Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 3

“Cậu nói cái gì… Nguyền rủa?!” Giọng Đường La An khàn khàn bỗng dưng biến điệu, đặc biệt hai chữ cuối cùng cắn đến cực nhẹ, như là sợ làm kinh động cái gì, ánh đèn chân không treo lơ lửng trên trần nhà hắt xuống, chiếu lên sắc mặt có chút trắng bệch của ông.

“Ngươi bớt ở chỗ này nói chuyện giật gân!” Bác sĩ Cao không nhịn được kéo kéo cổ áo và ca-ra-vat, trên mặt viết đầy chữ không tin, quay đầu thấp giọng dặn dò hộ lý: “Đi xem xem bác sĩ Ngôn đến chưa.”

“Vâng!” Hộ lý gạt đi mồ hôi trán, chạy thật nhanh ra ngoài.

Đoạn Hồi Xuyên liếc mắt ra hiệu với Trương Bàn, người phía sau qua nhiều lần hợp tác từ lâu tâm lĩnh thần hội, ho nhẹ hai tiếng khiến ánh mắt của mọi người đều tập trung vào trên người mình, nghiêm túc nói: “Đường tiên sinh, thỉnh ngài tỉ mỉ nhớ lại một chút, trước khi Đường tiểu thư hôn mê trong nhà có phát sinh việc quái lạ hoặc là việc không bình thường gì hay không?”

Bên trong phòng máy điều hòa không tiếng động tỏa ra hơi lạnh, có lẽ là hiệu quả làm lạnh quá tốt, ngày nắng to như thế này, Đường La An vẫn rùng mình một cái.

Ánh mắt của ông buông xuống, trên mặt biến ảo không ngừng, không biết nghĩ đến cái việc gì khó có thể mở miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng hít sâu một hơi, lảng tránh vấn đề này, chỉ sâu sắc nhìn phía gã: “Trương đại sư, con gái của tôi nếu quả thật là trúng nguyền rủa, liệu còn có thể cứu không?”

Trương Bàn mò cái bụng tròn vo, vén lên khóe mắt, nói: “Nếu như ngài còn nguyện ý tin tưởng bỉ nhân, vậy mời những người không liên quan tạm thời rời phòng bệnh, bây giờ tôi sẽ bắt đầu giúp lệnh viện thử loại bỏ nguyền rủa, nếu như chậm trễ thêm nữa tà sẽ đi vào tâm mạch, vậy thì thần tiên cũng khó cứu.”

“Được, được, tôi đương nhiên tin tưởng Trương đại sư, làm ơn nhất định cứu giúp con gái tôi, sau khi chuyện thành công tôi sẽ thâm tạ ba vị.” Đường La An gật gật đầu, ra hiệu những người khác cùng ra khỏi phòng bệnh.

Chỉ có bác sĩ Cao bất mãn nói: “Không được, tôi mới là bác sĩ điều trị chính, nếu muốn bệnh nhân của tôi với mấy gia hỏa vớ va vớ vẩn này đơn độc ở cùng nhau, nói rõ mất lòng trước được lòng sau, có xảy ra chuyện gì tôi cũng không gánh trách nhiệm…”

Lời lão còn chưa dứt, đã bị thư kí Ngô khách khí mời ra ngoài, Đường La An do dự đi được hai bước, lại quay đầu lại nói: “Tôi có thể lưu lại không? Bảo đảm không quấy rầy các vị.”

Trương Bàn liếc nhìn Đoạn Hồi Xuyên một cái, thấy người sau không có phản đối, nhân tiện nói: “Tự nhiên có thể, chỉ là như vậy thì phải che mành xung quanh giường.”

Thế ngoại cao nhân mà, tổng là có chút kiêng kỵ cổ quái kỳ lạ, Đường La An vội hỏi: “Pháp không truyền ra ngoài, tôi hiểu, tôi hiểu, mấy vị xin cứ tự nhiên.”

Bạch Giản hai tay lôi mành rèm phần phật hợp lại, ngăn cách ánh mắt vô cùng lo lắng của vị lão phụ thân này ở bên ngoài.

Trương Bàn nhẹ giọng lại nói: “Thế nào? Có nắm chắc không?”

Đoạn Hồi Xuyên khẽ gật đầu một cái: “Kiểu nguyền rủa này, tôi có chút quen biết, tựa hồ đã gặp nhau ở nơi nào đó, nhất thời không nhớ ra được, nhưng mà chỉ nguyền rủa mà không phải là muốn lấy tính mạng cô ta, chỉ làm mê man mà thôi, bằng không cô ta đã sớm đi gặp Diêm vương gia rồi.”

Trương Bàn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái gì cơ, hạ chú mà không giết người, cả Đường tổng kia cũng kỳ quái, đầy một bụng bí mật.”

Đoạn Hồi Xuyên ngáp một cái, nhàn nhạt nói: “Quản ông ta có bí mật gì, có liên quan gì đến chúng ta đâu? Lấy bao nhiêu tiền, làm từng đấy việc thôi.”

Nói xong, hắn nhấc ấm nước lên tiện tay đổ đầy non nửa chén trà lạnh, Bạch Giản thấy thế lập tức từ cuối giường vòng qua, đón nhận ấm nước, nhẹ nhàng nói: “Lão bản khát nước sao? Để tôi pha nước cho.”

Đoạn Hồi Xuyên không còn gì để nói: “Nước này không phải dùng để uống.”

“A?”

Trương Bàn kéo lỗ tai của cậu xách người lại gần, ngữ trọng tâm trường nói: “Người trẻ tuổi, nhìn cho thật kỹ.”

Đoạn Hồi Xuyên móc ra từ trong túi tiền một cái bình thủy tinh nhỏ bị phong kín miệng, chứa đầy nửa bình là một chất lỏng màu đỏ nhạt, cẩn cẩn thận thận lắc lắc rồi đổ vào chén trà một giọt, không biết là trong thành phần có cái gì, chỉ thấy trong nháy mắt nhiệt khí bốc lên hừng hực.

Hắn nâng chung trà lên quơ quơ, màu đỏ nhàn nhạt chiếu rọi lên vách chén sứ trắng noãn, ánh chiết xạ dần nhàn nhạt đi một cách kỳ dị, dường như còn ngại màu sắc kia quá tươi đẹp, một lần nữa thêm chút nước, mãi đến khi sợi màu đỏ hoàn toàn hóa ở bên trong nước, nhiệt khí tiêu tan, màu sắc pha loãng đến cơ hồ trong suốt mới bỏ qua.

Đoạn Hồi Xuyên dùng ngón tay thay bút, chấm vào nước trong chén trà, nhanh chóng vẽ mấy đường trên cái trán trắng nõn của Đường Cẩm Cẩm, vẽ liên tiếp, hội tụ thành một trừ tà trận giản dị, cô nương vốn đang yên tĩnh trầm miên theo trận pháp hình thành cả người run rẩy, đôi môi đóng mở, không ngừng phát ra lời nói mớ không ý nghĩa.

Bên ngoài Đường La An nghe thấy động tĩnh, sốt ruột mà đi qua đi lại, không nhịn được muốn vén rèm lên tìm tòi hư thực, đến cùng vẫn là nhịn được.

Từng tia từng tia hắc khí mang theo u bích như có như không, không ngừng giãy dụa lượn lờ dưới khuôn mặt Đường Cẩm Cẩm, giống như vô số sợi lông sợi rễ nhỏ đang lan tràn ra trong rừng cây già, vững vàng bám lấy bùn đất, rút đi chất dinh dưỡng.

Thế nhưng cự mộc có tráng kiện che trời đến mấy cũng đến lúc bị vũ đả phong xuy, huống chi năng lượng nguyền rủa như lục bình không có rễ, dưới sức mạnh của trận pháp cũng khó chống cự, gốc rễ tại ấn đường dần bị trừ triệt để, sắc mặt Đường tiểu thư dần khôi phục trở lại trạng thái hồng hào khỏe mạnh bình thường, rốt cuộc nhìn không thấy một tia âm lệ khí nữa, cả người cũng bình tĩnh lại, Đoạn Hồi Xuyên lúc này mới phất tay xóa đi vệt nước còn sót lại trên trán cô.

“Nhìn thế nào cũng thấy không khác gì trừ tà trận phổ thông, thậm chí còn vẽ nhanh vẽ láu, làm sao anh đây làm lại không có hiệu quả?” Trương Bàn đứng xem toàn bộ hành trình, không ngừng mô phỏng lại cách họa trận pháp của đối phương tại lòng bàn tay, nghĩ mãi vẫn không ra, cuối cùng ánh mắt rơi vào chén trà còn sót nước kia: “Quả nhiên vấn đề là nước, đến tột cùng là thứ gì…”

Con ngươi Trương Bàn xoay tròn một cái, cười hắc hắc nói: “Đoàn lão đệ, bảo bối của chú làm ra như thế nào? Bán một bình cho lão ca đây được không? Tùy chú định giá!”

“Tỉnh lại đi, trả nhiều hay ít cũng không bán.” Đoạn Hồi Xuyên nhếch môi khẽ mỉm cười, nâng chung trà lên, dưới ánh mắt sững sờ của đối phương, ngửa đầu uống thẳng một hớp vào trong bụng.

Bạch Giản vò vò lỗ tai, không khỏi hỏi: “Không phải nói không phải dùng để uống sao?”

Đoạn Hồi Xuyên thuận miệng nói: “Quý trọng mỗi một giọt nước là truyền thống mỹ đức.”

Trương Bàn run rẩy khóe miệng: “Cái này là cái quỷ gì… Còn có thể uống?” Chẳng lẽ là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết? Nhưng đồ vật bảo bối như vậy, tùy tùy tiện tiện hòa cùng nước sôi đổ vào chén trà —— cũng không tránh khỏi quá phí của trời đi!

Đoạn Hồi Xuyên không nhịn được lườm một cái, tâm lý ác liệt nghĩ, bọn họ mà biết cái thứ này có được như thế nào, biểu tình trên mặt nhất định sẽ rất đặc sắc.

Cách mành, gian ngoài truyền đến tiếng Đường La An cẩn thận hỏi: “Đại sư, con gái của tôi thế nào rồi?”

Trương Bàn hắng giọng một cái, ra hiệu Bạch Giản mở mành ra: “Đường tiên sinh, nguyền rủa trong cơ thể con gái của ngài đã đuổi đi, không sao nữa.”

“Thật chứ?” Đường La An chớp mắt sững sờ, đi thật nhanh tới bên giường bệnh, cầm lấy cánh tay lạnh lẽo của Đường Cẩm Cẩm, trên giường nữ hài quả thực từ trong mông lung xa xôi dần tỉnh lại, đầu tiên là lông mi không ngừng rung động, lại nghe thấy tiếng của cha gọi tới, rốt cục miễn cưỡng mở mắt ra.

“Cẩm Cẩm!” Đường La An mừng rỡ như điên đến mức gần như thất thố.

Ánh mắt của cô rơi tự do đến gương mặt của cha mình, đôi môi khô héo tróc da hơi đóng mở, rốt cuộc là quá mức hư nhược rồi, cuống họng khô cạn cơ hồ không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể thông qua khẩu hình miệng không tiếng động mà hô lên một chữ “Ba”, nhưng viền mắt không tự chủ được đã ươn ướt, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu thi nhau đổ rào rào, dọc theo hai má trượt rơi xuống.

“Không sao rồi, Cẩm Cẩm của ba, đều qua, không cần phải sợ, ba ba ở đây…” Đường La An vỗ nhẹ tay của con gái, nhẹ giọng dụ dỗ: “Lâu rồi con không ăn cái gì, để ba gọi người đưa chút đồ ăn nhẹ, con cứ nghỉ ngơi thêm một chút, đợi bác sĩ tới tái khám.”

Thấy Đường Cẩm Cẩm khéo léo gật đầu, Đường La An thở một hơi dài nhẹ nhõm, lúc này mới dời ánh mắt đến mấy vị “Cao nhân” bị xem là không khí, lập tức lộ ra thái độ kính phục áy náy cười: “Khiến mấy vị đại sư cười chê rồi, chúng ta đi ra ngoài nói đi.”

Vừa mới kéo cửa phòng ra, Đường La An lập tức bị đám người ầm ầm bên ngoài dọa sợ hết hồn: “Chuyện gì xảy ra?”

Mấy vị bác sĩ và y tá vây ở một bên, không biết đang xì xầm xì xầm cái gì, từng cái đầu một cứ nhấp nhổm, bên trong tình cờ lộ ra một thân ảnh cao gầy, nhưng rất nhanh lại bị che mất bởi những người đang vây xem khác.

Nhìn thấy Đường La An, bác sĩ Cao bụng nén đầy tức giận rốt cuộc tìm được đối tượng pháo oanh: “Đường tiên sinh, mời ngài lập tức dừng lại hành động cực độ vô trách nhiệm như thế! Vạn nhất đám gia hỏa không rõ lai lịch đó khiến cho bệnh tình con gái ngài xấu đi thì làm sao bây giờ? Người nào chịu chứ? Bác sĩ  Ngôn đã đến, cậu ấy là bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Hoa Thành, thỉnh nhanh chóng cho chúng tôi đi vào, bằng không —— “

“Con gái của tôi tỉnh rồi.”

Bác sĩ Cao đang hùng hồn nổ như pháo đột nhiên bị nghẹt lại, giống như một con hùng kê giương mào bị người bóp cổ. Lão không thể tin trừng lớn hai mắt, miệng há hốc, quên cả khép lại, theo bản năng lẩm bẩm nói: “Ngài nói cái gì?”

Đường La An tâm tình vô cùng tốt mà lại lặp lại một lần: “Con gái của tôi đã tỉnh rồi, tôi đang muốn phiền các vị làm kiểm tra toàn thân một lần nữa cho Cẩm Cẩm…”

“Làm sao lại trùng hợp như thế!” Bác sĩ Cao không chờ đối phương nói xong lập tức chen vào bên trong phòng, đi thẳng đến giường bệnh, còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau, cũng theo sát nối đuôi mà vào.

“Xin lỗi, cho qua.” Một giọng ôn hòa đánh gãy nhóm y tá nhiệt tình vây quanh, mặc dù không tình nguyện, nhưng dưới ánh mắt trầm ngưng ôn nhuận của người kia, đành thuận theo mà tránh ra một lối đi.

Do mới từ bên ngoài vội vã tới, người kia chưa kịp mặc áo blouse của bác sĩ, chỉ mặc một bộ áo sơ mi trắng cùng quần tây dài đen giản lược, tay trái mang theo một cái cặp công văn màu đen, trong ngày hè nóng bức như vậy, vẫn cẩn thận thắt ca-ra-vat, từ cổ áo đến ống tay áo, mỗi một viên khuy áo đều đóng lại quy củ, quần cũng yên lòng phục tùng đến cực kỳ thỏa đáng, một vết nhăn cũng không có.

Y đứng bình tĩnh tại cửa, cả người nhìn qua đoan trang nhã nhặn, ánh nắng bên ngoài và trên hành lang khô nóng cũng trầm ngưng xuống, êm ái phô chiếu quanh người y, dường như không dám lỗ mãng.

Bảo vệ ở cửa phòng bệnh và nhóm hộ lý thấy y, một cách tự nhiên mà lui lại nhường ra vị trí, người kia ung dung đi vào gian phòng, tiếng bước chân cơ hồ nhỏ đến mức không nghe thấy được.

Thời điểm đi qua trước mặt Đoạn Hồi Xuyên, nam nhân hơi dừng bước, trong ánh mắt tựa như có nỗi khiếp sợ và hoảng hốt khó giải thích được, nhưng cảm giác vi diệu chỉ chớp mắt đã qua, đợi Đoạn Hồi Xuyên lấy lại tinh thần nhìn y, đối phương dĩ nhiên chỉ để lại một cái bóng lưng kiên cường, phảng phất hết thảy đều là ảo giác của hắn
Bình Luận (0)
Comment