Vô Sỉ Đạo Tặc

Chương 260

Thời gian thấm thoát thôi đưa, đảo mắt cái đã qua ba năm. Đối với lịch sử loài người thì nó chẳng đáng là bao, nhưng đối với một con người thì đó là một thời gian không hề ngắn.

Ba năm trước đây, trên đại lục đã phát sinh nhiều sự việc, biến cố lớn nhất trong số đó chính là Thánh Điện đã bị diệt, tất cả các tông giáo tài phán sở đều không thể sử dụng được quang minh lực, điều này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy sợ hãi, có nhiều người còn nghĩ rằng quang minh thần đã ruồng bỏ họ, quang minh và chính nghĩa sẽ không còn tồn tại trên đại lục nữa.

Rất nhiều tên có tâm địa bất chính bắt đầu gây sóng gió, thần đã không còn tồn tại nữa thì có làm gì thì cũng không sợ bị trừng phạt nữa, cũng không cần phải lo lắng là sẽ bị tông giáo tài phán sở đuổi bắt, bởi vì bọn chúng cũng đã mất đi quang minh lực.

Cả đại lục rơi vào tình trạng hỗn loạn, phong ba nổi lên, tà ma hoành ngành, mã tặc cùng thổ phỉ xuất hiện khắp nơi, khiến cho dân chúng sống trong cảnh lầm than.

Lúc này, một đấng cứu thế xuất hiện, đó không phải là thánh điện và cũng không phải là tông giáo tài phán sở, mà là một tổ chức có tên là Liên Minh Thần Thánh, tổ chức này có rất nhiều siêu cấp cao thủ, nhần tài đông đúc, thế lực khổng lồ, hơn nữa, trong số họ còn có cả Bát Đại Cổ Tộc!

Liên Minh Thần Thánh được thiết lập ở các nơi, thay thế cho Tông Giáo Tài Phán Sở, cũng chấp hành luôn cả chức trách của tông giáo tài phán sở, bọn họ diệt trừ loạn phỉ, tiêu diệt tà ma, một lần nữa thiết lập lại trật tự cho Tạp Địch đại lục.

Tiếp theo, cả Bát Đại Cổ Tộc đều cùng đưa ra thông báo là bọn họ cùng gia nhập vào Liên Minh Thần Thánh.

Điều này hiển nhiên là vô cùng chấn động, Bát Đại Cổ Tộc có địa vị như thế nào? Cho dù là ở vào thời kỳ của La Áo đế quốc thì bọn họ cũng không có bị thu vào trong phạm vi của đế quốc, nhưng mà lúc này tất cả đều đồng thời gia nhập vào Liên Minh Thần Thánh.

Việc này không chỉ mang tính chất rung động đơn giản như thế thôi, Bát Đại Cổ Tộc không phải là nơi tập trung của những kẻ dở hơi, bọn họ gia nhập vào liên minh hẳn là có lý do của họ. Sau khi suy nghĩ đắn đó, tìm hiểu, điều tra thì ngày càng có nhiều thành quận cũng nguyện ý gia nhập vào liên minh, sau khi gia nhập vào thì bọn họ phát hiện ra rằng Liên Minh Thần Thánh không những có lực lượng mạnh mẽ, mà sau khi gia nhập thì bọn họ vẫn còn được toàn quyền thống trị quận của mình, dân chúng trong quận không còn phải sống trong cảnh chiến tranh nữa. Hơn nữa, nếu như có thiên tai gì thì tất cả liên minh sẽ đồng thời viện trợ cho họ, bất kỳ một ai đối nghịch với họ cũng giống như là đối nghịch với cả liên minh vậy.

Liên Minh Thần Thánh dần dần lớn mạnh, Tạp Địch đại lục dần dần không còn hỗn loạn nữa, dó đó Liên Minh Thần Thánh có được sự yêu quý của dân chúng, được sự ủng hộ của họ, danh vọng lên cao, như mặt trời chính ngọ, cuối cùng, hầu như là cả những thành trì nho nhỏ cũng là thành viên của liên minh.

Sau đó liên minh đưa ra pháp quy mới. Mỗi một công dân đều có được quyền tự do riêng của mình, sưu thuế cũng rất là hợp lý, không có chính sách đàn áp gì, ngoài ra, cơ chế quyền lực của liên minh cũng rất kỳ quái. Không có người thống trị cao nhất, bất cứ quyết sách trọng dại nào cũng được các thành viên cao cấp của liên minh tiến hành thông qua phương thức bỏ phiếu. Tất cả các thành viên cao cấp của l iên minh đều có quyền tham dự. Như thế thì sẽ tránh tình trạng xuất hiện một người thống trị ngu ngốc vô năng. Và cũng tránh luôn cả tình trạng một người muốn một tay che trời.

Trông giống như là một quốc gia nhưng cũng không phải là quốc gia, liên minh thần thánh tốt đẹp hơn bất kỳ quốc gia nào trong lịch sử của nhân loại. Thậm chí là còn có cả "Thái Bình Thịnh Thế" Từ thời La Áo đế quốc. Mà Liên Minh Thần Thánh chỉ mới được thành lập cách đây có ba năm mà thôi.

Một loạt các quyết sách mới hữu hiệu được liên minh thực hiện thu được kết quả rất cao. Mà cũng không ai biết được, đấng cứu thế đột ngột xuất hiện này là một tổ chức như thế nào, mà lại có được khả năng như thế.

Thánh Vực.

Sau khi quang minh lực biến mất thì thần tích ở Thánh Vực cũng không còn tồn tại nữa. Một nơi mà cả bốn mùa trong năm đều như tiên cảnh cũng chỉ còn lại trong trí nhớ của mọi người mà thôi.

Nhưng mà Thánh Vực hiện nay vẫn có địa vị như cũ, bởi vì nơi đây chính là trung tâm của Liên Minh Thần Thánh.

Nơi mà trước đây là nghiễm trành của thánh địa, giờ đây đã có rất nhiều công trình kiến trúc, mà lối vào lại có một tấm biển đề bốn chữ "Liên Minh Thần Thánh" To đẹp như rồng bay phượng múa.

Nơi này chính là nơi xử lý sự vụ cao cấp nhất của liên minh.

Trong một đại điện.

"A, không biết đâu, mệt quá rồi, nghỉ ngơi mấy canh giờ mới được!" Một mỹ nữ, ngồi ngã ra sau ghế, trước mặt nàng là cả một núi văn kiện cần được xem xét, nàng thống khổ rên rỉ.

Bên cạnh nàng là một bạch y nữ tử, cười nói:" Như thế cũng được, muội muội yêu vấu của ta, nếu như muội muốn phải thức đến tận khuya để hoàn thành công việc."

"A, lại thế nữa sao?" Mỹ nữ lúc trước tiếp tục than:" Tỷ tỷ, nếu cứ tiếp tục như thế này thì muội sẽ già rất nhanh, tỷ xem, làn da của muội đã không còn xinh đẹp như trước nữa."

Hai vị mỹ nữ này chính là Thuần Vu Tuyền và Thuần Vu Vi, Liên Minh Thần Thánh, thực ra chính là Nghịch Thiên Giáo xú danh vang xa của trước đây, mà hai người, một là Thánh Nữ của Nghịch Thiên Giáo, một là thành viên cao cấp trong công trình sinh hóa cho nên sau khi Liên Minh Thần Thánh được thành lập thì cũng trở thành thành viên cao tầng của liên minh.

Liên Minh Thần Thánh phát triển rất nhanh, chỉ khổ là các thành viên cao taafngm sau khi chiến loạn được dập tắt, người dân có được cuộc sống ấm no, đời sống phát triển, thì hầu như mỗi liên minh quốc đều có nhiều việc cần phải làm, mà các công việc họ muốn tiến hành phải thông qua sự phê chuẩn của tổng bộ, do đó có thể nói là số lượng công việc cần được phê chuẩn nhiều kinh hồn, cũng khó trách Thuần Vu Tuyền suốt ngày than khổ.

Nàng thở dài một hơi, lại bắt đầu than tiếp:" Ài, thật đúng là hâm mộ tên tiểu tử kia quá, nhàn nhã cả ngày, muốn làm gì thì làm, sướng thật."

Thuần Vu Vi biết được "Tên Tiểu Tử Kia" Mà Thuần Vu Tuyền nói là ai cho nên cười nói:" Đúng vậy, nhưng mà loại cuộc sống như thế cũng chính là thích hợp với hắn nhất."

Phía đông quận Lan Tư, một tòa kiến trúc cổ quái đứng sừng sững ở trung tâm, so với các kiến trúc ở trên đại lục thì hoàn toàn khác hẳn, ở trung tâm là nơi ở, kiến trúc có màu trắng là chủ đạo, ở phía bên ngoài là một đình viện nho nhỏ, mặt đất được trồng một lớp cỏ, có vài sinh vật nhỏ đang nô đùa.

Nghe nói, kiến trúc kiểu này được gọi là biệt thự.

Từ sau khi biệt thự xuất hiện thì lập tức ở quận Lan Tư, rồi nhanh chóng lan ra khắp đại lục, hầu như các biệt thự ở khắp nơi đều là mô phỏng theo biệt thự này.

Bên cạnh đình là một cái hồ bơi, phía trên đình là một lớp mái khá rộng, ngăn cản ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu xuống, bên dưới có một cái bàn, trên bàn có một ấm trà và vài cái tách.

Trên chiếc ghế bên cạnh, một nam tử đang nhàn nhã nằm chơi.

" Giữa trưa hè, không cần phải làm gì, chỉ ngồi uống trà, hóng gió, đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời!" Nam từ duỗi thẳng chân, nằm tự nhủ.

" Quỷ lười, lại tiếp tục ngủ sao?" Phía sau của nam tử vang lên một giọng nói yêu kiều, sau đó là một mỹ với mái tóc rực lửa xuất hiện, hiển nhiên là nàng mới từ dưới hồ bơi lên, thân thể của nàng chỉ được che đậy bởi một bộ Bikini xinh xắn và nhỏ nhắn, vóc người nóng bỏng của nàng hoàn toàn được tự do khoe dáng, hai tròng mắt của nam tử mở to ra.

" Nhìn cái gì mà nhìn, tên Thớt Ti Phai!" Hồng Phát mỹ nữ liếc hắn một cái:" Bộ chưa từng nhìn thấy sao!?"

Những lời này vô cùng mập mờ, rất dễ khiến cho Trẻ Em liên tưởng lung tung, nam tử cười nói:" Thấy thì đã thấy ra rồi, nhưng xem hoài mà không thấy chán."

" Hứ, đồ ba hoa!" Hồng phát mỹ nữ gắt lên một tiếng, nhưng mà giọng điệu của nàng lại có vẻ rất thích thú.

" Lộ Lộ, mau kéo hắn lại đây..." Thanh âm là xuất phát từ một Lục Phát mỹ nữ, và một đồng nhan mỹ nữ ở giữa bể bơi.

" Có nghe không, Tiểu Tình và Đan Đan đang chờ đó, mau theo ta!" Hồng phát mỹ tử vừa nói xong là lập tức kéo lấy nam tử đi đến chỗ bể bơi.

Nam tử này chính là Cổ Diêu, mặc dù thân thể của hắn đã tự hủy, nhưng mà nhờ vào thần cách và sự giúp đỡ của La Địch Mộ Dung cho nên Cổ Diêu lại một lần nữa có được thân thể.

Thân thể này so với trước đây không có gì khác biệt cả.

Sau khi tái tạo lại thân thể mới thì thần cách cũng biến mất. Nhưng mà nếu như chỉ cần Cổ Diêu cố gắng tu luyện thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ nắm giữ được lực lượng của vũ trụ, thậm chí là trở thành chân thần giống như là La Địch Mộ Dung.

Đáng tiếc, Cổ Diêu không hề có hứng thú trở thành thần.

Bây giờ, lý tưởng của hắn đã thành hiện thực rồi, cần gì phải cực khổ theo đuổi lực lượng làm gì nữa chứ?

"Phù phù!" Cổ Diêu bị Đông Phương Lộ đẩy vào trong nước, Hàn Đan nhanh chóng bơi đến:" Cổ Diêu ca ca, lát nữa chúng ta đi đến Ma Giới nha? Hôm qua muội chưa về nhà."

" Đương nhiên rồi, không thành vấn đề." Cổ Diêu cười nói, mặc dù lúc này hắn còn chưa là thần, nhưng mà bản lãnh phá vỡ không gian và di chuyển tức thời thì hắn hoàn toàn có khả năng làm được.

" Thật là tốt quá, cám ơn ca ca!" Hàn Đan cao hứng, hôn tới tập lên mặt Cổ Diêu, lúc này Đoan Mộc Tình và Đông Phương Lộ cũng đang vây quanh hắn, lúc này hắn có chút Tâm Viên Ý Mã, nhưng, hắn vẫn không quên một người.

" Thi Mị tỷ đâu?"

Đoan Mộc Tình thở dài:" Thi Mị tỷ đi Giao Lăng Viên để tế bái rồi, ài, hi vọng tỷ ấy sớm có thể quên hết mọi đau khổ, hết thẩy đều đã qua rồi."

Bên trong Thánh Vực có một lăng viên, chủ yếu là để kỷ niệm những chiến sĩ đã anh dũng hi sinh, nhưng, những người của thánh điện, và giáo hoàng bị chết trong cuộc chiến cũng được chôn cất ở nơi này, trong đây cũng có một đại ma đầu mà khiến ai nghe cũng biến sắc - Clark.

Trong trận chiến với giáo hoàng, Clark chỉ bị trọng thương, chứ không có chết. Nhưng sau đó hắn đã tự sát, từ sau khi "Tỉnh Giấc", hắn tìm đủ mọi cách để lật đổ thánh điện, thậm chí không tiếc tính mạng của thê tử để làm bàn đạp tiếp cận mục tiêu của m ình, nhưng mà, sau đó hắn lại hối hận, phải chịu sự hành hạ của nổi đau khổ, sứ mạng cùng tình thân mâu thuẫn với nhau, đó cũng chính là bi kịch của Clark.

Sau khi sứ mạng hoàn thành, Clark liền buông được gánh nặng đó, hắn không thể chịu nổi sự thống khổ do chính tay mình đã giết chết thê tử cho nên tự sát, mặc dù thần thức của hắn sẽ không thể "Chết" Nhưng mà sau khi luân hồi thì có thể giúp cho hắn quên được nỗi đau này.

Sau khi La Thi Mị biết được mâu thuẫn trong linh hồn của Clark thì nàng cũng kinh ngạc đến ngây người, rơi vào tâm trạng đau khổ, thì ra phụ thân của nàng còn chịu sự đau đớn dày vò hơn cả nàng, cuối cùng nàng đã tha thứ cho phụ thân của mình. Bia mộ ở Tây Giao Lăng Viên chính là do nàng tự tay khắc - Vong Phụ Áo Địch Tư Chi Mộ.

Về Phần thần thức khác là Thuần Vu thì hắn lựa chọn trở về chủ thần thức.

Sau khi giáo hoàng chết thì Quang Minh thần được giải phong ấn, nhưng sau chuyện giáo hoàng phản bội hắn thì hắn phát hiện ra rằng trên đời này không có lòng trung thành tuyệt đối, cũng như không có hòa bình tuyệt đối, do đó không có trùng kiến lại thánh điện.

Chuyện của nhân loại thì để cho nhân loại tự giải quyết.

Quang minh thần và ma thần cuối cùng đều mất tích, ân oán trước kia cũng tan biến. Theo như Cổ Diêu được biết thì hai tên gia hỏa này ẩn cư tại Thiên Ngoại Thiên, từ này về sau không để ý đến chuyện của nhân giới và ma giới, tiếp tục tìm hiểu về lực lượng cao tầng hơn.

Tình cảm của la địch mộ dung cũng ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ cho nên trong đầu bọn họ cũng có mục tiêu, sẽ có một ngày trở lại địa cầu, trở lại cố hương của la địch mộ dung.

Lúc này, một hắc y nữ tử từ trên không trung bay vào biệt thự, nàng có dung mạo tuyệt mỹ và một khí chất yêu mỵ.

Đoan Mộc Tình vui vẻ nói:" Xem kìa, Thi Mị Tỷ về rồi, hình như tỷ ấy có vẻ không vui lắm, Cổ Diêu, mau mau gọi tỷ ấy lại đây cùng chơi đùa nào."

Cổ Diêu nhìn lại trên người của mình:" Hình như, không được ổn cho lắm."

Đông Phương Lộ cười nhạt:" Lưu manh, ngươi tưởng ta không biết sao, tối qua ngươi lén chuồn êm vào trong phòng của Thi Mị tỷ."

Mặt của Cổ Diêu đỏ lên, gặng cười:" Ta chỉ là muốn cùng với nàng thảo luận một ít về vong linh thuật thôi."

Đông Phương Lộ hừ một tiếng:" Ta thấy, là thảo luận cách tạo thêm người thì đúng hơn."

Cổ Diêu thẹn quá nên nói:" Được, vậy tối nay chúng ta cùng thảo luận đi!"

Trong tiếng kinh hô hắn, ôm lấy các mỹ nữ, và lôi luôn cả La Thi Mị chạy đi.

Cuộc sống như thế không phải đã quá hoàn mỹ rồi sao!

HẾT
Bình Luận (0)
Comment