Đúng là Thuần Vu Cương, gia chủ của gia tộc Thuần Vu, ngoại trừ lão ra thì hiện tại trong gia tộc không còn ai có được năng lực như thế.
Thuần Vu Cương xuất hiện khiến cho tinh thần của các thủ vệ tăng lên rất nhiều, lúc này bọn họ đã có được một người lãnh đạo, nhưng mà dù sao thì thân thể của Thuần Vu Cương cũng đã suy yếu nhiều năm nay rồi, vừa đỡ đòn xong thì lại ho lên vài tiếng, khiến cho các thủ vệ có chút lo lắng.
Hồng y tiểu hài tử cười khẩy:" Lão rùa già, giấu đầu co đuôi, cuối cùng cũng chịu ló cái mặt ra rồi sao? Ta còn tưởng ngươi phải chờ cho đến khi bọn phế vật này chết hết rồi mới xuất hiện cơ đấy, ha ha ha ha!"
" Nếu nói về khả năng giấu đầu co đuôi thì ta không thể nào bằng ngươi được, phải không nào Hồng Hài Nhi." Trong ánh mắt của Thuần Vu Cương hiện lên một tia hàn quang, chỉ một câu nói là đã vạch rõ thân phận của hồng y tiểu hài tử.
Hắn là một trong các sát thủ cấp cao của hắc ám cân, âm hiểm xảo trá, từ nhỏ đã dùng dược vật để khống chế, khiến cho cơ thể vĩnh viễn không lớn lên được và diện mạo cũng không hề thay đổi, điều này giúp cho hắn có thể tăng khả năng ám sát thành công lên nhiều lần, con mồi chết dưới tay hắn đa số là do không phòn bị. Danh sách những người chết dưới tay hắn viết ra phải được cả một quyển sách, trong đó có một cái tên - Thuần Vu Kinh, cháu của Thuần Vu Cương là và ca ca của Thuần Vu Tuyền.
Mấy năm trước, Thuần Vu kinh đã chết dưới tay của Hồng Hài Nhi, cho nên một người luôn trầm ổn như Thuần Vu Cương khi nhìn thấy hắn cũng lộ vẻ giận dữ.
Hắc Ám Cân làm việc quả thật lén lén lút lút, không muốn thấy ánh sáng, Hồng Hài Nhi tức giận:" Không cần nữa, bắt đầu từ hôm nay, sau khi giết chết ngươi thì ta sẽ không cần phải sống trong bóng tối nữa, hôm nay ta sẽ cho ngươi đi đoàn tụ với đứa cháu ngoan của ngươi."
Những lời này của hắn ẩn hàm tin tức trong đó, Thuần Vu Cương nghe xong thì thở dài:" Bọn chó săn cho thánh điện các ngươi không muốn mang mặt nạ nữa sao?"
" Đến lúc này thì ta không cần phải phủ nhận nữa, dù sao thì không lâu sau ngươi đã là người thiên cổ rồi, sát ... , giết hết cho ta , ha ha ha ." Hồng Hài Nhi cầm kim cương giới, cười lên điên dại đánh về phía Thuần Vu Cương.
Ra lệnh cho các thị vệ lùi về sau, Thuần Vu Cương nói:" Được rồi, mấy cái khớp xương già của ta cũng đã nhàn rỗi lâu rồi, giờ cũng nên hoạt động một chút."
" Mấy cái khớp xương già cỗi của ngươi chỉ còn lại cơ hội cuối cùn này để hoạt động thôi." Kim cương giới trong tay của Hồng Hài Nhi nện xuống, so với khi phóng ra lúc nãy thì lực hiển nhiên là mạnh hơn, tựa như Thái Sơn Áp Đỉnh vậy.
Thuần Vu Cương cũng không có né tránh, trực tiếp đưa quải trượng lên đỡ.
"Đang!" Hai người dùng chiêu thức đơn giản, không hoa mỹ, Thuần Vu Cương đứng sừng sững tại chỗ bất động, còn kẻ phát công là Hồng Hài Nhi thì lại bị văng ra.
Chiêu đầu tiên dò xét thực lực của song phương đã kết thúc, người chiếm được thượng phong là Thuần Vu Cương. Dù sao thì lão cũng chính là gia chủ của gia tộc Thuần Vu. Thuyền nát cũng còn đinh ba phân(*). Cho dù đã lâu không sử dụng, nhưng cũng không phải là không chịu nổi một kích.
<@(*)Cho dù con người có sa cơ thất thế cỡ nào đi chăng nữa thì nền tảng của họ vẫn còn.>
" Ha ha, xem ra mấy cái khớp xương già cả lão vẫn còn có thể chống đỡ được chút ít, nhưng mà để ta xem xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!" Hồng Hài Nhi lại giơ kim cương giới lên, lần giao thủ đầu tiên tuy thua nhưng hắn lại không hề có cảm giác nhục. Đúng vậy, Thuần Vu Cương rất mạnh, nhưng lão đã già, hơn nữa, lão còn phải đối diện với một đối thủ rất mạnh - Bệnh Tật, sau mỗi lần ra đòn thì Thuần Vu Cương lại phải ho vài tiếng, có thể dễ dàng nhìn ra được bệnh của lão rất nặng.
Nhìn ra được điểm đó cho nên Hồng Hài Nhi đã có ý định, công kích liên tục, cho dù không thể giết chết được lão nhưng cũng đủ khiến cho lão phát bệnh là chết!
Đương nhiên, hắn chỉ có vài phút mà thôi, bởi vì kỵ sĩ của gia tộc Thuần Vu ở trong thành sẽ nhanh chóng đến đây, đến lúc đó thì muốn giết được lão là hết sức khó khăn.
Cho nên, trong vài phút ngắn ngủi này nhất định phải xử lý hết tất cả mọi việc ở đây.
Vừa nghĩ đến đó thì Hồng Hài Nhi rung kim cương giới trong tay, hỏa quyển của hắn lập tức biến ra thành hai, hai thành bốn, bốn thành tám, cứ tuần tự mà tăng len như thế, các hỏa quyển bay lên trên không trung tạo thành một vòng lửa thật to.
" He he, xem thử tam muội luyện ngục trận của ta!" Hơn mười cái kim cương giới từ trên cao rơi xuống, ập đến chỗ của Thuần Vu Cương từ bốn phương tám hướng, trông giống như là một cơn bão lửa đang hoành hành vậy.
Đối mặt với công kích sắc bén như thế thì Thuần Vu Cương liền cắm quải trượng xuống đất, hai tay mở ra, một vòng phòng hộ bao phủ toàn thân, so với các vòng phòng hộ của các đấu khí thông thường thì có điểm khác biệt, đó chính là bề mặt của nó gập gềnh, có vài chỗ độ cong nhất định, trông giống như là kẹo bông gòn vậy, và đặc biệt là nó có ba màu là hồng lam hoàng giống như màu sắc của tam vị chân hỏa.
Hỏa giới kéo đến, va chạm mãnh liệt vào lớp bên ngoài của vòng phòn hộ, từ từ lõm sâu vào, nhưng khi còn chút nữa là trúng Thuần Vu Cương thì xu thế của nó đã hết, không, phải nói là nó bắt đầu chuyển hướng, bay ngược lại, va chạm vào ngọn lửa phía sau, các tiếng nổ đinh tai vang lên dữ dội.
Tuyệt kỹ công kích phản ngược của gia tộc Thuần Vu, Cổ Diêu đã từng nhìn thấy Thuần Vu Tuyền thi triển tuyệt kỹ này, nhưng lúc này người thi triển nó là Thuần Vu Cương, thực lực của lão hơn hẳn cháu của mình vài bậc, hơn nữa kinh nghiệm của lão cũng hơn hẳn Thuần Vu Tuyền, do đó chiêu thức này đã được lão khéo léo sử dụng đến mức xuất thần nhập hóa, tá lực đả lực, dùng sức ít nhất để phá giải chiêu thức có công kích mạnh nhất. Vì thế ngay cả tam vị chân hỏa cũng bị bắn ngược lại.
Hồng Hài Nhi hừ một tiếng, phun ra một tia lửa dài, những hỏa giới bị bắn ngược trở về chỗ của hắn lại bùng cháy, bắn về phía Thuần Vu Cương, xem ra hắn là một ám khí sư cao minh, trên không mà vẫn có thể sử dụng thủ pháp phóng ám khí một cách tự nhiên. Đương nhiên, cái kim cương giới cổ quái kia có điểm gì đó đặc biệt cho nên mới hắn mới có thể dễ dàng sử dụng như thế.
Các công kích liên tiếp va chạm vào vòng phòng hộ của Thuần Vu Cương, lão căn bản là không thể khai giải nó, vì nếu không lão sẽ lãnh trọn các đòn tấn công của Hồng Hài Nhi.
Quá trình chiến đấu theo một vòng tuần hoàn nhất đjnh, Hồng Hài Nhi ra chiêu - Công Kích Phản Ngược - Đánh hạ - Rồi lại tiếp tục công kích, bởi vì số lượng hỏa giới rất nhiều cho nên cả quá trình không hề có một sự đứt đoạn nào, người không biết khi nhìn vào sẽ tưởng đó chính là một bên công kích liên tục không ngừng còn một bên có kỹ năng phòng ngự tuyệt vời.
Nếu như là lúc bình thường thì Hồng Hài Nhi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ngu ngốc thế này, bởi vì khi cao thủ so chiêu với nhau thì không phải dựa vào chiêu thức của ai dũng mãnh hơn mà là phải xem xem ai là người có thể kiên trì đến cuối cùng, do đó các công kích càng hao tốn sức lực thì lại càng ít được sử dụng, nếu không thì thể lực sẽ bị tiêu hao nhiều hơn đối hương, tạo điều kiện cho đối phương áp chế.
Nhưng vấn đề ở đây chính là Thuần Vu Cương bị bệnh.
Để tạo ra vòng phòng hộ liên tục như thế thì lão phải liên tục vận chuyển đấu khí, khiến cho bệnh tình của lão rất dễ tái phát, càng lúc tiếng ho của lão càng nhiều, nhưng đáng tiếc là đối thủ của lão lại tấn công liên tục như một con chó điên vậy, lão không còn cách nào khác hơn là liên tục duy trì vòng phòng hộ.
Chính là vì căn bệnh lâu năm này mà khiến cho thực lưc của lão giảm rất nhiều, nếu như là ở vào thời kỳ tốt nhất của lão thì Hồng Hài Nhi căn bản là không xứng đáng làm đối thủ của lão.
" Lão già, mau đi chết đi, ha ha !" Hồng Hài Nhi thở hỗn hển, phải liên tục duy trì các đòn công kích mạnh như thế thì cũng khiến cho hắn phải mệt mỏi, nhưng hắn tự tin là đối thủ sẽ gục ngã trước hắn.
Các thị vệ cũng nhanh chóng phát hiện ra điều không ổn. Cho nên không màng tính mạng, chỉ hi vọng có thể giúp cho gia chủ ngăn cản được tên tiểu tử kia, cho dù chết cũng không oán hận.
Đương nhiên, ngoại trừ Hồng Hài Nhi ra thì các thành viên khác của hắc ám cân cũng không phải là ở không, sứ mạng của bọn họ lúc này là hộ pháp cho hồn hài nhi, để hắn có thể thuận lợi tiêu diệt Thuần Vu Cương.
Lúc này các thị vệ đã hoàn toàn vứt hết nỗi sợ hãi trong lòng ra, chiến ý sôi trào, sức chiến đấu của bọn họ cũng tăng lên. Thử nghĩ một chút, đối đầu với một người không sợ chết, khi ngươi bổ cho hắn một nhát, hắn chẳng thèm tránh né, chấp nhận đao đó và trả lại cho ngươi một đao, hoặc là chấp nhận dùng thân mình đỡ lấy một đao đó, rồi sau đó ôm lấy ngươi, để cho đồng đội tặng lại cho một đao, đối đầu với những kẻ như thế thì khó khăn khôn tả.
Vốn là một trận chiến tràn ngập kỹ xảo, nhưng lại đột nhiên biến thành một tràng chiến đấu nguyên thủy nhất.
Dưới sự dũng mãnh của các thị vệ của gia tộc Thuần Vu thì hắc ám cân cũng bị thiệt không nhỏ, số lượng không ngừng giảm bớt, tổn thất hơn phân nửa, chỉ còn lại hơn ba ngươi người, cũng may là những người hi sinh bên gia tộc Thuần Vu đều là những thân vệ lệch hệ với gia tộc Thuần Vu, cho nên so với nhưng thị vệ thường thì thực lực hơn một chút, và cũng vì thế cho nên số lượng cũng có hạn, cho nên cũng chỉ còn lại vài người, mà toàn bộ đều đã bị thương.
Lúc này đã có thể thoáng nghe được tiếng vó ngựa, các kỵ sĩ đã đến lưng chừng núi, cuộc chiến cũng đã sắp kết thúc, đang chịu sự tấn công kịch liệt của Hồng Hài Nhi thì Thuần Vu Cương đột nhiên tán đi đấu khí phòng ngự, ho lên dữ dội.
Quỷ kế của Hồng Hài Nhi đã thực hiện được, giây phút quyết định là đây, giờ phút này Thuần Vu Cương trông giống như là một lão nhân bình thường vậy.
Hồng Hài Nhi thấy thế thì mừng rỡ, nhưng khi nhìn thấy thủ hạ tổn thất quá lớn thì lại tức giận, thủ lĩnh đã ra lệnh phải hoàn thành sứ mạng, nhưng mà đối phó với môt gia tộc không còn tinh anh nữa lại để chết quá nhiều thuộc hạ như thế thì nhất định sẽ bị trách phạt.
" Lão già, ta bắt mi phải chết không toàn thây!" Hồng Hài Nhi trút cơn giận lên đầu của Thuần Vu Cương, nếu như không phải tại lão già này quá ương nghạnh thì nhất định hắn sẽ không bị tổn thất trầm trọng như thế.
Sau khi phun ra một một đợt tam vị chân hỏa thì hỏa giới của hắn lại tiếp tục bay đến tấn công Thuần Vu Cương, lúc này lão đã không thể chống đỡ được nữa. Nhưng may mắn là còn có hơn mười thị vệ đứng bên cạnh, cùng nhảy cao lên, nhưng mục tiêu của bọn họ không phải là công kích địch nhân.
Hơn mười đao này, cùng bổ lên trên cười của Thuần Vu Cương.
Hành động kì dị này khiến cho Hồng Hài Nhi và hắc ám cân đều ngẩn người ra, bọn họ đương nhiên nhìn ra được các thị vệ này hoàn toàn không phải là phản đồ, nhưng tại sao bọn họ lại xuống tay với Thuần Vu Cương?
Hơn nữa, sau khi bổ xuống thì vũ khí trong tay của bọn họ bạo phát huyết quang, da thịt tái nhợt, giống như là tiểu đội trưởng lúc trước vậy.
Hi Sinh Huyết Sát, tuyệt kỹ đồng quy vu tận này chỉ có một số thị vệ có thực lực cao mới có thể thi triển được.
Hồng Hài Nhi mơ hồ có chút không ổn, nên không dám do dự, lập tức tiếp tục tấn công.
Đột nhiên xuất hiện một điểm sáng, bạch quang bạo phát, mãnh liệt và chói mắt, trong phút chốc ngay cả bàu trời cũng trở nên ảm đảm hơn so với nó, kể cả Hồng Hài Nhi cũng không thể nào thích ứng được mà phải nhắm hai mắt lại.
Khi bọn chúng mở mắt ra thì nhìn thấy không phải là tình cảnh Thuần Vu Cương bị phân thây, mà lão vẫn còn đứng tại chỗ, bình yên vô sự, hơn nữa, vị gia chủ của gia tộc Thuần Vu này có chút khác lạ.
Lão đã không còn ho khan, lưng cũng không còn cong xuống nữa, mái tóc bạc phơ của lão không biết từ lúc nào đã trở nên đen nhánh lại.
Khi Thuần Vu Cương ngẩn đầu lêu thì bọn hắc ám cân lại càng hoảng sợ, bởi vì người mà bọn họ nhìn thấy căn bản không phải là một lão già, sinh mệnh lay lắt như đèn trước gió, mà là một thanh niên ngọc thụ lâm phong, trên mặt không có một nếp nhăn, khí sắc hồng hào, cả người tràn đầy sức sống.
Chỉ có thanh quải trượng bằng hồ đào trong tay là chứng minh thân phận của người này thật sự là Thuần Vu Cương, nhưng lão tiện tay ném nó sang một bên, không cần bất cứ thứ gì chống đỡ, hay là phải gượng ép mới có thể đứng vững được, mà lúc này hoàn toàn trầm ổn như một cây tùng vậy.
Thuần Vu Cương lẩm bẩm:" Ha ha, đã lâu rồi không có cảm nhận được, sức sống của thời trai trẻ, cường tráng, không có bị bệnh tật hành hạ, xem ra lúc này giống như ba mươi sáu năm trước!"
Hồng Hài Nhi không dám tin vào mắt của mình, cải lão hoàn đồng?
Tuy rằng hắn vẫn luôn duy trì bộ dáng thiếu niên, nhưng đó là do phải liên tục dùng dược vật từ nhỏ để hỗ trợ, nhưng mà đối phương lại chính là cải lão hoàn đồng, điều này sao có thể xảy ra được?
Càng đáng chết hơn chính là, Thuần Vu Cương trẻ hỏa không phải chỉ có tuổi tác diện mạo của lão mà còn cả sức lực của lão.
Hỏa giới với Tam vị chân hỏa của Hồng Hài Nhi lúc lúc này không bị bắn ngược lại, mà hoàn toàn bám vào người của Thuần Vu Cương, nhưng không thể động đậy. Vòng bảo hộ của Thuần Vu Cương lại xuất hiện. Nhưng mà lúc này không phải là bộ dáng của một cây kẹo bông gòn, mà là một ngọn lửa, càng ly kỳ hơn chính là ngọn lửa này có màu trắng, rất khó có thể nhận ra được.
Một ngọn lửa màu trắng gần như trong suốt. Nhẹ nhàng mà cháy, không hề có chút cảm giác táo bạo nào, thậm chí cũng không có nhiệt độ cao như ngọn lửa thường. Nhưng chính điều này lại khiến cho người khác sinh ra cảm giác bất an sâu sắc.
Hồng Hài Nhi hoảng sợ kinh hô:" Bạch Hỏa!"
" Đúng vậy, ngươi cũng là cao thủ dùng lửa chắc hẳn cũng biết được đặc điểm của Bạch Hỏa. Đây chính là chung cực hỏa diễm, nó thậm chí có thể thiêu hủy cả lĩnh vực. Hỏa Chuyển trong Linh Huyễn Cửu Chuyển, khi luyện đến cảnh giới cao nhất là có thể sinh ra bạch hỏa, thật khéo léo, đó chính là ba mươi lăm năm trước, kỹ năng mà ta am hiểu nhất chính là hỏa chuyển. À thiếu chút nữa là ta quên. Bạch hỏa còn có một tính chất nữa, là nó có thể đồng hóa tất cả các ngọn lửa khác thấp hơn nó."
Ba cái hỏa quyển của hồn hài nhi đang xoay quanh dần dần chuyển sang màu trắng, tựa như là dung nhập vào trong người của Thuần Vu Cương.
Không biết là vì sợ hãi hay là do nguyên nhân gì khác mà tay của Hồng Hài Nhi bắt đầu phát run. Đáng chết, tại sao cái lão già này lại đột nhiên chỉ trong chớp mắt đã mạnh lên như thế chứ?
Nhớ đến hành động khác thường của hơn mười thị vệ lúc nãy thì Hồng Hài Nhi chợt hiểu, nhất định là nguyên nhân nằm ở đó.
Hơn mười người hi sinh, lực lượng đó đều được Thuần Vu Cương hấp thu hết, khiến cho các tế bào của lão biến đổi, biến hóa về như lúc lão còn trẻ, nhưng mà các loại phương pháp nghịch thiên như thế thì thường chỉ duy trì được trong thời gian ngắn ngủi
Nghĩ đến đây thì ruột gan của Hồng Hài Nhi mới đỡ hơn một chút:" Lão già, ngươi cũng không thể duy trì được trạng thái này bao lâu."
Hồng Hài Nhi giơ hai tay lên trời, lần này hắn phóng xuất ra một cái hỏa diễm to hơn so với những lần trước rất nhiều, ánh sáng rực rỡ, trông giống như là một mặt trời thu nhỏ vậy.
" Người có thể thắng cuối cùng chỉ có thể là ta, Hồng Hài Nhi, ta sẽ không bị thua, ha ha ha ." Trong tiếng cười điên cuồng hắn đập hai tay xuống, ném tiểu mặt trời bay thẳng xuống.."
" Đúng vậy, không thể nào duy trì được lâu. Nhưng, chỉ cần vài phút, không chỉ cần một phút thôi đã đủ rồi." Hai mắt của Thuần Vu Cương cũng rưng rưng, bởi vì vài phút này mà đã có hơn mười sinh mạng quý giá đổi lấy, một cái giá quá đắt.
Nếu như bọn họ đã hi sinh cả tính mạng của mình để cho giúp cho cái thân thể này thì nhất định ta không thể làm cho bọn họ thất vọng được.
" Hình như ngươi đã quên, lúc nãy ta đã từng nói qua, Bạch hỏa có tểh đồng hóa tất cả các ngọn lửa khác, kể cả tam vị chân hỏa của mi. Mặc dù tam vị chân hỏa của mi coi như đã rất cao cấp." Thuần Vu Cương vươn tay, dễ dàng thu lấy quả cầu lửa như mặt trời khi vào trong tay, tựa như đang biểu diễn xiếc.
Hai tròng mắt của Hồng Hài Nhi mở to đến mức gần như là bị xé ra vậy, đây chính là đòn công kích mạnh nhất của hắn, chiêu thức mạnh nhất mà lại không thể chịu nổi một đòn!
Hỏa giới chạm vào bạch hỏa lại bị đồng hóa thành màu trắng, tay của Thuần Vu Cương rung lên, nó liền bay đến chỗ Hồng Hài Nhi.
Hồng Hài Nhi không dám chống đỡ như Thuần Vu Cương, mặc dù cái quả cầu lửa kia là của hắn nhưng nó đã bị người khác khống chế, nó đã có chúa tể mới.
Hành động của hắn xem ra đã là rất nhanh rồi, nhưng quả cầu lửa còn nhanh hơn, cho nên cuối cùng vẫn bị quả cầu lửa đốt.
Cũng là ngọn lửa đó, nhưng giờ là nó tuyên án tử hình cho hắn.
Vô số các tia lửa bắn ra.
Mặc cho Hồng Hài Nhi giãy dụa, thúc giục đấu khí chóng đỡ, nhưng vẫn không thể nào khống chế được ngọn bạch hỏa này.
Thuần Vu Cương mỉm cười, nụ cười dần dần chuyển sang tàn khốc:" À ta quên nói cho ngươi biết, Bạch Hỏa Diễm còn có một cái tên nữa đó là Bất Diệt Chi Diễm. Ngươi tu luyện chính là hỏa đấu khí, chính là thứ mà nó thích nhất."
Trong tiếng kêu rên bi thảm, Hồng Hài Nhi trơ mắt ra nhìn các tia lửa nhỏ dính trên cơ thể mình, cho dù đã dùng tất cả các phương pháp có thể nhưng vẫn không thể nào dập tắt được, dần dần thiêu đốt hai chân mình thành tro, rồi tiếp theo đó là hai bắp chân, đùi rồi đến mình, cổ, đầu lâu.
Chết trong sự đau đớn, trong sự giãy giụa vô ích, Hồng Hài Nhi cả đờ âm hiểm độc ác, đến cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn, tất cả đều biến thành tro bụi.
" Dám chơi lửa trước mặt của ta, ngươi không đủ trình độ đó đâu." Thuần Vu Cương liếc sang nhìn thi hỏa của Hồng Hài Nhi, sức lực của hắn tựa như cũng khôi phục lại theo sự tự tin, khí thế của người đứng đầu gia tộc Thuần Vu xuyên qua tất cả mọi người có mặt ở đây.
Một ánh mắt lãnh khốc đảo qua chỗ các hắc y nhân, bọn chúng cảm thấy phát lãnh, quá mạnh, thậm chí ngay cả thủ lĩnh cũng bị hắn lấy ra làm một trò chơi!
" Một, hai, ba, bốn." Thuần Vu Cương đếm số lượng hắc y nhân, hắn đột nhiên nói:" Xem ra, nên giải quyết một lần cho xong."
Những lời này quả thật là xem thường hắc ám cân, hơn nữa thủ lĩnh đã chết, trước khi nhiệm vụ hoàn thành thì tuyệt đối không thể rời đi cho nên hơn ba muwoi hắc y nhân không hẹn mà cùng tấn công về phía Thuần Vu Cương.
Thuần Vu Cương không chút lo lắng, mười ngón tay bắn ra, từng tia sáng màu trắng bay ra, chạm vào người của các hắc y nhân, chạm vào tên nào là tên đó rên la thảm thiết, thân thể, vũ khí, trang phục bốc cháy không ngừng.
Nhìn hơn ba mươi người nhanh chóng bị thiêu cháy thành tro bụi thì Thuần Vu Cương ngửa mặt lên trời hô to:" Kinh nhi, các thành viên trong gia tộc của ta, các người có thể nghỉ ngơi!"
Gương mặt của lão nhanh chóng lão hóa lại, trở về với bộ dáng già nua, huyết sát của thân vệ hi sinh chỉ có thể giúp cho lão duy trì sức lực một thời gian ngắn.
Nhưng, chỉ cần bấy nhiêu thôi là đã quá đủ.
Số lượng hắc y nhân do Hồng Hài Nhi dẫn theo lần này có thể nói đều là tinh anh của hắc ám cân, lần này bị diệt hoàn toàn, đối với hắc ám cân mà nói thì đó cũng là một tổn thất nặng nề, bồi dưỡng một sát thủ tốt không phải là dễ.
Các tộc nhân của ta, sự hi sinh của các người không phải vô ích.
Tình thế hiện nay thì gia tộc Thuần Vu không thể không biến mất được. Nếu không thì dưới sự uy hiếp của hắc ám cân thì sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt.
Vì thế mấy năm gần đây, Thuần Vu Cương âm thầm đưa các thành viên quan trọng trong gia tộc rời đi. Bọn họ cải trang thành đủ loại nghề nghiệp, thương nhân, thợ rèn, thợ may. Dùng các thân phận khác nhau mà từ từ âm thầm phát triển lại. Nhóm người của Thuần Vu Tuyền chính là nhóm người cuối cùng, vì thế cho nên lúc Cổ Diêu nhìn thấy người trong gia tộc Thuần Vu ít đến thảm thương, không hề giống như một đại gia tộc gì cả. Cũng bởi vì hắn nhìn thấy không phải là một gia tộc Thuần Vu đầy đủ.
Từ nay về sau, gia tộc Thuần Vu chuyển đổi từ sáng sang tối, mất đi tung tích, cho nên bọn chó săn như rùa rụt đầu của thánh điện có nổi điên lên đến cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể cắn được, địch trong tối, mà ta cũng ở trong tối, trò chơi này ngày càng thú vị. Và đặc biệt là không phải lúc nào cũng phải lo bị hắc ám cân ám sát.
Bên ngoài xem ra thì gia tộc Thuần Vu đã diệt vong.
Nhưng, chỉ cần thành viên của gia tộc vẫn còn thì nó vẫn như môt ngọn lửa cháy không ngừng, giống như Bất Diệt Chi Diễm vậy, chỉ cần một tia lửa nho nhỏ cũng có thể thiêu hủy khắp cả một vùng.
Thực ra thì Thuần Vu Cương đã sớm đưa ra quyết định này rồi, nhưng mà chỉ là tiến hành một cách từ từ mà thôi.
Trước tiên, gia tộc Thuần Vu đã tồn tại ở quận mạn địch cả trăm ngàn năm, chứng kiến lịch sử phát triển của nơi này, vất vả lắm mới có thể phát triển tốt đẹp được như thế, mỗi thành viên trong gia tộc Thuần Vu đều có cảm tình sâu đậm với nơi này, đây chính là nhà của họn, là quê hương của họ, nếu như không phải trong tình cảnh bắt buộc thì chẳng ai muốn rời đi cả.
Hơn nữa, điều này còn liên quan đến cả mạn địch quận.
Người thống trị tối cao đột nhiên biến mất, thì bạo loạn nhất định sẽ nổi ra, đây là quy luật của lịch sử.
Mất đi sự quản lý của gia tộc Thuần Vu, thì sự ổn định của quận mạn địch nhất đinh sẽ biến mất, các thế lực khác nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội mà chiếm lấy vùng đất này, lúc đó thì chiến tranh lại xảy ra, dân chúng của quận mạn địch không thể không rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng, đây mới chính là điều mà Thuần Vu Cương không muốn nhìn thấy.
Nhưng mà lão không còn lựa chọn nào khác, lúc này Thuần Vu Cương chỉ có thể làm thế thôi, nếu không thì gia tộc sẽ có thể bị diệt vong.
Xin lỗi, các con dân của ta!
Ta lấy tính mạng của ta, chúc cho các ngươi gặp nhiều điều tốt đẹp nhất!
Đứng ở giữa ngọn bạch hỏa, Thuần Vu Cương bị thiêu đốt thành tro bụi, thân thể và linh hồn của lão vĩnh viễn ở lại trên mảnh đất này, vĩnh viễn không rời xa nhau.
Khi các kỵ sĩ của quận mạn địch chạy đến Đằng Long Phong thì cả phủ đệ của gia tộc Thuần Vu đã bị ngọn lửa gói gọn, ngọn lửa màu trắng kia dường như ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ, cho dù có thúc giục cỡ nào đi chăng nữa thì bọn ngựa cũng không dám đến gần, chỉ đứng ở đằng xa mà hí vang.
Sau khi biết được đã có chuyện gì xảy ra các kỵ đồng loạt nhảy xuống ngựa, quỳ gối xuống đất, tựa như là đã mất đi sức lực.
Gia tộc Thuần Vu, đó chính là nguồn suối sinh lực của họ, nhưng lúc này nó đã hoàn toàn bị thiêu hủy.
Các kỵ sĩ như có cảm giác là hạnh phúc của cuộc đời đã chấm dứt, sẽ nhanh chóng có người đến tranh đoạt, đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành công cụ để tranh giành của bọn họ, thậm chí lúc đó các chiến hữu lại phải đối đầu với nhau.
Thân nhân, bằng hữu của họ đều sinh sống ở quận mạn địch, và rồi cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này, đó chính là điều đáng sợ nhất!
Sáng sớm hôm nay, cả quận mạn địch sóng êm gió lặng, thậm chí sáng sớm Thuần Vu Tuyền tiểu thư còn có nhã hứng đến tập anh lâu dùng điểm tâm, chỉ mấy canh giờ, không ngờ lại có sự biến đổi lớn như thế!
Ngọn lửa cháy suốt ba ngày ba đêm, dân chúng của quận mạn địch ở dưới Đằng Long Phong có thể nhìn thấy được ngọn lửa cao ngút trời ấy, và kỳ dị là nó không hề có khói. Đây chính là tính chất đặc biệt của Bất Diệt Chi Diễm, nếu như không phải có một số thứ nó không thể thiêu đốt được như đất đá, và không được ly khai như thế thì nhất định nó có đủ sức để thiêu đốt cả đại lục này.
Sức sống của Bất Diệt Chi Diễm quả thật là đáng sợ, và nó cũng biểu lộ cho ý chí của gia tộc Thuần Vu.
Phủ đệ của gia tộc Thuần Vu sau cơn trận lửa thiêu ấy thì tất cả đều bị thiêu rụi, thi thể, vũ khí, kiến trúc, cây cối, thậm chí ngay cả mặt đất cũng bị hạ xuống gần mười thước, trên đỉnh núi Đằng Long, xuất hiện một vùng đất bằng phẳng, từ đó có thể biết được sự lợi hại của Bất Diệt Chi Diễm.
Gia tộc Thuần Vu, biến mất khỏi Tạp Địch đại lục!