Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 200

"Clark?"

Nghe được cái tên này thì trái tim của Cổ Diêu đập mạnh hẳn lên, hắn không chỉ là kẻ thù của Hàn Đan mà còn là kẻ thủ của chính mình.

Dương Phong đại ca, một người đối với mình như là huynh trưởng, truyền thụ linh động cho mình, và cũng vì bảo vệ cho mình mà phải táng mạng dưới quân bài của Clark, hình ảnh đó Cổ Diêu sẽ không bao giờ quên, hắn tuyệt đối không cho phép mình quên, lời thề của hắn vẫn còn vang mãi bên tai của hắn "Nghe này tên quái nhân kia, nếu như ta không chết thì sẽ có một ngày ta sẽ giết chết ngươi, nhất định!"

" Đáng tiếc là ngay cả ta cũng không thể nào đi xuyên qua được thần chi kết giới để đến nhân giới, nếu không thì ta sẽ tự mình ra tay giết chết hắn! Các ác ma dũng sĩ của ta mặc dù không chịu ảnh hưởng của thần chi kết giới nhưng mà hành động ở tạp địch đại lục thì lại bị hạn chế rất nhiều cho nên khó có thể tạo thành uy hiếp đối với Clark được."

Tà khôi thở dài, bất đắc dĩ, loại tình huống này hắn ít khi nào biểu hiện ra ngoài. Cũng có thể hiểu được, là ma vương của thâm uyên, hắn có thể hô phong hoán vũ, nắm trong tay quyền sinh sát vô số người nhưng lại không thể nào báo thù cho con trai của mình được, thạt sự là uất ức vô cùng.

Cổ Diêu trầm mặc một hồi, rồi nói:" Ma vương điện hạ, ta hiện hận bản thân mình không thể lập tức đâm chết tên pê dê kia xấu xí kia! Nhưng thực lực hiện nay của ta và hắn có chênh lệch quá lớn, điều đó ta không thể nào không thừa nhận được. Cho nên, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn nhưng mà không phải là lúc này!"

Cổ Diêu hiện tại không còn bốc đồng như ngày xưa nữa, hắn đã biết phân biệt rõ ràng mọi chuyện rồi, với thực lực hiện nay của hắn thì còn chênh lệch với Clark là quá lớn, nếu như lúc này chạm phải hắn thì chẳng khác nào đi tự sát.

Nhưng mà sau khi Clark giết chết Hàn đại hộ và dạ lang dong binh đoàn thì mất tích cho đến nay, thậm chí là ngay cả đạo tặc công hội cũng không có tin tức của hắn.

" Chỉ cần ngươi có quyết tâm là được."

Tà khôi vui mừng nói:" Cổ Diêu ngươi là một người rất thông minh, còn trẻ vè có tiềm lực rất lớn. Theo như Dracula nói, bốn năm trước khi hắn gặp ngươi và Katherine ở Ngã Trạch Lạp Tư thì lúc đó thực lực của ngươi so với bây giờ có chênh lệch rất lớn. Việc này không phải chỉ dựa vào Thiên Ma Quyết không. Dưỡng phụ của Katherine tu luyện đã lâu nhưng cũng không thành điều này chứng tỏ ngộ tính của ngươi so với hắn thì tốt hơn rất nhiều. Ta tin rừng sẽ có một ngày ngươi vượt qua được Clark. Nhân loại các ngươi không phải có một câu nói là 'Quân Tử Báo Thù Mười Năm Chưa Muộn' sao."

Cổ Diêu âm thầm nói hắn cũng chỉ là luyện bậy luyện bạ mới có được thực lực như ngày hôm nay, đến tận bây giờ cũng không hiểu làm sao có thể đạt được kết quả như hôm nay nữa là. Nhưng mà nhắc đến Thiên Ma Quyết. Có nên giao nó cho tà khôi hay không? Dù sao thì đây cũng là do phụ thân Antonio của Đan Đan dùng tính mạng để đổi lấy.

Tà khôi dường như là hiểu được ý nghĩ trong đầu của Cổ Diêu:" Ngươi cứ việc giữ lại thiên ma quyết đi. Nó đối với ta không có tác dụng gì đâu." Tuyệt đại đa số chủng tộc ở ma giới không thể nào tu luyện đấu khí được, tà khôi cũng nằm trong số đó, điều này có liên quan đến thể chất, không thể nào cưỡng cầu được, huống chi hắn còn muốn thông qua Cổ Diêu để mà báo thù nên hiển nhiên là không thu thiên ma quyết lại rồi.

Dừng một chút tà khôi lại nói:" Tùy tùng đi theo Thái Lặc đến dự khánh điển. Án sát sử của thành ngân nguyệt cũng chính là ngươi phải không?"

Cổ Diêu cười cười không có trả lời, nhưng cũng tương đương với mặc nhận rồi. Ngay lúc ma cung xuất hiện một kẻ gây rối, ngay lúc phong thanh hạc lệ thì hắn lại mất tích vài ngày nhất định là có liên quan đến nhu, muốn điều tra cũng không khó. Hơn nữa ma vương cũng là người đại trí. Diêu Cổ và Cổ Diêu có liên quan đến nhau thế nào thì hắn cũng có thể cảm nhận được.

Tà khôi mỉm cười nói:" Hắc. Thái Lặc mang đến cho Katherine hai thứ vừa vui mừng vừa sợ hãi, xem ra ta phải thưởng cho hắn mới được. Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi, khi nào rãnh rỗi ta lại tìm ngươi."

Sau khi nói những lời này thì tà khôi liền rời đi. Hàn Đan cũng nhanh chóng tiến vào phòng, đi đến bên cạnh giường nói:" Cổ Diêu ca ca, huynh và gia gia nói chuyện gì thế?"

Cổ Diêu nói lại cho nàng biết hiệp định giữa hắn và ma vương:" Cũng không có gì, chỉ là hỏi ta cảm thấy thế nào vệ muội thôi."

Hàn Đan cảm thấy kỳ quái:" Việc này muội cũng đã từng nói qua với người, gia gia còn hỏi là lúc đó hắn biến thành như thế nào?"

Cổ Diêu cười ha hả:" Đó là do ông ấy quan tâm muội thôi, đừng có suy nghĩ nhiều."

Hàn Đan cũng không có dây dưa về vấn đề này nhiều, không lâu sau thì Cổ Diêu cũng được đưa vào văn tâm các.

Mấy ngày sau đó Hàn Đan ở bên cạnh chăm sóc cho Cổ Diêu, nàng ở ngay cạnh bên phòng của hắn, ngay cả thuốc cũng là do nàng tự nấu cho hắn.

Vu y quả là một nghề nghiệp thần kỳ ở ma giới, loại thuốc vô cùng kỳ lạ này rất có công hiệu, hơn nữa thân thể của Cổ Diêu vốn rất tốt, có thêm sự chăm sóc cẩn thận của Hàn Đan cho nên thương thế của hắn mau chóng chuyển biến tốt đẹp, mấy ngày sau là hắn đã có thể vận động đơn giản được rồi, phải biết rằng lúc đó hắn bị thương suýt chết, lại bị trúng thêm Hắc Ngục Đoạn Hồn Chưởng, vì thế thương thế có thể nói là trầm trọng, mà tốc độ khôi phục của hắn là vô cùng nhanh, thể chất của hắn so với ác ma xem ra chỉ có hơn chứ không có kém, điều này cũng khiến cho vu y cảm thấy kỳ quái.

Sau khi rời khỏi giường thì người đầu tiên Cổ Diêu nhìn thấy chính là Thái Lặc.

Khánh điển của Yêu Nguyệt công chúa đã sớm chấm dứt nhưng Thái Lặc lại được tà khôi lưu lại trong cung, nhưng không biết lý do. Mấy ngày nay lão gia hỏa này ăn ngủ không yên, hắn đoán rằng kẻ gây rối chính là tên tiểu tử Diêu Cổ, cũng chính là người mà mình đưa đi tiến cung, xem ra nhất định là mình sẽ bị liên quan.

Đây không phải là nỗi oan thông thường, gây sự trong khánh điển của công chúa, ma vương chắc chắn là sẽ nổi giận, xem ra đại họa lâm đầu rồi, đừng nói là cái mũ quan mà là cả cái đầu cũng khó giữ rồi.

Ở trong cung vài ngày, Thái Lặc lúc này cũng lo lắng không yên, sợ ma vương phái người đến tặng vé về đoàn tụ ông bà cho mình. Hắn đã già, nhưng mà càng già lại càng sợ chết, càng phát hiện ra được rằng tính mạng rất là quan trọng, cực khổ nửa đời mới có thể có đươc quyền lực và địa vị, nhưng nếu như bị hủy như thế thì hắn làm sao có thể cam tâm được chứ.

Cho nên, khi thấy Hàn Đan và Cổ Diêu mang mặt nạ xuất hiện trước mắt hắn khiến hắn kinh ngạc vô cùng, miệng không thể nào ngậm lại được. Nhưng khi thấy bộ dáng thân mật của Cổ Diêu và Yêu Nguyệt công chúa thì hắn biết cái đầu và mũ trên đầu của mình không những không bị mất mà còn vững vàng hơn trước nữa.

Có Yêu Nguyệt công chúa làm chỗ dựa, cuộc sống sau này muốn khó khăn cũng không dễ. Vì vậy ' Tên Diêu Cổ Đáng Chết ' lúc này đã biến thành thần may mắn cho hắn.

Vài ngày sau, tà khôi đến thăm Cổ Diêu một lần nữa, sau khi hỏi tình hình thươn thế thì hắn nói:" Hôm nay trong cung lại có thêm một người lẻn vào, là một nữ tử nhân loại có mái tóc đỏ, Cổ Diêu, ngươi có biết người đó không?"

Cổ Diêu nghe xong thì hoảng sợ, nữ tử có mái tóc đỏ, chẳng lẽ là Đông Phương Lộ?
Bình Luận (0)
Comment