
Cô vờ như giận dỗi nói: “Anh thôi đi, anh mới là đồng chí ấy, còn chưa trả lời dạo này anh bận việc gì vậy?”
Chí Cương nói: “Thì vẫn bận chuyện công trình ấy mà”. Nói xong anh ta ngừng lại một lát rồi lại nói tiếp: “Công trình thư viện đó tiến triển đến
đâu rồi? Đêm dài lắm mộng, em nên tận dụng thời gian đừng để kẻ khác
thừa lúc nước đục thả câu”.