“… Số nhà 14 phố Hoa Hồng, chính là chỗ này rồi.”
Thanh niên nhìn tờ quảng cáo tuyển nhân viên trong tay rồi ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt đen thui, cố gắng xác nhận tấm biển cũ kỹ tróc sơn phía trên cánh cửa có ghi mấy cái chữ lớn —— Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở.
“Cái tên nhìn qua có vẻ rất là lợi hại!” Thanh niên có chút hưng phấn, mang theo ba phần căng thẳng cố miết cho bằng phẳng lại vạt áo sơ mi nhăn nheo, cậu nhẹ nhàng cẩn thận đẩy cửa kính của văn phòng ra, dò xét thò nửa người vào: “Xin hỏi… Có người ở đây không?”
Đây là một cái phòng khách đã lâu năm, gia cụ bằng gỗ ám sắc phong cách quỷ dị bị chất đống lên nhau tán loạn không có chương pháp gì, chỉ để lại một cái hành lang chật hẹp, không gian vốn đã không rộng rãi, lại càng có vẻ chen chúc bất kham, vừa nhìn đã biết là quanh năm không có nữ chủ nhân ở nhà.
“Tìm ai?”
Một cái giọng cổ họng sắc nhọn như chiêng vỡ vang lên, dọa cậu nhảy một cái, thanh niên theo bản năng đáp lại: “Tôi tìm ông chủ ở đây.”
Cậu theo tiếng kêu nhìn tới, thì thấy một cái lồng chim gỗ treo hơi lệch phía trên huyền quan, song chuồng không biết bị ai sơn thành màu cầu vồng diễm lệ chói mắt, ngược lại thì cái thứ đang nghểnh đầu lên ở trong lồng kia, là một con vẹt màu lông hoa mỹ bổ sung lẫn nhau với song chuồng.
Giờ khắc này, con vẹt từ trên cao nhìn chằm chằm xuống thanh niên, lông chim rung lên như thị uy, kêu lên làn điệu quái lạ: “Ngươi là ai?”
“…” Hiện tại chim đều thông minh như vậy sao? Thanh niên không khỏi rơi vào trầm tư.
“Người bạn trẻ này, cậu là…?” Một giọng nam trung mang theo nghi hoặc kéo suy nghĩ của cậu về, thanh niên quay đầu lại, một người đàn ông trung niên bụng phệ khó khăn ngồi thẳng người trên vũng lún của ghế sofa, có lẽ là bộ quần áo màu khói xám trên người gã quá mức tương tự với màu ghế sofa, làm thanh niên nhất thời quên mất còn có người sống sờ sờ ở đấy.
Thanh niên ném con vẹt ra sau gáy, đi chầm chậm qua: “Cái này, tôi tên Bạch Giản, là tới đây nhận ứng tuyển làm trợ lý, ngài là ông chủ của nơi này đi?”
“Ông chủ? Tôi không phải là ——” nam nhân sững sờ, khoát tay một cái, đúng lúc nghe có tiếng bước chân không nhanh không chậm từ nơi cầu thang lầu hai truyền đến, hai người cùng nhau ngẩng đầu.
Từ chỗ tranh tối tranh sáng, một thân ảnh cao gầy kiên cường từ từ bước xuống, dép bông xuất hiện ở cầu thang trước, rồi chậm rãi cả người đi dần vào trong nắng sớm, ống quần rộng rãi, áo sơ mi màu lam nhạt, ống tay áo kéo tới khửu tay, lộ ra một đoạn cánh tay nhỏ rắn chắc mạnh mẽ, trong tay nam nhân bưng một chén trà, một cái tay khác xoè rộng năm ngón tay tùy ý chải tóc, nửa bên mặt vẫn bị che khuất, chỉ mơ hồ nhìn thấy đôi môi mỏng cùng cằm thon gầy.
Người kia dựa vào lan can nhấp một ngụm trà thấm giọng, mạn bất kinh tâm đi ra phòng khách thoáng nhìn hai người khách không mời mà đến, cổ áo bừa bãi mở rộng cùng tóc đen ngổn ngang, hoàn toàn là đang không vui lên án do mộng lành bị quấy nhiễu.
Hắn ngáp một cái, ung dung thong thả mở miệng: “Mới sáng sớm, hai vị không nằm trong chăn, lại đến chỗ tôi đây uống trà làm gì? Sớm quá cũng không có trà nha!”
“Đoạn lão đệ! Đệ chắc là tỉnh ngủ hẳn rồi!” Một cái mông cồng kềnh dị thường vừa mới hiện ra, trong nháy mắt đã nhanh nhẹn nhảy dựng lên khỏi ghế sofa, Bạch Giản còn đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cho kỹ, gã đã dùng sức lực trăm mét bứt lên chạy vội tới cửa thang, đổi một khuôn mặt tươi cười: “Đoạn lão đệ, đệ… Đệ ngủ ngon giấc không?”
Đoạn Hồi Xuyên thổi lá trà đi rồi nuốt ngụm nước trà: “Anh nếu không sáng sớm đến phá tôi, tôi có thể ngủ được càng ngon hơn.”
Bạch Giản yên lặng thầm nghĩ, bây giờ đã 9 giờ hơn, sáng sớm chỗ nào…
Trương Bàn cười làm lành nói: “Đoạn lão đệ à, lão ca anh đây đã đợi chú hơn mấy tiếng rồi. Ngày hôm qua nói chuyện cho chú, chú suy tính được thế nào chưa? Mạng người quan trọng, thời gian lại không đợi người, trễ nữa, sợ là người không cứu được mất!”
Đoạn Hồi Xuyên đặt chén trà bằng sứ cũ kỹ in mấy chữ “Cần kiệm công việc quản gia, sớm muộn phát đạt” lên khay trà, lười biếng làm tổ trong ghế sofa, tựa tiếu phi tiếu nhìn gã nói: “Ngày hôm qua anh đã nói với tôi, cô con gái châu báu của lão tổng Đường thị đang nằm trong bệnh viện, thân thể đã kiểm tra qua hết thảy đều bình thường, làm sao, chẳng lẽ là gạt tôi?”
“Không không không, dĩ nhiên không phải!” Trương Bàn ngượng ngùng: “Đã chuyển chẩn bệnh viện lớn ba nhà, các hạng kiểm tra, có thể điều tra đều tra xét, xác thực hết thảy bình thường, thế nhưng đến nay vẫn cứ hôn mê bất tỉnh, chính là bởi vì bệnh viện căn bản điều tra không ra nguyên cớ, Đường thị lão tổng hoài nghi con gái của hắn trúng tà, trêu chọc phải cái đồ vật gì không sạch sẽ, mới dựa vào quan hệ cầu đến Long Hổ Sơn chúng ta.”
Đoạn Hồi Xuyên một tay chống cằm, hắn nghếch mặt lên, cười nói: “Anh không phải là ngoại sự đệ tử của Long Hổ Sơn hay sao mà phải tới chỗ này? Có lão ca anh ra tay, còn sợ không bắt được.”
Nghe đến ba chữ Long Hổ Sơn, Bạch Giản bên cạnh vốn không nói một lời kinh ngạc liếc mắt một cái xem xét Trương Bàn, nghiêm túc quan sát cái bàn tử có bề ngoài xấu xí này, tâm lý lén lút tự nhủ, nghe đồn Long Hổ Sơn Trương thị đạo phái nhất môn truyền thừa lâu đời thần thông quảng đại, thì ra là dáng dấp này sao?
Thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, chẳng trách có câu đại ẩn ẩn vu thị (
cao nhân ẩn dật nơi tầm thường), đây chính là phong độ của cao nhân nha! Nghĩ như vậy, hai mắt Bạch Giản tỏa ánh sáng, hình tượng nam trung niên đầy mỡ nhất thời trở nên cao thâm khó dò, hình thể to lớn tròn trịa kia liền biến thành biểu hiện của phúc phận thâm hậu.
Trương Bàn mặt dần hơi đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Chú cũng biết, anh giúp người làm pháp sự, xem phong thủy vẫn được, cũng như tai hoạ thì có thể đuổi, chỉ là lần này, xác thực cũng có mấy phần quái lạ… Lão ca đây thật sự là có lòng mà không đủ lực.”
Ngoại sự đệ tử nghe thì rất êm tai, kì thực ý là tư chất không tốt, không được chân truyền mới để ở ngoài phái thôi. Nếu không, cũng sẽ không phải xệ mặt xuống cầu xin tên Đoạn Hồi Xuyên khó chơi này, không thấy thỏ không thả chim ưng. Trương Bàn ở trong lòng than thở, bữa sáng không kịp ăn đã phải ai oán mà quên mất.
“Đoạn lão đệ, chính là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp…”
Bạch Giản gật gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy! Chúng ta việc nghĩa chẳng từ!”
“… Ai nha không phải, cậu là ai thế?” Đoạn Hồi Xuyên dường như lúc này mới chú ý tới ở đây còn có người thứ ba tồn tại, hướng sang Bạch Giản liếc từ trên xuống dưới mấy cái, rồi quay sang hô con vẹt ngủ gật đang treo trên cửa: “Chiêu Tài! Tại sao lại để cho gia hỏa kỳ kỳ quái quái vào được?”
Con vẹt tên là Chiêu Tài rầm rì lấy mỏ chim mổ vào bát ăn trống rỗng, bãi công kháng nghị chủ nhân ngược đãi.
Bạch Giản vội vàng vì chính mình giới thiệu: “Tôi không phải gia hỏa kỳ kỳ quái quái, tôi tên Bạch Giản, Bạch trong bạch nhật, Giản trong đơn giản, là tới nhận tuyển dụng trợ lý!”
Một tờ quảng cáo tuyển người đầy nếp nhăn được đưa tới trước mắt Đoạn Hồi Xuyên, hắn thoáng nhướn mi, còn chưa mở miệng, đã bị Trương Bàn bên cạnh đoạt câu chuyện.
“Trẻ nhỏ thường dễ dạy. Đoạn lão đệ, tiểu huynh đệ tốt này, cứ để làm trợ thủ cho chú, chú cũng kiếm được mà.”
Đoạn Hồi Xuyên không để ý tới gã, híp mắt nhìn chăm chú Bạch Giản trong chốc lát, hỏi: “Cậu biết làm gì?”
Bạch Giản đứng thẳng người, giơ mấy ngón tay: “Máy tính, tiếng Anh, vẽ vời biết một chút, à đúng rồi, thời trung học ở hội thao khi còn 50 mét tôi đã bứt lên trước đầu tiên!”
Đoạn Hồi Xuyên bất trí khả phủ (
không ý kiến) “Ồ” một tiếng: “Còn có gì khác không?”
Bạch Giản vắt hết óc cân nhắc chốc lát, thấp thỏm nói: “Còn có thể làm cơm, tính không?”
“Tính! Đương nhiên tính! Cái này tốt.” Đoạn Hồi Xuyên trên mặt phóng ra một nụ cười nhiệt tình như gió xuân hoà tan băng tuyết, lạnh nhạt vừa rồi như chưa từng tồn tại, hắn vỗ vỗ bả vai đối phương nói từ ngữ trọng tâm: “Thời gian thử việc ba tháng, bao ăn ba bữa, đương nhiên cậu muốn ở lại cũng được, còn tiền thuê nhà, cậu nếu làm khá, sẽ không thu của cậu, ôi, ai bảo tôi vốn là người đàng hoàng thiện lương chứ. Lương thì dễ thương lượng, chỉ cần cố gắng, tôi xem trọng cậu nha!”
Bạch Giản quả thực không thể tin vào tai của mình, cư nhiên đơn giản như vậy đã được thuê rồi, lại còn để cho mình ăn không ở không, hai mắt cậu sáng tinh tinh lên nhìn Đoạn Hồi Xuyên, cảm động khịt khịt mũi, cảm kích phát ra tự đáy lòng: “Lão bản, anh thật sự là người tốt!”
Đoạn Hồi Xuyên thận trọng mỉm cười: “Dễ nói, dễ nói.”
Trương Bàn thầm bĩu môi, cái tên này mà là người bản phận đàng hoàng, vậy mình chẳng phải là bồ tát tái thế? Đứa trẻ đáng thương này, sợ là bị dao động đến què rồi…
Đoạn Hồi Xuyên thu lại nụ cười, nhìn Trương Bàn, mặt lộ ra một vệt thần sắc u buồn: “Trương lão ca, mặt mũi của anh em đương nhiên không thể không cấp, nhưng mà, anh cũng nhìn thấy, em nghèo đến độ nuôi không nổi Chiêu Tài, trong nhà còn có em trai phải nuôi nữa, hiện tại lại thêm một miệng cơm…”
Trương Bàn nghe xong nội tâm co giật không thôi, sức lực nguỵ trang cho cái sự hào phóng vừa nãy đi đâu hết rồi? Quay đầu lại đã khóc than với gã, thật là đồ không biết xấu hổ!
Mặc dù hận không thể kéo lỗ tai đối phương rít gào một trận, nhưng nghĩ đến chính mình trước mặt lão tổng Đường thị nói lời thề son sắt rồi còn khoe khoang khoác lác, Trương Bàn không thể làm gì khác hơn là dùng nghị lực mạnh mẽ nhẫn nhịn xuống, mặt tươi cười nói: “Về vấn đề thù lao, chỉ cần lão đệ có thể giúp anh cái bận này, huynh đệ chúng ta là ai với ai chứ? Tất cả dễ nói, tất cả dễ nói.”
Đoạn Hồi Xuyên nhìn gã, mặt không biểu hiện.
Trương Bàn thầm mắng một tiếng, cắn răng nói: “Một phần! Chỉ cần làm xong việc, lão ca tự móc tiền túi, cho chú thêm một phần!”
Đoạn Hồi Xuyên sâu sắc thở dài, Chiêu Tài dường như nhận được chỉ thị, chốc chốc gõ vào cái bát trống không gõ đến bang bang vang vọng, cùng chủ tử nhà mình một xướng một họa.
“…” Trương Bàn hít một hơi thật sâu, dựng thẳng lên hai ngón tay: “Hai phần mười, không thể nhiều hơn!”
Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới cười tủm tỉm nói: “Lão ca thực sự là khách khí, vậy có được không?”
Ngươi có chỗ nào ngượng ngùng? Trương Bàn lườm một cái, hữu khí vô lực kéo dài âm thanh: “Cần chứ, cần chứ.”
“Cùng lên đường đi, đừng trì hoãn nữa, sai lầm: sẽ bỏ lỡ canh giờ.” Bàn xong xuôi điều kiện, Đoạn Hồi Xuyên thay đổi thái độ lười nhác, lưu loát đứng dậy, vỗ một cái sau gáy Bạch Giản ra hiệu cậu đuổi theo, hấp tấp vội vã xuất môn: “Trương lão ca, nhanh chóng dẫn đường, mạng người quan trọng, thời gian không đợi người nha! Chiêu Tài, trông nhà cho tốt, về cho mày đồ ăn.”
Ba người vòng tới cửa sau, Đoạn Hồi Xuyên móc ra chìa khóa xe từ trong túi quần, xe polo màu bạc đột ngột xuất hiện sau khi cánh cửa gara mở ra.
Trương Bàn dừng bước chân laại, nghi hoặc hỏi: “Chú sao vẫn dùng chiếc xe nhỏ nát này? Hai năm qua tuy rằng chú mày ra tay không nhiều mấy, nhưng theo lý cũng kiếm lời không ít nhỉ, đều tiêu đi đâu hết rồi?”
Đoạn Hồi Xuyên thuận miệng cười ha hả: “Xe cũng không hỏng, cần kiệm chính là truyền thống mỹ đức.”
Bạch Giản hậu tri hậu giác theo sát hai người lên xe, thấy Đoạn Hồi Xuyên một giây cũng không làm lỡ nói đi là đi, bữa sáng cũng không đoái hoài đã lao thẳng tới bệnh viện, cảm động nắm chặt nắm tay: “Lão bản thật đúng là người nhiệt tình rộng rãi cao thượng, tôi thực sự là đến đúng chỗ rồi.”
Đoạn Hồi Xuyên vững vàng cầm tay lái, mặt ngưng túc nhìn thẳng phía trước: “Việc nằm trong phận sự, không đáng nhắc tới.”
Thịt trên người Trương Bàn run lên run lên từng chập, xấu hổ mà bưng kín khuôn mặt.