Vợ, Sao Em Quậy Quá Vậy?

Chương 28

Dẫn nó đi ăn xong thì Thiên lái xe chở nó đến bãi biển.

-Biển?_nó

-Phải!

Không khí buổi chiều ở bãi biển thật mát mẻ. Hoàng hôn rọi xuống mặt nước biển làm nước biển trở thành màu hồng nhạt. Nơi đây có rất nhiều cặp tình nhân ở đây để hóng mát.

-Em đợi nhé!-Thiên

-Vâng!_nó

Thiên đi vào xe lấy ra một bó hoa với một chiếc nhẫn được bọc trong một chiếc hộp màu đỏ. Thiên đi đến nó quỳ xuống.

-Anh Thiên?_nó bất ngờ

-Em đồng ý làm bạn gái anh nhé?_Thiên cười dâng chiếc nhẫn

Nó ngạc nhiên nhưng nhanh chóng trở lại khuôn mặt lạnh như bình thường. Nó nghĩ nếu nó quen Thiên thì hình bóng hắn sẽ phai mờ. Phải, nó nghĩ như vậy.

-Em đồng ý!_nó cười rồi nhận lấy bó hoa

Thiên mỉm cười đeo nhẫn vào tay nó.

-Từ đây em là của anh rồi nhé!_Thiên

-Ừ!

Mọi chuyện diễn ra sau đó khá bình thường. Khánh, Minh, Chi và Mai nghe tin nó quen với Thiên thì cực kì sốc. Minh không muốn thông báo với Bảo vì sợ hắn lo lắng rồi không chú tâm vào việc làm. Minh cứ nghĩ nếu buông xuôi như thế thì coi mọi chuyện diễn ra như thế nào!

Từ lúc quen Thiên thì mọi chuyện vẫn bình thường. Nó dần có tình cảm với Thiên. Mới đây nó và Thiên quen nhau đã được 2 tháng. Nó học xong lớp 12 thì lên làm giám đốc công ty của ba nó luôn. Chiều về thì bận bịu trước công việc làm bánh. Thiên giờ này cũng đã tan ca nên lập tức về thẳng tiệm bánh của nó.

-Chào anh!_nó

-Chào em!_Thiên

-Hôm nay anh ăn bánh gì để em làm!

-Bánh hôm qua ngon á. Làm cho anh đi.

-Ok. Em có làm sẵn vài cái rồi nè!

Nó lấy ra một cái bánh nhìn rất thơm ngon đưa cho Thiên. Thiên ăn như tia chớp, thoáng chút đã hết rồi.

-Trời! anh ăn gì nhanh thế?_nó

-Tại nó ngon quá!_Thiên

-Anh giỏi nịnh nhỉ?

-Mai anh phải đi công tác xa rồi em à_Thiên ũ rũ

-Đi bao nhiêu ngày, ở đâu?_nó ngồi xuống ghế ở đối diện Thiên hỏi

-2 tuần. Ở Úc

-Không sao. Đi xong rồi về với em.

-Nhưng anh nhớ em lắm

-Hihi.

Nó cười ngoài vầy thôi chứ bên trong rất buồn. Thiên luôn là người làm cho nó mỉm cười, trong hai tuần không có Thiên không biết nó ra sao đây?

----------------------------

Nó luôn tìm đến Khánh, Mai, Chi và Minh để trò chuyện cho vui. Mọi người đều khuyên nó đừng bỏ Bảo làm nó nhức cả đầu.

Cứ thể thời gian trôi qua, mới đây thì còn hai ngày nữa là Thiên trở về. Vắng bóng Thiên làm nó rất cô đơn. Có lẽ Thiên đã chiếm được một phần nhỏ trong tim nó. Nó vừa mới đi làm từ công ty của ba nó về thì nhận được một tấm thiệp màu đỏ như thiệp đám cưới ở trong cửa tiệm nó.

-Thiệp đám cưới của ai đây?_nó hỏi mấy nhân viên của nó làm trong tiệm

-Dạ không biết nữa ạ! Chỉ biết là người trong bưu điện gửi cho cô chủ đấy ạ! Có lẽ họ mời cô chủ dự thiệp đám cưới_Một nhân viên nói

Nó chợt nghĩ có lẽ người sắp làm đám cưới là hắn?

"Không lẽ Bảo sắp làm đám cưới? Mà cũng phải mình và anh ta đã hủy hôn ước rồi mà! Nhi à! Giờ trong tim mày chỉ có mình Thiên thôi!"_nó nhủ với lòng mình

Nhưng ý nghĩ đó chợt vụt tắt khi nó nhìn vào tên của chú rể. "Trọng Minh Thiên" Nó bất ngờ, cái tên này chẳng phải là anh Thiên sao? Nhưng Thiên nói là đi công tác vậy sao lại làm đám cưới! Nó đọc đi đọc lại tên chú rể rất nhiều lần. Tên cô dâu là "Nguyễn Hoàng Ngọc Kim". Là tiểu thư của một tập đoàn rất lớn. Địa điểm được tổ chức tại Úc. Nó tức tốc gọi điện kêu đặt máy bay sang Úc càng sớm càng tốt vì mai là đám cưới.

Vì nó là con nhà giàu nên đặt vé máy bay tương đối dễ dàng không mất quá nhiều thời gian. Nó đặt chân tới ÚC thì còn khoảng 50 phút nữa mới tiến hành đám cưới. Nó vội vã chạy đến cái địa điểm đám cưới.

1 giọt....2 giọt rồi 3 giọt. Những giọt nước mắt không ngừng rơi của nó khi nó thấy chú rể là Thiên kế bên là cô dâu đang đón khách. Thiên như trong thấy nó nhưng không thể bước đến bên nó nói hai từ xin lỗi vì nó đã chạy đi mất. Chạy đi một khoảng xa thì tin nhắn từ điện thoại nó vang lên. Là tin nhắn của Thiên.

"Anh xin lỗi em rất nhiều! Vân Nhi. Do bây giờ anh chưa có địa vị trong xã hội nên không thể đến bên em được. Anh buộc phải kết hôn với Kim để mình có địa vị trong xã hội. Em hãy nhớ là anh chỉ yêu mình em thôi! Đợi anh nắm được tập đoàn đó thì anh nhất định sẽ cưới em làm vợ! Em chờ anh nhé! Vân Nhi"





Nó quỳ xuống khóc nức nở. Mặc cho người đi đường có nhìn nó bao nhiêu.

- Lại là hai chữ "chờ anh" sao? tại sao ông trời lại nhẫn tâm với tôi như vậy!_nó hét lên

Nó đã muốn mở lòng để quên đi hắn. 1 năm trước hắn cũng nói với nó hai từ "chờ anh" qua bức thư rồi đi mất. Giờ trường hợp đó lại lặp lại. Chừng nào nó mới có được hạnh phúc? Chừng nào số mệnh mới buông tha cho nó? Một cơn mưa lớn bất ngờ đổ xuống, mọi người vội vã lo tránh mưa còn nó thì không. Nó bước đi vô hồn dưới làn mưa trắng xóa. Khuôn mặt đờ đẫn đến tội nghiệp.



Bình Luận (0)
Comment