Mỗi lần đến cuối tuần thì đó chính là ngày mà Hàn Đan vui vẻ nhất, vì đó là ngày có hẹn với Cổ Diêu.
Hàn Đan sớm đi đến chỗ ước hẹn để đợi, nhưng Cổ Diêu luôn luôn đến đó trước đứng đợi mà lần này lại chưa đến.
Hàn Đan có chút lo lắng, Cổ Diêu ca ca đang làm gì vậy nhỉ?
Lúc này có tiếng bước chân phía sau vang lên, càng ngày càng gần, nàng vui mừng quay đầu lại:”Cổ Diêu ca …”
Vừa mới nói đến đó là nàng đã dừng bởi vì người đến không phải là Cổ Diêu mà là một hoa phục thanh niên.
“Nàng chính là tự do hệ ban chín năm nhất Hàn Đan?”
Thanh niên kiếm mi anh thục, thần hồng xỉ bạch<môi hồng răng trắng>,vóc người cao ráo, vốn là dáng người làm cho không biết bao nhiêu thiếu nữ si mê vì nam tính, trang phục hoa mỹ, đeo một chiếc huy chương do hồng ngọc làm thành, chính là giáo huy của học viên ưu tú trong học viện.
Một ưu tú sinh, lại rất dễ nhìn, dĩ nhiên là được nhiều nữ sinh mến mộ.
Chỉ tiếc Hàn Đan không phải thế, huống hồ nàng nhận ra thanh niên này, chính là người đã chiếm vị trí vủa mình khi đang dùng cơm ở Hảo Vận Khí khách điếm.
Nhớ đến chuyện đó thì Hàn Đan liền đối với hắn không có hảo cảm, lãnh đạm nói:”Là ta, có chuyện gì sao?”
“Ay, xin chào, ta cũng là học viên năm nhất của tự do hệ, Hách Liên Kiếm.” Hách Liên Kiếm mỉm cười, lộ ra hàm trăng trắng noãn chỉnh tề, hắn biết khi mình tươi cười trông rất ‘đẹt’, cho nên thường hay dùng chiêu này khi đeo đuổi mỹ nữ.
Bình thường chỉ cần dựa vào bề ngoài anh tuấn, cộng thêm là người của Hách Liên gia tộc, lại là sinh viên ưu tú cho nên hắn dễ dàng chiếm lấy hảo cảm của các thiếu nữ, căn cứ theo kinh nghiệm của hắn thì lúc này hẵng là có thể tiến thêm một bước rồi, vì vậy hắn vươn tay ra nói:”Chúng ta có thể làm bằng hữu không?”
Nhưng lần này hắn ăn phải cục tức, bởi vì Hàn Đan quả quyết nói:”Không, ta không biết ngươi.”
Hách Liên Kiếm đang tươi cười đột nhiên cảm thấy xấu hổ, nên đành phải nói:”Bây giờ không phải biết rồi sao? Ta quả thật là có hơi hấp tấp, tình cảm bằng hữu là phải từ từ bồi dưỡng, đúng rồi, Thánh Vực Không Trung Hoa Viên rất đẹp, cả phòng ăn cũng bố trí đầy hoa, hồng tửu nổi danh, chủ nhật còn có các chương trình đặc biệt, chúng ta cùng nhau đến đó nghỉ cuối tuần đi? Ta cam đoan là sẽ rất vui vẻ!”
Từ chín tháng trước Hàn Đan đã bắt đầu phát dục, tốc độ so với tiến bộ của vũ kỹ đều nhanh như nhau, cơ hồ chỉ vài ngày là đã khác trước rồi, ngày hôm nay, nàng đã không còn là một tiểu cô nương ngây thơ không hiểu chuyện nữa mà đã là một tiểu mỹ nhân rồi.
Dung mạo xinh đẹp, bộ ngực căng tròn, cặp đùi thon đẹp, khiến cho nàng có sức hút của một mỹ nữ. Hơn nữa Hàn Đan có dung mạo xinh đẹp, vóc người dần dần thành thục nhưng tâm lý hết sức đơn thuần, khí chất này làm cho tuyệt đại đa số nam sinh phải động tâm, vì vậy mỗi ngày nàng đều nhận được một số lượng lớn thư tình.
Trong một năm ngắn ngủi mà Hàn Đan có biến hóa quá lớn đến ngay cả Hách Liên Kiếm cũng không nhận ra tiểu mỹ nữ này hắn đã từng gặp qua tại Hảo Vận Khí, lúc ấy nàng còn búi tóc thành kiểu sừng dê, trông giống như một tiểu cô nương tinh nghịch, không có khí chất của một đại mỹ nữ cho nên Hách Liên Kiếm dĩ nhiên là không có lưu lại ấn tượng sâu sắc gì.
Hàn Đan chu cái môi anh đào nhỏ nhắn lên nói:”Không! Ta không uống rượu!”
Bộ dạng này của nàng lại vô cùng đáng yêu, hách Liên Kiếm trong lòng cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể lập tức đem tiểu na lỵ nay chiếm làm của riêng, chỉ cần qua một thời gian chỉ điểm bảo đãm sẽ có thể tìm được vô số niềm vùi từ trên người nàng, hắn kiên nhẫn nói:”Vậy cũng không sao, chúng ta đến Tinh Quang Đại Đạo dạo chơi có được hay không, khu đó có bán rất nhiều trang sức tinh xảo, nàng có thể tùy tiện lựa chọn, hoàn toàn sẽ do ta chỉ trả!”
“Ta cũng không thích mang trang sức!”
Liên tục hai lần đều bị cự tuyệt, Hách Liên Kiếm cảm thấy mặt càng ngày càng nóng, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:”Như vậy đi, bên phụ cận có một trang điếm <@Tiệm bán quần áo>, trang phục nơi này đều là do những đại sư có tay nghề nổi tiếng chế tác, nhất định nàng sẽ thích!”
Hách Liên Kiếm vốn là một hoa hoa công tử, đây chính là thần thánh học viện, người qua lại đều biết chuyện, nhưng hắn quả thật là có vốn để hoa tâm. Gia thế tốt, khuôn mặt anh tuấn, vóc người cao ráo, vũ kỹ mạnh mẽ, tất cả các đều kiện tốt đẹp đó giúp hắn có được một số vốn để tán gái.
Mà ở bên ngoài hắn lại học được cách ăn nói và có nghiên cứu về tâm lý nữ tính, ví dụ như phòng ăn sa hoa, trang sức trân quý, trang phục quý phái đều là những thứ mà nữ nhân khó có thể cự tuyệt cho nên có nhiều nữ học viên biết hắn vốn là một tên hoa hoa công tử nhưng vẫn cam lòng bị hắt bắt làm tù binh.
Nhưng lần này Hách Liên Kiếm lại bị đụng phải một cái đinh, thái độ của Hàn Đan càng thêm lãnh đạm:”Không, ta không rãnh, ngươi đi đi!”
Cũng không phải là Hàn Đan không thích mấy thứ này mà là Hàn Đan không thích cái tên Hách Liên Kiếm này.
Ngay cả thủ đoạn theo đuổi tâm đắc nhất cũng không có tác dụng, Hách Liên Kiếm cau mày nói:”Chẳng lẽ nàng đã có người yêu?”
Hàn Đan không chút do dự gật đầu:”Đúng vậy!”
Hách Liên Kiếm đang định nói gì đó thì chợt nghe từ xa xa có người hô :”Đan Đan!”
Hách Liên Kiếm nghe vậy thì cảm thấy rất là khó chịu, là ai mà có thể xưng hô thân mật với Hàn Đan như thế?
Lúc trước Hàn Đan vốn vẫn nghiêm mặt với Hách Liên Kiếm nhưng lúc này đột nhiên lại tươi cười:”Cổ Diêu ca ca!” sau đó bỏ qua Hách Liên Kiếm như một con bướm vui vẻ bay lượn.
Mình ân cần một hồi lâu mà nàng cũng không hề lộ ra vẻ tươi cười, còn lúc này thì …, nghĩ đến đó thì Hách Liên Kiếm cảm thấy rất là tức giận.
Chỉ thấy người đén chính là một thanh niên khoảng mười bảy tuổi, diện mạo bình thường, ít nhất so sánh với Hách Liên Kiếm thì không thể bằng rồi, loại người như thế này thì có thể tại học viện tùy tiện tìm ra cả đống, vóc người nhỏ gầy, quần áo mộc mạc, mà lại còn đeo giáo huy của học viên bình thường nữa chứ, nhìn kỹ cũng không thấy có điểm nào đặc biệt.
Nhưng quan hệ của Hàn Đan với hắn lại không thể không đặc biệt được, từ bộ dạng thân mật của họ là có thể nhìn ra được.
“Cổ Diêu ca ca, sao lại lâu vậy?” Hàn Đan đang ôm bả vai của người kia bất mãn oán giận nói.
Người này đúng là Cổ Diêu, hắn vuốt vuốt mũi nói:”Ha ha, thật là không tốt, đạo sư tìm ca có chút chuyện bởi vậy nên mới đến chậm.”
Lúc ở trong khách điếm Hảo Vận Khí, Hách Liên Kiếm vốn coi trời bằng vung nên không để ý Cổ Diêu, nên giờ phút này căn bản là không nhận ra.
Hách Liên Kiếm vốn là một người thích cường đoạt, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần hắn muốn là cơ hồ như không có vậy gì là không thể chiếm được, giờ phút này thấy tiểu na lỵ mà mình thích lại nép vào lòng của một nam nhân khác, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Cổ Diêu lúc này cũng phát hiện ra Hách Liên Kiếm phía sau Hàn Đan, cảm thấy có chút kỳ quái, cái tên của Hách Liên gia tộc kia sao cũng ở chỗ này? Hơn nữa hình như hắn đối với mình có địch ý.
Hách Liên kiếm đi đến chỉ vào Cổ Diêu nói:”Hắn chính là người nàng thích?”
Hàn Đan ôm chặt lấy cánh tay Cổ Diêu:”Không sai!”
“Hắc hắc!” Hách Liên Kiếm cười lạnh nói:”Hắn có cái gì tốt, vô luận là phương diện nào cũng không xứng đáng với nàng, đi theo hắn thì nàng sẽ hối hận thôi!”
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, sao cái tên Hách Liên Kiếm này vừa nhìn thấy mặt mình là đã không cừa mắt thế này, nhưng vô luận thế nào bị người khác xem thường Cổ Diêu cũng cảm thấy khó chịu.
Hàn Đan ngẩng đầu lớn tiếng nói:”Ta thích Cổ Diêu ca ca, hơn nữa sẽ vĩnh viễn không bao giờ hối hận!”
Sau khi nàng nói tì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, len lén nhìn sang Cổ Diêu.
“Không! Có lẽ nàng sẽ nhanh chóng thay đổi chủ ý!” Hách Liên Kiếm nói xong liền bỏ đi, hung hắng trừng mắt nhìn Cổ Diêu một cái.
Nhìn hắn bỏ đi, Cổ Diêu cau mày nói:”Đan đan, có chuyện gì?”
Hàn Đan nói:”Muội ở chỗ này chờ ca ca, cái tên kia cứ đến dây dưa thật là đáng ghét!”
Cổ Diêu lo lắng nói:”Cái tên kia chẳng có gì tốt, Đan Đan, muội ngàn vạn lần đừng bị những lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc!”
Vô luận là bản lĩnh hay là nhân phẩm nếu so với bạn cùng phòng là Hạ Hầu Cẩn thì ở góc độ nào tên công tử kia đều có khoảng cách xa.
Hàn Đan gật đầu nói:”Muội biết rồi, Cổ Diêu ca ca, hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?”
“À, huynh nghe nói thành nam có một quán mì cũng rất ngon, chúng ta đi nếm thử đi!”
“Hay quá!” Hàn Đan nhảy nhót hoan hô.
Không phải không trung hoa viên, không phải tinh quang đại đạo, cũng không phải trang điếm, mà chỉ là một quán mì bình thường, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Cổ Diêu là Hàn Đan cảm thấy vui vẻ.
Hai người cùng dắt tay nhau đi ra cửa, mà ở phía sau bọn họ, khuất trong một chỗ tối, khóe miệng của Hách Liên Kiếm nổi lên nụ cười gian tà:”Tên là Cổ Diêu? Hé hé!”