Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 188

Ban ngày thì cờ bạc, mà thượng cấp mới thì thua nhiều thắng ít, buổi tối thì đi chơi đùa, ăn uống, chơi đùa khoái lạc, lại còn bao toàn bộ, án sát sử được như thế thì trước đây chưa từng có.

Bọn họ nhanh chóng hiểu rõ thêm về thượng cấp mới, là một người vô cùng hoang phí nhưng lại biết cách hưởng thụ, và quan trọng nhất là luôn cùng mọi người cùng nhau hưởng thụ.

Chỉ cần vài ngày Cổ Diêu đã chiếm được lòng người, ngôn từ của thuộc hạ đối với hắn cũng thay đổi, cả ngày đều đi theo sau Cổ Diêu.

Ban đêm, ở thành ngân nguyệt, sau khi qua ba tuần rượu, ăn uống cũng đã no nê, Cổ Diêu dẫn theo mọi người đến vạn hoa lâu như thường lệ.

Má mì của kỹ viện là một nữ tử nhân loại, thực lực không cao, nhưng mà là người biết ăn nói, biết tính toán, thận trọng, cho nên làm ăn ở thành ngân nguyệt cũng rất là phát đạt và có được chút địa vị.

Nhìn thấy nhóm người của án sát bộ lại đến nơi này để mua vui thì má mì rất là cao hứng, mấy ngày gần đây bọn họ thường xuyên đến vạn hoa lâu để vui chơi, mà người dẫn đầu, án sát sử, kia quả thật là một tiểu thần tài.

" Đại nhân, vẫn là Hương Hương sao?" Má mì cố làm ra vẻ quyến rũ nhất.

" Nói nhảm, không phải bà không biết đại nhân của bọn ta, không đến tìm hương hương chẳng lẽ đi tìm bà sao?" Người lên tiếng chính là môt thủ hạ của Cổ Diêu, là một ma quỷ có tên là Long Đa, là đội trưởng của án sát bộ, có thể nói là người có quyền phát biểu, hơn nữa thượng cấp mới tính tình cũng rất dễ, nên hắn cũng không kiêng nể gì mà buôn lời trêu đùa.

Hắn vừa nói xong thì mọi người lập tức cười rộ lên, không khí cũng náo nhiệt hẳn lên.

" Ta thì không có sao nhưng mà đại nhân thì còn trẻ lại phong lưu, sao lại để ý đến một lão bà đã hoa tàn bại liễu như ta!" Nói xong nàng còn liếc Cổ Diêu một cá khiến cho hắn nổi cả da gà.

Mja, bà đã lão thế rồi mà vẫn còn lẳng lơ thế à!

Tuy nói là lão thế nhưng từ hình dáng của nàng thì có thể bieset được khi còn trẻ cũng là một đóa tiên hoa, nhưng đáng tiếc Cổ Diêu không thể nào có được chút hứng thú.

Nhưng trong số thuộc hạ của Cổ Diêu lên tiếng:" Đại nhân của chún ta không nhìn trúng nàng, nhưng ta thì lại khác, hay là hầu hạ ta đi?"

Má mì nhìn sang người nói chuyện phát hiện ra đó là một trư nhân, lập tức nói:" Hứ, đồ đầu heo nhà người không biết xem lại chính mình sao, tốt nhất là đi tìm một con heo mẹ nào đó đi!"

Mọi người lại cười rộ lên. Còn trư nhân thì lại ngượng ngùng không lên tiếng.

Đoàn người tiến vào trong chọn kỹ nữ cho mình, rồi vào phòng 'làm việc'.

Hương Hương là một kỹ nữ nhan loại, là người được má mì bồi dưỡng, tư sắc xuất chúng. Cầm ca tinh thông, không chỉ thế công phu trên giường của nàng cũng đã đạt đến lô hỏa thuần thanh.

Nhưng mà sau khi Cổ Diêu tiến vào phòng thì hắn lại không có làm công việc của một khách làng chơi mà chỉ nằm trên ghế hưởng thụ cầm nghệ của Hương Hương, nhắm mắt dưỡng thần.

Không chỉ là ngày đầu đến Vạn Hoa Lâu, những ngày liên tiếp sau đó Cổ Diêu đều như thế. Điều này làm cho Hương Hương có chút tò mò. Đến Vạn Hoa Lâu để tìm nàng mà không muốn 'làm việc' mà chỉ nghe đàn, khách nhân như thế là lần đầu tiên nàng gặp phải.

Sau khi thanh toán tiền thì Cổ Diêu còn kín đáo đưa cho nàng không ít tiền boa, chỉ có yêu cầu một điều duy nhất là không nói ra mọi chuyện trong phòn mà thôi.

Hương Hương chỉ có một kết luận duy nhất đó chính là Cổ Diêu không có khả năng trong việc chứng tỏ bản lĩnh đàn ông, nhưng lại sợ mất mặt với thuộc hạ cho nên mới thế. Hương Hương cảm thấy rất là tiếc, người khách này quả thật cũng rất là tốt, không giống như những người khác rất là thích hành hạ người khác, luôn thích đưa ra các yêu cầu quái đản. Chỉ đáng tiếc là lại bị mất khả năng đó. Nếu không thì nàng nhất định là sẽ cam tâm hầu hạ hết mình.

Đương nhiên chuyện của Cổ Diêu nàng cũng biết. Là án sát sử của thành ngân nguyệt, mặc dù chức quan này chỉ là thùng rỗng kêu to nhưng với thân phận kỹ nữ của nàng thì cũng không thể nào trêu vào được.

Bình thường thì nàng đạn tấu xong năm khúc thì những người kia cũn ' chiến đấu ' xong, nhưng đêm nay nàng chỉ vừa đàn xong hai khúc là thì đã có tiếng ồn ào bên ngoài truyền vào, tiếp đó là tiếng đánh nhau, nghe thanh âm thì dường như là của Long Đa, Cổ Diêu đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Đi theo hướng thanh âm truyền đến, khi hắn đến phía sau hành lang thì trận đánh đã kết thúc, Cổ Diêu nhìn thấy chình là Long Đa bị biến thành Đầu Heo, còn có các thủ hạ khác cũng từ trong phòng đi ra, có người còn đang luống cuống mặc quần lót nữa, xem ra vẫn còn đang hăng hái làm việc, do nghe được tiếng của đồng bạn mới chạy ra.

Nhìn thấy bộ dáng chật vật của Long Đa thì Cổ Diêu cau mày nói:" Có chuyện gì thế, không phải ta đã nói là có thể vui chơi thoải mái nhưng không được sinh sự sao?"

" Đại nhân, là Bố Đức của thành thủ bộ, hắn tìm đến trước của phòn của thuộc hạ, lúc đó thì thuộc hạ đang cùng Mạn Đế vui vẻ, hắn phá cửa xông vào và nói là đêm nay hắn muốn bao trọn Mạn Đế. Thuộc hạ dĩ nhiên là không thể nào nhịn được nên mới cùng hắn đánh một trận!" Long Đa nói đến đây thì vừa có vẻ căm hận lại vừa có chút xấu hổ, bị người khác cướp lấy kỹ nữ mà mình đang cưỡi thì còn mặt mũi nào nữa chứ.

Mọi người nghe thế thì thần sắc đều biến đổi, thành ngân nguyệt có hai thế lực lớn nhất, hai nhân vật hô phong hoán vũ, là thủ thành Duy Cương và ngự sử Thái Lặc <@Taylor>, trong đó Duy Cương là quản lý của thành thủ bộ, nắm trong tay binh lực của thủ vệ trong thành, trọng quyền trong tay, vì thế thuộc hạ của hắn vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược vô cùng.

Nếu so sánh thì án sát bộ với vài móng le que quả thật là vô cùng đáng thương, mỗi khi có xung đột với người của thành thủ bộ thì chỉ đành phải nhẫn nhịn mà nuốt cục tức vào trong bụng mà thôi.

Bố Đức là phụ tá của thủ lĩnh thủ thành bộ, cấp bậc còn cao hơn cấp đại đội trưởng của Long Đa, hơn nữa thủ hạ của hắn lại có hơn ba trăm người, và quan trọng hơn chính là cấp bậc của án sát bộ quá thấp, đừng nói là chức hàm của đối phương cao, cho dù là thấp hơn đi chăng nữa thì hắn cũng không được coi ra gì.

Đêm nay Long Đa cũng uống hơn hai chén, tửu kính thượng nháo, hơn nữa Bố Đức cũng thật sự là quá đáng, nếu như cứ thế mà nhẫn nhịn thì làm sao còn có thể đặt chân ở thành ngân nguyệt nữa chứ, phải biết rằng ma giới không hề tốn kính nhược phu.

Cổ Diêu nghe thế thì nheo hai mắt:" Oh, rất là kiêu ngạo? Vậy để ta xem thử mới được!"

Những người này đối với thành thủ bộ thì có chút kiêng kỵ, nhưng giờ thấy Cổ Diêu ra mặt thì dũng khí cũng nổi lên, hơn nữa dưới sự kích thích của rượu, nên cũng hăng hái theo sau.

<@Hăng hái --> theo sau -.-'>

Bố Đức vừa mới đánh bại Long Đa trước mặt thủ hạ, rất là uy phong, bây giờ hắn đang rất là đắc ý.

Mạn Đế quả nhiên không hổ là một kỹ nữ đúng nghĩa, chuyện vừa xảy ra nàng xem như là không có gì, mà còn lộ vẻ ngưỡng một:" Bố Đức đại nhân, người thật là cườn tráng, thật là lợi hại!"

Được mỹ nhân tán dương, Bố Đức đắc ý, cười dâm nói:" Tiểu bảo bối, ta sẽ cho nàng biết bản lãnh thực sự của ta!"

" Ay da, Bố Đức đại nhân, người thật là xấu quá đi!"

Nữ ma quỷ này quả thật là vô cùng lẳng lơ, hèn chi Bố Đức phải dùng đến vũ lực để chiếm đoạt nàng, nhìn thấy bộ dáng phóng đãng của nàng thì trái tim của Bố Đức như muốn nhũn ra:" Cái đám tạp nham của án sát bộ kia cũng dám tranh giành nữ nhân với ta, không đánh cho chúng thành tàn phế đã là may lắm rồi!"

Vừa định đi đến thì chợt nghe có tiếng nói:" Ngươi là cái giống gì, ngay cả huynh đệ của ta cũng dám ức hiếp?"

Cánh cửa lúc nãy đã bị Bố Đức đánh cho nát vụn nên lúc này chỉ là khép hờ lại mà thôi, hơn nữa hắn cũng không ngờ đến là có người lại có gan xông vào, sắc mặt hắn trầm xuống, quay đầu lại định phát tác.

Nhưng khi hắn nhìn thấy người đến thì lập tức kinh hãi.

Bởi vì từ cửa tiến vào có khá nhiều người, ít nhất là năm sáu người, mà người nào cũng khí thế hùng hùng, hơn nữa trong đó còn có kẻ mà hắn vừa giao thủ Long Đa.

Xem ra tên này bị ức hiếp nên mới tìm cứu binh đến.

Bố Đức nhíu mày, hắn không ngờ rằng lại có nhiều người của án sát bộ đến vạn hoa lâu như thế, nhưng hắn dĩ nhiên là không hề sợ hãi, tại thành ngân nguyệt thì thành thủ bộ một tay che trời, nên hắn có được hậu thuẫn vững chắc hơn nữa thực lực của hắn cũng không phải là thấp.

Nhưng mà người của án sát bộ trước nay nhìn thấy người của thành thủ bộ thì giống như là chuột thấy mèo, hôm nay lại dám phán kháng, xem ra là có chút không ngờ. Mã đế vội vàng lấy chăn che thân thể lại, lúc này nàng cũng cảm giác được là có chút không ổn rồi, nhưng mà không biết nên ở hay nên đi, có chút xấu hổ.

Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, cũng chính là người vừa nói chuyện.

Bố Đức lập tức nhớ ra, mấy ngày trước án sát bộ đã có một vị án sát sử mới nhậm chức, xem ra chính là hắn.

Quần long vô thủ, không, phải nói là đám rắn rít ô hợp này đã tìm được một chỗ dựa, hèn chi dám chống đối với mình!

Nhưng mà Bố Đức căn bản là không để Cổ Diêu trong mắt, ở trong thành ngân nguyệt này thì trong mắt của hắn ai cũng chỉ là tiểu tốt mà thôi, cho dù có là án sát sử đi chăng nữa, dù sao thì tên kia cũng chỉ là con mồi của nữ tước địch lệ nhã mà thôi, chỉ là một con thỏ trắng mà thôi, không lâu sau thì hắn cũng sẽ biến thành đồ chơi cho nữ tước mà thôi, người như thế thì có gì mà phải sợ chứ.

Vừa nghĩ đến đó thì Bố Đức liền bước đến trước, ưỡn ngực nói:" Là ta đã thương hắn, thế thì sao, những kẻ không biết tự lượng sức mình cần được giáo huấn như thế.

" Vậy sao? Nói thật ta cũng rất đồng ý với ngươi!" Cổ diêu vừa nói chuyện, thì cũng phi thân đến như chớp, khủy tay đâm vào ngực của Bố Đức.

Bố Đức không thể nào ngờ được Cổ Diêu vừa nói vừa hành động như thế, hơn nữa hắn lại nhanh như quỷ mị, nên hắn cẳn bản không cò thời gian để phản ứng.

Đòn thế này lại có lực đạo vô cùng mạnh, thân thể cường tránh của Bố Đức bị đánh văng đi, té lên trên giường.

Một tiếng rắc vang lên, cả cái giường lớn đều bị nát vụn, ngay cả Mạn Đế cũng bị văng đi, kêu lên thất thanh.

Cổ Diêu lạnh lùng nói:" Do đó ngay cả một tên không biết tự lượng sức mình như ngươi mà cũng dám động đến huynh đệ của ta, nên cũng phải chịu giáo huấn!"

Người của án sát bộ nghĩ rằng Cổ Diêu chỉ đến để đòi lại chút mặt mũi mà thôi không ngờ rằng hắn lại ra tay, khiến cho bọn họ ngây cả người.
Bình Luận (0)
Comment