Tiếng chuông cuối cùng ngân dài rồi tắt, trả lại màn đêm âm u tịch mịch. Một trận gió lạnh thổi qua, đem theo cái mùi ngai ngái kỳ lạ quện vào không gian. Lê Ngọc Nam nhăn mũi, chỉ cảm thấy cái mùi này thực sự rất quen, giống như trước đây đã từng ngang qua một nơi nào đó như vậy.
Kẹt ---- Bên ngoài vang lên tiếng cửa nặng nề mở, Lê Ngọc Nam hoang mang nhìn vào khoảng không tối tăm. Ban nãy rõ ràng anh đã khóa chặt cửa, ở bên ngoài nếu không có chìa khóa chắc chắn sẽ chẳng vào được trong nhà.
Vậy thứ gì đang ở ngoài kia?
"À í à ời, à í à ơi... Con cò mày đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao..."
Không gian tĩnh lặng đột ngột văng vẳng khúc hát ru. Lê Ngọc Nam giật mình, theo phản xạ định lùi về phía sau, nhưng không ngờ đã bị người bên cạnh giữ chặt lại. Bàn tay của anh ta rất lạnh, đến mức hình như còn đang run lên. Lại nghe Phạm Anh Khoa nặng nề thì thào, "Nó tới rồi."
Giọng hát ai oán kia như vọng lại từ một nơi xa thẳm, nhưng ngày càng rõ ràng, như sát gần bên tai. "Có xáo thì xáo nước nước trong. Đừng xáo nước đục, đau lòng cò con..."
Vầng trăng treo giữa tầng không, rọi vào căn phòng những mảng trắng nhợt nhạt. Gió ngừng thổi, tiếng hát quỷ dị kia cũng im bặt.
Lọc cọc.
Giống như tiếng bánh xe cũ kỹ lăn trên nền đá hoa lạnh lẽo, thi thoảng xóc lên một cái tạo ra thứ âm thanh nặng nề. Bóng tối âm trầm bao phủ, phía trước hun hút chẳng thấy rõ hình dạng, Lê Ngọc Nam chỉ có thể dựa vào trực giác mà cảm nhận có thứ gì đó đang ở ngay ngoài cửa.
Ngay khi âm thanh kia vừa dứt thì một chiếc xe lăn đột ngột xuất hiện ở trước cửa căn phòng nhỏ. Ánh trăng nhợt nhạt chiếu tới chỉ đủ soi được một phần cơ thể trên chiếc xe cùng đôi chân trần khẳng khiu đang buông thõng trên mặt đất.
Khoảnh khắc khi chiếc xe kia lại chầm chậm lăn bánh, Lê Ngọc Nam kinh hãi, bước chân lùi về phía sau.
Thứ vừa xuất hiện giống như một cỗ thi thể lạnh ngắt được đặt ngay ngắn trên chiếc xe lăn ọp ẹp. Tà váy cưới trắng muốt loang lổ những vệt đỏ sậm như những cánh hồng điểm xuyết trong màn đêm u tối, càng không có ý giấu đi đôi bàn tay xám ngoét đang gác trên tay vịn xe. Từ phần ngực váy cưới trở lên được chùm một chiếc khăn trắng muốt, đầu có lẽ hơi gục xuống một bên vai, giống như đã chết cứng từ lâu rồi mà được người ta phủ quýnh quáng lên để che đậy.
Cơn gió đêm mang theo cái lạnh lẽo đột ngột thổi tới, chiếc khăn trắng chùm trên cỗ thi thể trượt xuống, để lộ ra một nửa gương mặt gớm ghiếc đằng sau.
Giữa những sợi tóc bết máu nhớp nháp dính trên làn da trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm cùng con ngươi vô hồn khe khẽ chuyển động. Từ khóe môi đỏ chót cong lên một nụ cười cứng ngắc, thoạt nhìn không khác gì một con búp bê cũ kỹ được ai đó tô vẽ nham nhở.
Lê Ngọc Nam bị suy nghĩ của bản thân dọa cho dựng đứng cả tóc gáy. Còn chưa kịp định thần, cái xác kia đã như được lên dây cót mà đứng bật dậy, đôi bàn tay xám ngoét chĩa về phía hai người họ lao tới. Vẫn là nụ cười quỷ dị trên gương mặt trắng bệch kia, nhưng từ trong khoang miệng nó lại phát ra tiếng gào thét ai oán.
Rõ ràng đã trải qua không ít chuyện quái quỷ cùng con em gái, thế nhưng lần này Lê Ngọc Nam hoàn toàn chưa có chút gì phòng bị. Cái mùi hôi thối nồng nặc như xác chết lâu ngày xộc vào cánh mũi, thế mà anh vẫn chỉ trừng mắt đứng nhìn.
Nhưng chưa đầy một giây sau, anh đã bị hất sang một bên. Phải nói rằng Phạm Anh Khoa dùng sức mạnh đến mức mà anh còn lăn lông lốc trên sàn nhà, đụng đầu vào cửa cái bịch.
Mắt hoa cả lên, Lê Ngọc Nam lồm cồm bò dậy, còn không ngần ngại chửi bậy một tiếng. "Mẹ tiên sư nhà anh, định giết tôi đấy à..." Lời còn chưa dứt đã thấy nữ quỷ chầm chậm xoay đầu, tròng mắt trắng dã nhìn anh đầy hung ác. Nó phủ phục trên sàn nhà, vặn vẹo mấy đốt xương trong bộ váy cưới cứng ngắc bò về phía anh.
Chỉ không ngờ rằng, Phạm Anh Khoa đã nhanh tay giữ lấy mái tóc bết dính của nữ quỷ, kéo giật nó trở lại phía sau. "Chạy nhanh lên!" Hắn quát, gân xanh trên cánh tay đã nổi lên rõ mồn một.
Con quỷ này chắc chắn là rất mạnh.
Không chần chờ thêm giây phút nào, Lê Ngọc Nam vùng dậy, co giò bỏ chạy. Cánh cửa ra vào nặng trịch chẳng biết từ lúc nào đã bật tung, anh không nghĩ ngợi nhiều, dùng hết tốc lực lao ra ngoài hành lang âm u.
Chưa bao giờ cảm thấy việc chờ thang máy lại kinh dị đến thế.
Từ xa vang lên tiếng đổ vỡ, áng chừng vài giây sau đã nghe tiếng bước chân gấp gáp chạy về phía mình. Lê Ngọc Nam đổ mồ hôi đầy trán, tay không ngừng bấm nút lia lịa.
"Ting" một tiếng, cuối cùng cửa thang cũng mở ra.
"Nhanh lên, chạy trối chết vào." Anh vừa giữ nút thang máy, vừa nhìn cảnh tượng kinh khủng cách đó không xa. "Con quỷ đó ở ngay sau lưng anh đấy."
Ánh đèn chập chờn chiếu sáng, phát ra trên đỉnh đầu những tiếng roèn roẹt. Trên chiếc xe lăn cũ kỹ, nữ quỷ vẫn giữ nguyên dáng vẻ khiếp đảm ban đầu, nhưng tốc độ của nó đã nhanh gấp hai, ba lần. Chiếc váy cưới quét xuống dưới sàn nhà, mỗi lần qua rãnh đá ốp, bánh xe lại nảy lên lọc cọc, để lại một vệt đỏ sẫm tanh nồng.
Nói thì dông dài nhưng cả thảy chưa đến chục giây. Ngay khi Phạm Anh Khoa vừa nhảy vào thang máy, anh đã nhấn cho cửa đóng lại.
Thế nhưng còn chưa kịp hoàn hồn, một bàn tay xám ngoét đã thò vào bên trong, chặn lấy cánh cửa.
Lê Ngọc Nam khổ sở lùi vào góc thang máy, qua khe hở vẫn còn nhìn thấy tròng mắt trắng dã cùng nụ cười âm hiểm của nữ quỷ. Cái đầu nó ngúc ngắc áp vào khe hở, mái tóc dài xõa xượi nồng nặc mùi tanh tưởi từ từ đổ vào trong thang máy.
Không biết từ lúc nào, trên tay Phạm Anh Khoa đã cầm sẵn một chiếc dao bằng gỗ. Hắn vung tay, chém mạnh xuống đầu nữ quỷ.
Chỉ nghe từ khóe miệng nó rít lên đầy đau đớn, vài giây sau lập tức tan biến, đến ngay cả cái mùi hôi thối cũng chẳng còn.
Cửa thang máy đóng lại, chầm chậm đi xuống.
Chân Lê Ngọc Nam mềm nhũn, anh lảo đảo ngồi xuống sàn. Thất thần đưa mắt nhìn con dao bằng gỗ kia, chẳng hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc. Nhưng cái cảm giác này nhanh chóng bị đánh bay, bởi nỗi sợ hãi lại dâng lên ồ ạt. "Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Nó là cái quái gì?"
Anh thật chẳng mong muốn khi thang máy mở ra lại gặp gương mặt kinh dị của thứ vừa rồi.
"Nhanh ra khỏi nơi này đã, thứ đấy chưa đi hẳn đâu."
Hai người chạy bán sống bán chết ra bãi đỗ xe ô tô. Ánh đèn cao áp ngoài sân bật sáng trưng, rọi bóng những tán cây cổ thụ in trên mặt đất ngoằn ngoèo những hình thù kỳ dị. Trên đường lớn trước chung cư thi thoảng có bóng xe xượt qua, cuốn theo đám bụi lên không trung, âm thanh xa dần rồi tắt hẳn, trả lại màn đêm tịch mịch.
Phạm Anh Khoa cho xe chạy ra đường lớn, thi thoảng ánh mắt liếc tới gương chiếu hậu. Cũng bởi vì hành động này của hắn mà Lê Ngọc Nam phải ngoái hẳn đầu về phía ghế sau kiểm tra, để chắc chắn rằng thứ kia không hề ở đó.
"Cậu nhìn ngó cái gì? Nó không nhanh đến vậy đâu." Phạm Anh Khoa lên tiếng, giọng nói khàn khàn không che đậy được mệt mỏi, "Chí ít là lúc này vẫn còn an toàn."
"Thế tức là lúc sau sẽ nguy hiểm ấy hả?"
Xe bắt đầu vào đường cao tốc, hắn cũng không đáp lời. Khoảng im lặng bao phủ, trong lòng mỗi người đều đuổi theo một suy nghĩ riêng.
"Cậu không sợ hay sao? Không định hỏi tôi gì à?"
Thật ra bản thân Lê Ngọc Nam đã từng trải qua những chuyện còn kinh khủng hơn nhiều so với cái thứ vừa đụng độ. Thế nên đối với câu hỏi của hắn, anh cũng hỗn độn chưa biết nên bắt đầu từ đâu. "Anh rốt cuộc là người thế nào vậy? Sao anh lại có con dao gỗ kia?"
Ban nãy nhìn thấy con dao này, Lê Ngọc Nam đã có chút ngờ ngợ. Hiện tại để ý kỹ, anh mới thấy nó thật sự giống với thanh kiếm mà ông Ba vẫn hay mang bên mình.
Có lẽ chính Phạm Anh Khoa cũng không ngờ tới câu hỏi của anh. "Cậu hỏi cái này ư?" Hắn nhíu mày hết nhìn con dao kia, lại nhìn tới anh. "Tôi lấy nó ở chỗ một nhà sư."
"Nhà sư hay pháp sư?"
"Nhà sư."
Đường cao tốc vắng vẻ, thi thoảng có một chiếc xe lao qua bọn họ nhanh vun vút. Ánh sáng vàng vọt từ những cột đèn đứng cách nhau cả quãng dài rọi xuống cũng chẳng soi rõ được khung cảnh phía xa. Hai bên đường chỉ là ruộng đồng, từng đợt gió đem theo cái mùi ngai ngái của đất ẩm thổi tới. Lê Ngọc Nam mệt mỏi dụi dụi mắt, anh nói: "Vậy thì chắc không phải người tôi quen rồi. Chúng ta đang đi đâu đây? Mà sao anh lại dây dưa với nữ quỷ đó vậy?"
"Nữ quỷ? Sao cậu biết đó là nữ vậy?" Trái lại Phạm Anh Khoa vô cùng ngờ vực hỏi, "Nếu đó là đàn ông thì sao?"
Lê Ngọc Nam sau giây phút ngớ người bèn bật cười thành tiếng. "Nhìn cái hình dáng đấy mà đàn ông gì chứ? Đàn ông đàn ang mà bám theo anh làm cái quái gì?"
Bám theo.
Trong đầu của Lê Ngọc Nam bỗng mơ hồ xuất hiện một ý nghĩ. Ban nãy hình như anh ta có hỏi đến chuyện âm hôn của cái Linh, thái độ cũng khác hẳn lần gặp trước. Thứ quái dị vừa rồi dường như cũng không có ý làm hại Phạm Anh Khoa, mà nói chính xác đều nhắm vào người ở cạnh hắn là anh. Không lẽ nào...
"Thứ vừa rồi chính là Lệ Quỷ đấy." Phạm Anh Khoa chậm rãi nói, cũng chẳng quan tâm đến biểu hiện kinh dị trên gương mặt của Lê Ngọc Nam. "Nếu cậu ở bên cạnh tôi, nó sẽ giết cậu sớm thôi."
Cùng là Lệ Quỷ, nhưng sao nghe thế nào cũng không giống với vợ cái Linh gì hết.
Anh còn chưa đáp lời, bỗng nhiên Phạm Anh Khoa đánh tay lái. Xe trượt vài vòng trên mặt đường cao tốc, sau đó "rầm" một cái va vào giải phân cách. Cũng may là cú va chạm không mạnh, Lê Ngọc Nam chỉ thấy hai mắt lộn tròng, đầu ong ong lên một chút rồi thôi.
Gương mặt của Phạm Anh Khoa tái lại, gân trên trán lại giễu ngang dọc. "Cậu không sao chứ?" Anh ta quay sang hỏi, nhưng dường như lại thấy thứ gì đó, đôi mắt trũng sâu trợn trừng.
"Gì thế?"
Lê Ngọc Nam nghi hoặc nhìn sang cửa kính bên cạnh mình. Chưa đầy một giây sau liền tái mặt, anh vội vã tháo dây an toàn, chồm qua ghế của người ngồi cạnh. "Vãi c**, cho tôi ra khỏi đây. Đi ra mau lên, chạy đi!"
Dưới ánh trăng sáng vằng vặc, chiếc xe lăn chậm rãi tiến về phía hai người họ. Con đường quốc lộ vắng lặng không một bóng người, nay lại vang lên tiếng lọc cọc rõ mồn một. Gió từ ngoài đồng thổi phần phật, làm chiếc váy cưới đung đưa.
Trên gương mặt trắng bệch như dặm phấn, nụ cười cứng ngắc kia lại càng thêm kinh dị. Không hiểu vì sao, lần này trông nữ quỷ kia hung tợn hơn rất nhiều. Móng vuốt thâm xì của nó chồi ra, hai bàn tay xoám ngoét đặt trên tay vịn xe khẽ cử động. Từ đôi mắt đang nhắm nghiền của nữ quỷ, một dòng máu đỏ tươi trườn xuống má, nhỏ lên vạt váy cưới trắng tinh.
Nữ quỷ chậm rãi đứng khỏi chiếc xe lăn, nó mở mắt, hai hốc mắt đen ngòm. Từ cổ họng phát ra tiếng hét chói tai, nó lao về phía hai người họ.
"Anh bị điên à mà ngồi đần ra? Nó tới giết tôi đấy." Lê Ngọc Nam mắt thấy con quỷ kia sắp tới gần cửa xe, anh gào lên, giơ chân đạp người bên cạnh. "Cho tôi ra, tôi không muốn chết."
Trái lại, Phạm Anh Khoa rất bình tĩnh ẩn anh về lại bên ghế phụ. "Cậu loạn lên cái gì, tôi có nói nó giết được cậu đâu?" Hắn liếc nhìn nữ quỷ kia, tần ngần một chút rồi tháo dây an toàn, chồm qua phía Lê Ngọc Nam, kéo anh lại gần. Cũng vì vậy mà Lê Ngọc Nam bị dọa hết hồn, anh quát: "Chết chung à? Đéo, tôi không chết với anh."
Hắn không đáp lời, nhưng rút trong túi áo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ. "Đưa tay cậu ra đây." Cũng chẳng đợi Lê Ngọc Nam phản ứng, hắn đã cầm lấy bàn tay phải của anh, lấy trong hộp kia ra một chiếc nhẫn đeo lên ngón áp út. "Từ giờ đừng có tháo ra." Hắn nhìn anh đầy phức tạp, cuối cùng đeo nốt chiếc nhẫn còn lại lên tay của mình.
Ngần ấy hành động chỉ diễn ra trong vài giây, khiến cho Lê Ngọc Nam chỉ biết kinh hoàng trợn tròn mắt. Anh nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, vừa thấy hình dáng nó có chút quen thuộc, lại vừa cảm thấy kinh dị có phần nhiều hơn.
Mắt thấy nữ quỷ kia sắp đến gần, hắn liền nắm chặt lấy bàn tay của anh. Hai chiếc nhẫn cọ vào nhau, cảm giác trên tay của hai thằng đàn ông vô cùng nực cười.
Nhưng không hiểu vì sao, khi chỉ cách cửa kính xe ô tô trong gang tấc, nữ quỷ liền dừng lại.
Nhìn thấy gương mặt kinh khủng kia chỉ cách mình qua một lớp kính, trái tim của Lê Ngọc Nam thót lên, miệng không ngừng lẩm bẩm Nam mô a di đà Phật.
Nữ quỷ ghé sát mặt xuống cửa kính, nhìn kỹ mới thấy từng chiếc răng vàng ệch nhớp nháp đằng sau nụ cười ngoác đến tận mang tai. Ánh mắt đen thẫm của nó bỏ qua gương mặt tái nhợt của Lê Ngọc Nam, dán vào chiếc nhẫn nơi hai bàn tay đang nắm chặt.
Lê Ngọc Nam kinh hãi định thu tay về, nhưng mà đã bị người kia siết chặt lấy.
"Cậu muốn chết thật à?" Hắn gằn giọng, mắt vẫn không rời khỏi nữ quỷ bên ngoài xe. "Ngồi yên."
Từng giây phút cứ lặng lẽ trôi đi, đem theo sự nhẫn nại của Lê Ngọc Nam lên tới đỉnh điểm. Cứ thế này giằng co thì thà chết mẹ nó đi còn hơn. Chi bằng đạp cửa xe ra quyết sống mái một trận, ít nhất cũng trở thành một ánh lửa huy hoàng trước khi vụt tắt.
Thế nhưng cái suy nghĩ ấy chẳng được bao nhiêu giây, liền bị một trận sấm nổ đinh tai bên ngoài quét mất. Tia sét rạch ngang bầu trời, từng đợt gió mạnh thổi cuốn bụi đất bay mù mịt vào không trung. Mái tóc của nữ quỷ bay tán loạn, trên môi đã chẳng còn nụ cười kinh dị như ban nãy.
Nó há miệng, hét lên đầy giận dữ.
Choang --- Cửa kính xe vỡ vụn, Lê Ngọc Nam vội ôm lấy đầu. Phen này chết bất đắc kỳ tử rồi.
Thế nhưng đợi mãi mà không thấy chuyện gì xảy ra, anh len lén mở mắt nhìn.
Quang cảnh xung quanh đã trở lại trạng thái tĩnh lặng, trên đường chẳng có lấy bóng dáng một chiếc xe. Nữ quỷ đã không còn ở đó nữa, dường như tất cả vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
"A..." Trên má bị mảnh kính cứa vào tóe cả máu, Lê Ngọc Nam thẫn thờ đưa tay quẹt quẹt. Lại nhìn xuống bàn tay vẫn bị người kia nắm chặt lấy, anh bực bội dùng sức rút về. "Buông ra!"
Phạm Anh Khoa cũng không phản bác, hắn thở dốc, tựa lưng vào ghế lái. Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, Lê Ngọc Nam cũng chẳng nổi giận nhiều. Anh toan rút cái nhẫn ra khỏi tay, thì bất ngờ lại bị người kia giữ lấy. "Cậu làm gì thế?" Hàng lông mày của hắn nhíu lại, rõ ràng là vô cùng khẩn trương.
"Cái này để làm gì? Tự dưng đeo vào tay của tôi?"
"Bởi vì nó nên cậu mới còn sống đấy."
Động tác của Lê Ngọc Nam liền dừng lại, anh vô cùng kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại thế?"
Phạm Anh Khoa không đáp lời, hắn khởi động máy, lại cho xe chạy tiếp.
Trời tang tảng sáng, trên đường quốc lộ đã xuất hiện thêm bóng một vài chiếc xe khách xượt qua. Gió lạnh từ ngoài đồng lùa vào cửa xe, lại khiến vết xước trên mặt Lê Ngọc Nam hơi buôn buốt. Anh lấy tay gãi gãi, lại bất ngờ chạm vào cái nhẫn kỳ dị đang đeo trên ngón áp út. Anh hơi ngẩn người, nhưng cũng không lên tiếng.
"Cậu không sao chứ?" Phạm Anh Khoa vẫn là người phá tan bầu không khí gượng gạo. "Ở trong hộc xe có bông băng đấy, cậu dịt nó vào vết thương đi."
Lê Ngọc Nam máy móc làm theo, cuối cùng vẫn nhịn không được mà nói: "Con quỷ kia đuổi theo anh vì nghĩ anh là chồng nó đấy à? Sao mà anh phải làm âm hôn?"
Lại một khoảng tĩnh lặng bao phủ. Thẳng khi mặt trời đã ló rạng, xe rẽ vào thành phố nhỏ, Phạm Anh Khoa mới đáp lại. "Tôi chưa thực hiện cái nghi thức ấy, càng không phải chồng của nó. Tôi về đây cũng chỉ vì muốn kết thúc tất cả thôi. Hơn nữa..."
"Hơn nữa cái gì? Nói rõ ra xem nào."
Phạm Anh Khoa dừng xe trước một quán ăn nhỏ trước cổng chợ. Anh ta liếc nhìn chiếc nhẫn, không tình nguyện mà nói: "Không phải cậu mới là vợ của tôi hay sao? Đi, xuống ăn sáng đã."
Anh ta vừa nói cái gì vậy?
Liếc nhìn xuống chiếc nhẫn đang đeo ở ngón áp út, lại còn bàn tay phải, khóe môi Lê Ngọc Nam giần giật. Thằng cha đó, hắn coi anh là con gái hay sao mà đeo nhẫn cho anh như vậy?
Nhưng có phải vì thế mà nữ quỷ kia nghĩ anh với hắn ta mới chính là vợ chồng hay không?