“Đầu tiên chính là tên song đầu đại hùng, loại sinh vật xấu xí, căn bản không xứng đáng tồn tại trên đại lục này, bất quá thực lực của nõ cũng không tệm miễn cưỡng có thể tính tương đương với quân bài số 9!”
Nói xong Clark rút từ trong số các lá bài ra một lá bài, lần này không phải là những là bài rỗng mà chuẩn là lá số 9.
Đem ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy quân bài, tay phải của Clark giương lên, quân bài biến thành một lưu tinh với quang mang màu vàng nhạt, vẽ ra một vòng cung quỷ dị trên không bay về phía Nặc Địch Lạp.
Cảm nhận được nguy hiểm Nặc Địch Lạp hét lên một tiếng giơ hùng chưởng hướng đến quân bài.
Nhưng quân bài với chín hoa mai kia lại xuyên thẳng qua hùng chưởng của nó rồi đâm thủng yết hầu.
“Ngao!”
Song đầu đại hùng đứng lên, rồi lại ngã ầm xuống đất.
Tay hắn phất một cái, quân bài xuyên thẳng qua song đầu đại hùng rồi bay ngược trở lại trong tay của Clark.
Clark nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:”Làm một chiến lợi phẩm, do ta khắc dấu lên có thể nói đó là một vinh dự của nó, chỉ tiếc chiến lợi phẩm này quá ư là xấu xí thật là đáng tiếc!”
“Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!” Thấy ái sủng chết thảm, còn phải chịu vũ nhục, Lôi Mông rốt cục kiềm chế không nổi, cho dù đối phương có là một đại ma đầu đáng sợ. So sánh với đám sa xỉ ngạc thì đám ma sủng này đã theo hắn hai mươi năm, sớm tối đối diện, tình cảm sâu đậm.
Hắn kêu lên như điên cuồng, thân hình đột nhiên bành trướng lên, như một chiếc xe xông tới chỗ Clark, trong lúc nhất thời mặt đất dao động, bụi mù cuồn cuộn.
“Lôi Mông! Dừng lại!” ba người Dương Phong không hẹn mà cùng xông lên ngăn cản, lúc phát sinh sự tình thì dong binh đoàn đều như nhau bảo trì bình tinch tiếp cách ứng phó, chỉ là ái sủng của Lôi Mông bị hạ sát, khiến hắn không nể nào bình tĩnh được.
Dã Man Trùng Chàng là một chiêu mạnh nhất của Lôi Mông, một khi đã phát động thì không thể nào dừng lại, càng huống chi lúc này hắn nộ phát trùng quan.
Nếu như bị đụng trúng thì cây đại thụ kia chắc chắc sẽ đổ.
Clark không để ý đến khí thế của Lôi Mông:”Tuần thú sư, thực lực so với sủng vật mạnh mẽ hơn vậy thì dùng quân bài J cơ <@Nước cơ: hình trái tim>đi!”
Từ trong bộ bài hắn rút ra quân J cơ rồi lại kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, tay phải vung mạnh lên, quân bài liền bay về phía Lôi Mông.
Biến mất trong bụi mù, lần này tựa hồ như quân bài không có công hiệu, Lôi Mông vẫn đang lao đến chỗ đại thụ.
Tinh thần của mọi người run lên, nhưng mọi người liền phát hiện thân hình của Lôi Mông dần dần chậm lại, đến khi cách đại thụ khoảng chừng một thước thì dừng lại, Hắn hai mắt mở to, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Cơ thể rắn chắc của Lôi Mông, ngay cả hàm răng sắc bén cùng móng vuốt của Phong Lang cũng không thể làm gì đươc, không ngờ lại không cách nào chống đỡ được một lá bài nho nhỏ.
Yết hầu của Lôi Mông đã sớm bị cắt đứt, chỉ là khí thế của Dã Man Trùng Chàng vẫn tiếp tục đưa cơ thể của hắn tiến lên về phía trước.
Quay đầu lại, Lôi Mông nhìn Y Lệ Na, vươn tay ra như muốn nói gì đó, chỉ là yết hầu đã đứt, lời nói không thể nào ra khỏi miệng được, cuối cùng ngã quỵ xuống đất, mà trong tay của Clark lại hiện ra lá bài đã giết Lôi Mông, hắn lạnh lùng nói không một chút cảm tình:”Còn xấu xí hơn cả sủng vật của ngươi.”
“Không!”
Đồng thời kêu to lên chính là hai người, một chính là Y Lệ Na, người kia chính là Cổ Diêu.
Cổ Diêu vừa rồi theo thường lệ tìm chỗ tập Linh Động, cho đến khi sự tình phát sinh mới vội vàng chạy đến, vừa đúng lúc chứng kiến cảnh này.
Lôi Mông là một hán tử hào sảng, nhiệt tình, cũng chính là người đầu tiên làm cho Cổ Diêu cảm nhận được hai từ “Bằng Hữu”.
Nhưng vị bạn hữu đầu tiên của hắn không ngờ lại lìa khỏi cuộc đời như thế, hai mắt của Cổ Diêu đỏ lên.
Càng đau lòng hơn Cổ Diêu chính là Y Lệ Na, nàng và Lôi Mông suốt ngày luôn đấu võ mồm với nhau nhưng thực tế tất cả mọi người trong dong binh đoàn đều biết, tình cảm của họ là vô cùng sâu đậm.
Đã từ rất lâu rồi Lôi Mông luôn muốn biểu lộ với Y Lệ Na, nhưng lại sợ bị cự tuyệt, thậm chí sẽ không còn được làm bằng hữu nữa, cho nên một đại hán không sợ trời không sợ đất lại trở thành rụt rè.
Chỉ tiếc là Lôi Mông không biết lòng của phụ nữ, nếu như giây phút này hắn có thể thấy được bộ dáng của Y Lệ Na, hắn nhất định sẽ hiểu được.
Y Lệ Na tâm trạng như một con hổ điên, thân thể mềm mại xoay tròn, hỏa hệ đấu khí phát ra tứ phía, mang theo vô số mũi nhọn, hợp thành một đạo long quyển, lăng không bay lên nhắm thẳng hướng Clark.
“Phong Hoa Viên Vũ Khúc, một trong những kỹ năng đẹp nhất của chiến sĩ, chỉ tiếc …”
Clark lại rút ra quân bài J cơ:”Xinh đẹp nhưng cũng phải cần một thứ, đó chính là sức mạnh!”
Vung tay lên, quân bài bắn ra.
Quân bài đòi mạng, một trang giấy mỏng nhưng không ai có thể biết được nó ẩn chứa sức mạng kinh khủng cỡ nào, tựa như là biểu tượng của thàn chết, kiến huyết phong hầu!
Vũ đạo của Y Lệ Na dừng lại, từ không trung ngã xuống, cũng giống như những người trước đó, yết hầu bị cắt đứt.
Dùng hết sức lực cố gắng từ mặt đất đứng dậy, Y Lệ Na cố tiến đến chỗ thi thể của Lôi Mông, sau cùng nàng chống đỡ không nổi nữa và ngã lên trên cơ thể đã không còn hơi thở của Lôi Mông.
Clark nói :”Xem ra, tính theo thực lực thì ngươi còn kém hơn cả đồng bạn của ngươi, miễn cưỡng tính là một quân J hoa mai đi!” <Không rõ lắm hoa mai là quân gì chắn là chuồn>
“Ẩn trong mây đen, các tinh tinh trong không khí, xin hãy nghe theo lời kêu gọi của ta, đến bên ta, thể hiện ra sức mạnh của các ngươi, làm tan biến hết tất cả - Cuồng Điện Tiễn!”
Khi nhìn thấy hai chiến hữu khăng khít lần lượt bị sát hại, Gia Lợi Đặc cũng đã phẫn nộ, sự sợ hãi đã tan biến đi, trong mắt hắn cảm giác đó hiện tại đã không còn hiện hữu.
Lúc đầu ý định của hắn là cùng với Y Lệ Na cùng động thủ nhưng chỉ tiếc nàng đã bị cơn giận dữ che mất lý trí, mà hắn lại là một ma pháp sư trước khi công kích cần phải có thời gian chuẩn bị.
Sau khi niệm xong chú ngư, Gia Lợi Đặc giơ cao ma trượng trong tay, một cánh tay lóng lánh điện tiễn bắn ra.
“Điện hệ ma pháp, lấy tốc độ và kỹ thuật để tấn công mục tiêu, quân J hắc đào <@ hình như là quân Pích>” Clark có vẻ vô cùng nhàn nhã, cứ như là đang chơi một trò chơi vậy:”Như vậy ta đành phải dùng quân bài Q mới được.”
Quân bài Q trong khi hắn nói chuyện đã bay ra, phá điện tiễn thành hai nữa, sau đó xu thế của nó cũng không có dừng lại, vẫn như cũ hướng đến Gia Lợi Đặc.
Thân thể của ma pháp sư không thể nghi ngờ là vô cùng yếu đuối, có thể nói là yếu hơn nhiều lần so với chiến sĩ và tuần thú sư, hơn nữa sau khi phát ra ma lực cực mạnh, Gia Lợi Đặc cũng chỉ có thể nhắm mắt đợi tử thần đến đưa đi.
Ngay trong phút nguy kịch một mũi thương vàng óng ánh hiện ra, đánh văng quân bài đang chuẩn bị láy mạng của Gia Lợi Đặc.
Clark hừ lạnh một tiếng nói:”Phán quyết bị phá hủy bởi vi một quân Q chuồn nhúng tay!.”
Gia Lợi Đặc mở mắt, Dương Phong đã kịp thời cứu hắn một mạng.
Thay đoàn viên giải trừ sự uy hiếp của tử vong, Dương Phong sắc mặt ngưng trọng, cầm chặt kỵ sĩ thương tùy lúc có thể phát động.
Thực lực của Clark cũng không phải là hư danh, thậm chí so với đồn đãi còn kinh khủng hơn!
“Nếu đã như vậy thì sẽ tạm dừng phán quyết, trước tiên giải quyết chuyện ngoại lệ một tí.” Sắc mặt Clark trầm xuống:”Ta thích sự vật xinh đẹp nhưng lại chán ghét những người đẹp hơn ta.”
Mọi người đều không tự chủ mà nhìn sang Diệp Lâm, bởi vì lúc này cũng chỉ có nàng là đối tượng để Clark đố kỵ về vẻ đẹp.