Hôm sau, lôi đài số 21 của học viện, cũng là một lôi đài cỡ trung, sắp bắt đầu một trận đấu mới.
Trên đài là hai tuyển thủ, trong đó một người là Cổ Diêu, còn người kia là vũ áo bộ, chiến sĩ hệ, năm nhất ban sáu Bối Khắc.
Bối khắc vốn là học viên của ưu tú ban, bất quá hiện nay điểm số của hắn cùng Cổ Diêu là một điểm.
Là học viên cuối cùng của ưu tú ban, nhưng hắn thua liên tiếp hai trận, chỉ cần thua một trận nữa là sẽ bị loại, nhưng có lẽ là số phận đã mỉm cười với hắn khi hai lần bốc thăm đều may mắn gặp phải học viên bình thường, vì vậy hai trận đấu đó hắn đều thắng, trong đó có một trận còn may mắn đạt được hai điểm cho nên bây giờ hắn mới có một điểm bằng với Cổ Diêu.
Nếu như là trước đó một ngày, bối khắc bốc thăm trúng Cổ Diêu thì hắn sẽ hết sức cao hứng, nhưng hôm nay thì lại khác, sau khi hắn đánh bại Hách Liên Kiếm rất nhiều người đã liệt hắn vào danh sách đối thủ không nên đụng đến.
Đương nhiên không ai muốn đối đầu với một người có thể đánh bại cả Hách Liên Kiếm, bối khắc âm thầm kêu khổ.
Cổ Diêu lẳng lặng đứng đối diện, hoàn toàn không có khí thế của một cao thủ, hắn vốn thấp bé, thân ảnh của hắn đứng chung với bối khắc vô tình còn làm nổi bật bối khắc lên, có cảm giác như đang đối diện với một ngọn núi.
Thật sự Cổ Diêu rất gầy và nhỏ con, chứ không phải giống như Hách Liên Kiếm sử dụng kỹ năng huyễn thuật ‘Ma Do Tâm Sinh’ trong lễ khai giảng.
Bối khắc sinh ra ảo giác nguyên nhân là do hắn khiếp đảm, chưa chiến đấu nhưng tâm lý đã rơi vào thế hạ phong.
Người xem cũng rất nhiều, số lượng chỗ ngồi của lôi đài không thể nào đáp ứng đủ được, mỗi trận đấu của Cổ Diêu luôn rất náo nhiệt, nhưng hiện tại đa số người đến không phải vì danh tiếng ‘Bạo Lộ Cuồng’ của hắn mà là vì vũ kỹ thần kỳ của hắn.
Ở phương diện vũ kỹ, ít nhất hắn đã có được sự tôn kính của mọi người.
Con số trên màn hình lớn nhảy về số 0, trận đầu bắt đầu.
Bối khắc không dám tùy tiện tấn công, chỉ là ngưng thần chờ đơj, kỳ quái chính là Cổ Diêu cũng không có động thủ mà đứng yên tại chỗ.
Hắn đang suy nghĩ ra quỷ kế gì, chẳng lẽ là một cái bẫy, hay là đang muốn sử dụng một kỹ năng đáng sợ?
Ngay cả Hách Liên Kiếm cũng bị hạ bằng một chiêu, nếu như là mình thì càng đơn giản hơn, hơn nữa ít nhất mình cũng sẽ bị thương nặng, bối khắc càng nghi hoặc thì trái tim càng loạn, thậm chí còn nghĩ rằng, với cấp độ như hắn thì Cổ Diêu nhất định sẽ không cần sử dụng chiêu mạnh mẽ như thế.
Một phút, hai phút, ba phút, khoảng bảy phút trôi qua, song phương vẫn giằng co, chưa bên nào có ý định ra tay trước.
Bối khắc biết được đối phương có thói quen ‘Hậu Phát Chế Nhân’. Trong hai trận thắng của Cổ Diêu với Mộc Linh Linh và Hách Liên Kiếm đều là vào phút cuối chuyển bại thành thắng cả.
Mà ý nghĩ trong lòng của Cổ Diêu không ai biết được, cũng giống như những vũ kỹ thần bí mà hắn đã thể hiện ra vậy, Ám Lưu Phất Hoa Thủ và Nguyên Tử Bạo Liệt Quyền đều là ngoài dự đoán của mọi người.
Bảy phút đồng hồ trôi qua nhưng hai bên vẫn chưa giao thủ lần nào, cục diện trầm muộn, nhưng người xem cũng kiên nhẫn chờ đợi, bọn họ hy vọng có thể từ trên người Cổ Diêu chứng kiến được thêm nhiều kỹ năng kỳ diệu khác.
Bối khắc dù sao cũng là chiến sĩ, không nhẫn nại như thích khác được, rốt cục cũng xao động, hơn nữa sau khi quan sát hắn phát hiện sắc mặt của Cổ Diêu không tốt lắm, có chút tái nhợt, tóm lại là một vẻ mặt không khỏe.
Chẳng lẽ lời đồn là đúng, hắn trong trận chiến cùng với Hách Liên Kiếm vào phút cuối đã sử dụng chiêu thức khiến cho nguyên khí đại thương?
Vừa nghĩ đến đó thì trong lòng bối khắc dâng lên một tia hy vọng, xuất ra một chiêu mà chiến sĩ thường dùng nhất trong công kích tầm trung Khí Viêm Trảm.
Bởi vì khí viên trảm tốc độ cũng không phải là quá nhanh, nên công kích trong khoảng cách trung bình là tốt nhất, nhưng do bối khắc vốn có kiêng kỵ trong tim, nên không dám đến gần, nên mới đứng ở khoảng cách trung bình mà sử dụng khí viên trảm để dò xét.
Đao khí hình bán nguyệt xẹt qua phía Cổ Diêu, nhưng hắn không hề tránh né cũng không có ra chiêu để phá giải.
Chẳng lẽ mình đoán sai, thực lực của hắn rất mạnh, thậm chỉ có thể nghạnh chống khí viêm trảm?
Trong khi bối khắc lo sợ thì khí viêm trảm cũng chạm vào người Cổ Diêu.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên, thân thể của Cổ Diêu văng lên trên cao rồi rớt xuống đất.
Hơn nữa trên màn hình đèn đỏ cũng cháy sáng lên.
Bối khắc kinh ngạc mà nhìn lên màn hình thanh máu của Cổ Diêu đã toàn toàn cạn hết.
Thẳng? Chỉ đơn giản như vậy thôi mà có thể lấy được hai điểm sao?
Cơ hồ cũng sẽ không có ai tin thế, trong trận đấu này các đệ tử chú trọng Cổ Diêu lại càng buốn bực đến nỗi muốn chết, chỉ có những đệ tử đặt cược Cổ Diêu sẽ thua thì cười toe toét, bọn họ dường như cảm thấy tước mặt đều là màu vàng lấp lánh, kim tệ đang bay đến mình.
Bất quá cho dù là người cá cược thắng hay là thua, hay là người không cá cược đều như thế, sự việc xảy ra đều là ngoài ý liệu của họ, cho dù là Cổ Diêu trong trận chiến với Hách Liên Kiếm đã bị tổn thương nguyên khí cũng không thể nào dễ dàng bị hạ thế được.
Cổ Diêu mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ gì, cố hết sức mà đứng lên, hắn không phải không có ý tránh khí viên trảm, mà căn bản là không tránh được.
Thực lực mạnh mẽ của ngày hôm qua chỉ là đàm hoa nhất hiện, từ sáng sớm Cổ Diêu hoảng sợ phát hiện sức lực trong cơ thể mình dần dần mất đi, theo thời gian dần dần trôi qua tốc độ thoát lực càng nhanh hơn, khi đứng trên lôi đài thì hắn đã như là một ao nước cạn vậy.
Hắn đã hoàn toàn không còn khả năng khống chế sức lực trong cơ thể rồi, chỉ có thể để cho sức lực ly khai thân thể, đến nỗi ngay cả một chiêu bình thường nhất là khí viên trảm cũng không chịu được.
Trong khi mọi người còn đang thảo luận, Cổ Diêu đi ra khỏi lôi đài, đầu của hắn hoa lên, quang cảnh mờ dần, thân thể mệt mỏi không chịu nổi, hai chân như nặng nề vô cùng, phải cố gắng hết sức cũng chưa đi ra khỏi sân huấn luyện.
Vừa đến cửa lôi đài, Cổ Diêu đụng phải một người không nghĩ đến – Hách Liên Kiếm.
“Cổ Diêu, con mẹ ngươi, ngươi cố ý thua, ngươi sợ sẽ lại gặp lại ta có phải không? Đồ hèn! Ngày hôm đó chẳng qua là do ta khinh thường, nếu không thì tuyệt đối sẽ không có khả năng ta thua!”
Hách Liên Kiếm khi xem đấu hy vọng Cổ Diêu có thể thắng, thắng để hắn có cơ hội gặp lại Cổ Diêu trên lôi đài, như thế thì hắn mới có thể báo thù được, ai ngờ Cổ Diêu lại thảm bại như thế, hắn không vì Cổ Diêu thảm bại mà cao hứng, ngược lại lửa giận ngập trời, không nhịn được chờ hắn vừa đến cửa lôi đài thì đã mở miệng mắng.
Lúc này Cổ Diêu đã không còn sức lực để đấu võ mồm, hắn chỉ muốn tìm một chỗ để nằm xuống mà ngủ thôi, không muốn đứng nữa, vì vậy hắn bỏ qua Hách Liên Kiếm.
Trận đấu của Tạp La đã sắp bắt đầu nên hắn không thể nào đến để Cổ Diêu được, lão nhị, thật xin lỗi.
Cổ Diêu cũng không biết lúc nào mình về đến túc xá, sau khi nằm trên giường thì ngón tay của hắn cũng không di chuyển nổi.