Vừa nãy Trương Minh Hoa nhận được điện thoại của Phó Thị trưởng Thường trực Thành phố nói muốn ông đến một chút, ông vừa mới nghe xong điện liền vội vàng đi ngay.
Trương Minh Hoa sớm đã biết được những kinh nghiệm trong chốnquantrường, muốn có được chỗ đứng trong làng chính trị, nếu không có cấp trên chỉ đường mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân thì không thể thăng tiến được. Muốn sống minh bạch thì ông phải tìm chỗ dựa chính trị ở những vị lãnh đạo quyền lực cấp cao. Tất nhiên ở đây lại tồn tại một vấn đề, nhiều khi muốn người ta làm chỗ dựa cho mình nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã đồng ý làm chỗ dựa cho mình, trong chuyện này còn phải nói đến chữ duyên nữa. Ông biết rằng, ông có thể làm đến chức Phó Cục trưởng, trong đó có công rất lớn của Chung Học Văn. Nói đúng ra là, nếu không có Chung Học Văn đứng sau giúp đỡ thì không thể có ông ngày hôm nay, Trương Minh Hoa tất nhiên không thể quên báo đáp Chung Học Văn, tình cảm của hai người bọn họ cũng ngày một sâu đậm nhờ sự trao đổi lợi ích như thế.
Trong nhiều lần qua lại tiếp xúc với Chung Học Văn, Trương Minh Hoa nhận thấy ông ấy vốn không có cảm tình gì lắm với Hứa Thiếu Phong, nhân tiện có cơ hội này Chung Học Văn muốn loại bỏ Hứa Thiếu Phong và đưa ông lên vị trí Cục trưởng. Tất nhiên ông rất vui mừng. Cơ hội thì không thể đánh mất, thời gian không thể quay lại, có sự giúp đỡ của Chung Học Văn, ông mới có đủ gan nhiều lần công khai đối đầu Hứa Thiếu Phong. Không ngờ được rằng kết quả cuối cùng lại không như ông mong đợi, ông không những không lật được Hứa Thiếu Phong mà còn phải nhận lại sự trả thù, căm tức của Hứa Thiếu Phong, điều này làm ông thấy vô cùng khó chịu và bực bội. Đấu tranh chính trị là như thế đấy, không phải là gió Đông lật được gió Tây mà là gió Tây lật đổ gió Đông. Nhưng sự vật nào cũng thế, bản thân nó đã mang trong mình tính phức tạp có thể bùng phát những nguy cơ khó mà đoán trước được, tất cả những sai lầm đối với hình thức đều được coi là không thể tránh khỏi, điều này cũng không thể trách ai được.
Không ngờ được rằng trong lúc ông đang dần dần thất bại thìvợông, Phùng Hải Lan, lại vô tình phát hiện ra một hướng mới, khiến ông có cảm giác sung sướng tột cùng. Haivợchồng ông chuẩn bị và lên kế hoạch thật tỉ mỉ, cẩn thận. Tối hôm qua haivợchồng ông đã mang rất nhiều quà cáp có giá trị đến nhà Chung Học Văn, không ngờ Chung Học Văn không có nhà, hai người bọn họ ngồi nói chuyện với Lý Mai Hoavợcủa Chung Học Văn một lúc rồi ra về. Hôm nay, Chung Học Văn gọi điện gọi ông lên gặp, chắc chắn là đã biết chuyện tối quavợchồng ông tới nhà thăm, chắc chắn cũng đã xem qua bức thư nặc danh đó rồi.
Trương Minh Hoa nghĩ vậy nên liền đi lên tòa nhà Văn phòng Ủy ban Nhân dân Thành phố, gõ cửa phòng làm việc của Phó Thị trưởng Thường trực Chung Học Văn.
Chung Học Văn vẫy tay nói rất nhiệt tình: “Vào đây Minh Hoa, cậu ngồi đi”.
Khi thấy Chung Học Văn nhiệt tình với ông như vậy, ông đoán ngay là ông ấy đã biết chuyệnvợchồng ông đến chơi nhà ông ấy tối qua, nên yên tâm ngồi xuống. Theo thói quen ông rút thuốc ra hút, khi vừa định châm thuốc hút thì bỗng ông nghĩ ra là Chung Học Văn không hút thuốc nên lại nhét vào trong túi.
Chung Học Văn và ông nói chuyện vài câu về công việc rồi chuyển sang chủ đề của Hứa Thiếu Phong.
Chung Học Văn nói: “Minh Hoa, tôi mới nhận được lá thư tố cáo, phản ánh Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí ở ngoài, nghe nói các lãnh đạo trên Ủy ban Thành phố cũng nhận được lá thư này. Hôm nay gọi cậu đến đây là muốn tìm hiểu một chút, những gì phản ánh trong lá thư đó tình hình thực hư thế nào, thái độ của quần chúng nhân dân với phong cách sống của Hứa Thiếu Phong ra sao?”
Trương Minh Hoa mừng thầm trong bụng, nhân cơ hội này liền nói: “Hứa Thiếu Phong xưa nay làm việc rất kín đáo, hầu như không để lại dấu vết gì cho ai biết bao giờ. Về chuyện anh ta có bồ bịch ở ngoài hay không thì em cũng không dám nói chắc chắn, em chỉ nghe người ta đồn đại là hình như anh ta có qua lại với một cô gái họ Trần xinh đẹp, trẻ trung, những chuyện khác em cũng không biết thế nào. Xem ra, con mắt của quần chúng thật nhanh nhạy, anh ta có thể giấu được tổ chức chứ không giấu được quần chúng”.
Vừa nghe thấy thế Chung Học Văn đã thấy mừng thầm trong bụng, chuyện công trình lần trước, sau khi Hứa Thiếu Phong chơi trò trước mặt ông, ông đã muốn tìm cơ hội lật đổ. Cho dù anh không phục vụ tôi thì tôi cũng phải xếp người tôi có thể dùng. Khi ông đang đau đầu vì chuyện này thì không ngờ lại xuất hiện một lá thư nặc danh liênquanđến Hứa Thiếu Phong. Lá thư này như vật báu gối đầu giường, trở thành vật chứng có lợi để lật đổ Hứa Thiếu Phong, liền nói: “Dạo này có thể Ủy ban Thành phố tổ chức điều tra các cơquanban ngành về việc cậu đề đạt yêu cầu điều động cán bộ. Tôi đã nhiều lần suy nghĩ, nếu bây giờ mà điều động thì cũng chỉ là bình thường, điều cậu đi nơi khác thì cậu cũng vẫn chỉ là chức phó thôi. Minh Hoa à, tôi nghĩ là nếu chuyện Hứa Thiếu Phong nuôi bồ nhí có thật thì cái ghế Cục trưởng của anh ta không giữ được rồi, nếu cái ghế đó mà trống thì nhất định tôi sẽ tìm cách giành nó cho cậu”.
Trương Minh Hoa nghe nói thế, hai mắt sáng rực lên. Ông thấy rõ được định hướng của Chung Học Văn, cũng cảm nhận được sự hậu thuẫn của ông. Lật đổ Hứa Thiếu Phong lên làm Cục trưởng không phải là mơ ước của ông hay sao? Ông không giữ được niềm sung sướng đó, vui vẻ nói: “Cảm ơn sựquantâm của Phó Thị trưởng, em có ngày hôm nay tất cả cũng là nhờ sự giúp đỡ và đề bạt của anh. Nếu thực sự có khả năng ấy thì hy vọng anh giúp đỡ em, Trương Minh Hoa em đời này kiếp này sẽ không quên đại ân đại đức của anh, sẽ cảm kích anh cả cuộc đời này”.
Chung Học Văn nghĩ, nếu có thể lật đổ Hứa Thiếu Phong và đưa Trương Minh Hoa lên thì đương nhiên đây là một việc tốt, như vậy vừa có thể trả được Trương Minh Hoa món nợ ân tình lại có thể không cần mất chút công sức gì mà vẫn có được công trình đó. Vì thế ông cười ha ha nói: “Minh Hoa à, cảm kích hay không cảm kích thì giờ cũng chưa cần nói đến, cậu là cán bộ do một tay tôi nâng đỡ, nếu thực sự có khả năng này tôi không dùng cậu thì còn dùng ai được nữa? Bây giờ vấn đềquantrọng nhất là những gì trong lá thư tố cáo kia phản ánh có đúng sự thật không, nếu là sự thật thì vấn đề này dễ giải quyết rồi, chỉ có cách kéo được Hứa Thiếu Phong xuống thì cậu mới có cơ hội thôi”.
Trương Minh Hoa nói: “Phó Thị trưởng, không có lửa thì sao có khói, anh ta không có tình nhân thì người khác cũng không thể tự tạo ra cho anh ta một nhân tình được, chỉ cần Ủy ban Điều tra Kỷ luật kỹ chắc chắn sẽ điều tra raquanhệ của họ”.
Chung Học Văn nói: “Thế này đi, cậu thăm dò xem tình hình thế nào, nếu có phát hiện gì mới thì phải kịp thời báo cho tôi ngay. Còn về việc của cậu thì cậu cứ yên tâm, dù thế nào thì tôi cũng sẽ giúp đỡ cậu nhiệt tình, nhất định sẽ giành cho cậu”.
Trương Minh Hoa vội vàng nói: “Cảm ơn Phó Thị trưởng, bây giờ em có nói thêm lời nào nữa thì cũng là thừa, mong Phó Thị trưởng cứ xem biểu hiện của em sau này là được rồi”.
Cáo từ ra về, Trương Minh Hoa thấy thời tiết hôm nay sao mà đẹp đến thế, mặt trời chói sáng, bầu trời một màu xanh thẳm, tâm trạng cũng vui hơn nhiều. Ông biết Chung Học Văn bây giờ không phải chỉ là Phó Thị trưởng chuyên điều động nhân lực ở Cục Văn hóa Truyền thông Nghe nhìn nữa mà còn là Phó Thị trưởng Thường trực Thành phố rồi, là Đảng ủy Thành ủy, nếu ông ấy thực sự muốn tranh giành cho ông thì sợ gì không có cơ hội. Xem ra, tối qua đến nhà ông ấy quả là không uổng công chút nào, phải bỏ ra chút ít thì mới thu được về, chỉ có bỏ ra mới có hy vọng có được những gì mình cần. Ông nghĩ đợi đến khi Chung Học Văn giúp ông làm xong chuyện lớn này thì sẽ hậu tạ sau.