Vô Sở Bất Năng Sự Vụ Sở

Chương 44

Gió lớn gào thét bay qua những viên đá trôi nổi trong không gian, bao vây quanh các quần đảo và châu lục, linh cơ dày đặc hội tụ thành mây mù, tản mạn khắp nơi trong đất trời rộng lớn này.

Gió thổi bay mây khói sương mù nhiễu, ngừng cơn mưa phùn kéo dài.

Phía dưới là biển sâu vô hạn, ở nơi chân trời rất xa, ánh mặt trời vàng rực rỡ ngăn cách biển và trời, nhuộm toàn bộ vùng đất Long Uyên thành màu vàng ròng.

Nơi này là Long Uyên giới, là thế giới long tộc thống trị.

Ngoại trừ Long tộc, còn có vô số những chủng tộc khác sinh sống, như thủy tộc, chim muông, thậm chí còn có nhân loại, vu tộc cũng là một nhánh cường thịnh trong số đó, ít nhất đã từng là.

Trung tâm thế giới Long Uyên là một hòn đảo di động lớn nhất đứng vững vàng, làm chỗ ở cho các đời hoàng tộc.

Cung điện rộng lớn vụt lên từ mặt đất, bốn phía mái nhà là ngói lưu ly màu vàng, dưới chân là bậc xanh ngọc bích, từ dưới nhìn lên, nhìn mãi cũng không gặp phần cuối.

Trên sân thượng bạch ngọc, phản chiếu ánh nước tinh hà lưu chuyển, nửa ngày, một thanh âm dày nặng trầm thấp từ trong tinh hà truyền ra, thanh âm kia thời điểm sắp tới, phảng phất như thổi ra một hơi thở đầy sương mù.

“Tìm thấy Hồi Xuyên?”

“Theo tin tức mảnh vụn linh hồn của Vũ truyền về, đã tìm thấy Hồi Xuyên điện hạ ở nhân giới, còn có Thánh Giới, chỉ sợ cũng đang ở trong tay vị này.”

Nam nhân quỳ gối dưới bậc ngọc trên đầu có hai sừng, mặc áo dài màu đen, thần sắc lẫm liệt, từ trong vạt áo duỗi ra một cái đuôi rồng dài đen, vảy dày đặc hiện ra như kim loại băng lãnh sáng lóa.

Trong tinh hà quang ảnh lấp lóe, giây lát, một bóng người cao gầy chậm rãi đi ra, mái tóc dài màu bạc nhu thuận buông hai bên, dọc theo áo bào lụa mỏng trắng noãn uốn lượn xuống, kéo dài đến mặt đất, vạt áo thêu hoa văn tinh xảo không một tiếng động lướt qua, nam nhân đi chân trần đạp trên bạch ngọc, từng bước một đi tới vương tọa trên cao.

“Dực, Nhị đệ của ta, ở nhân giới có tốt không?” Ánh mắt của y tựa như xuyên qua đại điện trống vắng, rơi vào cõi hư vô nào đó, một cái tay tùy ý thăm dò tinh hà, quấy ra một ánh bạc nhỏ vụn.

Hắc long gọi là Dực cung kính quỳ gối dưới chân y, không nghe ra từ câu hỏi bình thường này nửa phần hỉ nộ, gã cẩn thận châm chước ngôn từ: “Trưởng điện hạ, Vũ không thể truyền về nhiều tin tức hơn, đã hồn phi phách tán. Mặt khác, chúng ta ở nhân giới hành động, bị một phần Vu tộc nhân cản trở. Bọn họ có lẽ, cũng có ý đồ chiếm Thánh Giới.”

Trưởng hoàng tử trầm mặc chốc lát, chậm rãi mở miệng: “Cũng không kỳ quái, năm đó Vu Vương phản loạn bị tiêu diệt, một nhánh thừa kế huyết thống Vu Vương kia, vẫn luôn có ý đồ lợi dụng sức mạnh Thánh Giới phục sinh Vu Vương đã chết, thực sự là không biết tự lượng sức. Lúc trước Thánh Giới được cung phụng trong tế tháp của bộ tộc ta, chúng đã nghĩ trăm phương ngàn kế ăn cắp, bây giờ Thánh Giới theo Nhị đệ của ta rơi vào nhân giới, sẽ liều mạng tìm kiếm.”

Dực chôn đầu xuống thấp hơn, việc liên quan đến Vu tộc phản loạn một chuyện bí ẩn, không phải chuyện gã có thể phát biểu nghị luận.

“Dực.” Trưởng hoàng tử đứng thẳng người lên, từ từ đi xuống đài: “Lần này ngươi tự mình đi một chuyến, đưa Hồi Xuyên và Thánh Giới cùng về Long Uyên giới, không được sai lầm.”

Dực trong lòng hơi lạnh, trầm giọng nói: “Hồi Xuyên điện hạ thực lực mạnh mẽ, nếu như hắn không muốn đi theo ta, động tay động chân, Dực e sợ không phải là đối thủ.”

Trưởng hoàng tử bất thình lình đi đến bên cạnh Dực, trong tầm mắt có thể nhìn thấy vạt áo thêu hoa văn rồng màu bạc.

“Bản điện cho phép ngươi vận dụng Cửu Thiên Phược Long tác. Hắn chỉ là con rồng mới thành niên thôi, huống hồ tại nhân giới chắc chắn vẫn ở trạng thái phong ấn huyết thống, bằng không làm sao để một mảnh linh hồn vỡ của Vũ chạy thoát? Nếu như như vậy ngươi cũng không làm được, thì đừng quay trở lại.”

Dực nghe được nghĩa bóng, bị uy thế lạnh lẽo của đối phương dọa sợ lạnh sống lưng, đành phải vâng dạ nghe theo, lĩnh mệnh mà đi.

Trưởng hoàng tử một mình đứng lặng bên cạnh sông tinh hà, mặt nước phản chiếu dung mạo điệt lệ tái nhợt của y, bên môi như có như không ngậm một tia lãnh ý.

“Hồi Xuyên, ngươi chỉ là một quả trứng phụ hoàng nhặt được với Vong Xuyên, mới dùng ban tên cho, dựa vào cái gì mà cùng ta tranh? Ngươi nếu chịu ngoan ngoãn nghe lời của ta, ta có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, bằng không…”

Sự vụ sở.

Tiễn Phương Tuấn, Bạch Giản và Hứa Thần vây quanh Đoạn Hồi Xuyên, thăm dò hưng phấn líu ra líu ríu.

“Lão bản, chúng ta phải dọn nhà sao? Văn phòng vẫn mở ở đây phải không?” Bạch Giản đếm ngón tay, bắt đầu suy nghĩ số diện tích sau này mình phải quét tước là bao nhiêu.

Hứa Thần nửa hưng phấn nửa do dự, đứng ngồi không yên: “Anh, cái này thật sự là đưa cho chúng ta sao? Liệu có phải trả hay không?”

Chiêu Tài lấy mỏ gõ bát bang bang: “Ăn cơm! Ăn cơm!”

Đoạn Hồi Xuyên sờ sờ đầu Hứa Thần, cười híp mắt nói: “Chờ Phương gia phái người đến làm xong thủ tục sang tên, chính là của chúng ta, không cần trả tài khoản.”

Đoạn Hồi Xuyên đổ đầy một núi đồ ăn cho chim vào bát của Chiêu Tài, một lúc đưa luôn cho Bạch Giản ba tháng tiền thưởng, cam kết mua cho Tiểu Thần trò chơi mới nhất.

Nhìn hai người tràn đầy phấn khởi thảo luận nhà mới, Đoạn Hồi Xuyên vui cười hớn hở sờ sờ nhẫn, vô luận nó là thứ báo trước một đời mình vận mệnh nhấp nhô, ít nhất thì vào lúc này, thực sự giúp hắn mang đến cho người nhà cuộc sống tốt hơn.

Pha một cốc trà lớn, Đoạn Hồi Xuyên nhẹ nhàng thổi thổi, liếc mắt qua điện thoại di động. Màn hình yên tĩnh không có tin nhắn của Ngôn Diệc Quân. Lẽ nào anh ấy vẫn ở bên ngoài công tác?

Đoạn Hồi Xuyên nghịch nghịch điện thoại di động, do dự, phát ra một cái tin ngắn: Em đang ở đâu?

Ngôn Diệc Quân trả lời rất nhanh: Ở trên đường.

Ngắn ngủi ba chữ, lệnh Đoạn Hồi Xuyên đang uất ức cảm thấy thỏa mãn.

Chưa kịp để điện thoại di động xuống, màn hình lần thứ hai sáng lên, Ngôn Diệc Quân lần này phát tới chính là gọi trực tiếp, âm thanh nghe qua loa có mấy phần không chuẩn, nhưng giọng nói nhất quán trầm ổn từ tính này, lúc nào cũng như châu ngọc rất dễ nghe:

Nhớ anh.

Hai âm tiết ngắn gọn này, bất ngờ đánh trúng hắn lúc chưa kịp chuẩn bị, Đoạn Hồi Xuyên trong nháy mắt hô hấp như dừng lại.

Ngay sau đó, tim nhảy lên trong lồng ngực, như là bị một cái móng mèo mềm nhũn cào một chút, lâng lâng, trêu ghẹo người, dạy hắn chả khác gì mấy thằng nhóc mới yêu lần đầu, cái mặt già ửng đỏ, ngượng ngùng không biết làm sao.

Nếu như không phải không biết vị trí chính xác của đối phương, hắn thậm chí muốn ngay lập tức hóa thân thành tia chớp, trực tiếp xuất hiện trước mặt người kia.

Hắn quyết định đáp lại gì đó, dưới lầu quá ồn, Đoạn Hồi Xuyên bưng cốc trà đi lên lầu, điện thoại di động kẹp giữa tai với vai, tiếng nói mang theo tiếng cười lười biếng, so với ngày thường phải ôn nhu thêm ba phần: Mới ba ngày không gặp, đã nhớ anh như vậy?

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra thần sắc Ngôn Diệc Quân lúc này, khóe miệng đuôi mày đều mang ý cười, hai mắt đen nhánh sinh động, phảng phất đổ đầy ánh sao —— chỉ có lúc nhìn mình, mới có thể lộ ra nụ cười thấm ướt tim gan như vậy.

Trong loa truyền đến tiếng Ngôn Diệc Quân nghiêm trang sửa chữa: Là ba ngày mười tiếng.

Đoạn Hồi Xuyên đi vào phòng ngủ, bất đắc dĩ vò vò đầu, cái tên này, bề ngoài một bộ nhã nhặn cẩn trọng, bên trong trêu người, quả thực hư hỏng: Ngôn đại bác sĩ, em biết mình phạm vào đại tội gì chưa?

Không chờ đối diện trả lời, Đoạn Hồi Xuyên tự mình nói tiếp: Anh bị em hại đến không còn tâm tư làm chính sự, em định làm sao bồi thường?

Ngôn Diệc Quân ở đầu bên kia cười đến trầm thấp ám muội: Vậy anh làm việc khác.

Đoạn Hồi Xuyên ngẩn ra, nhất thời không phản ứng lại.

… ***! Đồ nhã nhặn bại hoại!

Hắn tỉnh táo lại, hung tợn nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, một luồng lửa vô danh xẹt lên cháy trong lòng, thiêu cuống họng phát khô, đầu lưỡi lăn một vòng, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Thực sự rất đáng trách! Hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận đến khó chịu: Dám trêu chọc anh? Trở về cho em biết sự lợi hại của anh!

Lần này Ngôn Diệc Quân không nói gì thêm, chỉ cười khẽ một tiếng.

Âm cuối hơi cao lên như giấu một cái móc, lòng đang chán nản, đảo ngược trăm lần, giữa lúc trời tối người yên, càng ngày càng quyến rũ lòng người ngứa ngáy khó nhịn.

Cái tên này tám phần mười là trả thù buổi sáng hôm đó trong phòng ăn!

Đoạn Hồi Xuyên quyết định thật nhanh ném điện thoại di động vào trong ngăn kéo, mài răng hàm, nghiêm mặt, nhắm mắt làm ngơ —— quay đầu lại tìm cách tính sổ với y!

Chiếc Bentley màu đen đi qua ánh sáng hai hàng đèn đường như rửa tội, trên xa lộ cao tốc nhanh chóng chạy băng băng.

Ngôn Diệc Quân cầm vô-lăng, lẳng lặng đợi đã lâu, điện thoại di động không có sáng lên nữa, y hơi có chút thất vọng nhấn cửa kính xe xuống, kéo kéo ca-ra-vat nghiêm chỉnh ra một chút, gió đêm lạnh thổi vào, mới hơi cảm giác được một tia sảng khoái.

Nếu không vì đang lái xe, y rất muốn gọi video, nhìn biểu tình của Đoạn Hồi Xuyên lúc này, chắc chắn cũng vẫn như vậy, rõ ràng bị mình trêu chọc đến xấu hổ, còn cố gắng trấn định, giả vờ thận trọng, rồi nỗ lực mưu toan một cách khả ái.

Ký ức xa xôi đột nhiên sống động trở lại, Ngôn Diệc Quân ánh mắt xa xăm, nhìn ánh đèn neon xa mờ.

Lúc đó vẫn còn ở Long Uyên giới, hai người trong tế tháp tiến tu, Đoạn Hồi Xuyên vẫn là một ấu tể Long tộc ngây ngô, đại tế ty tự mình dạy họ pháp thuật, một con ấu long trên đỉnh đầu có hai cái sừng non, gọi y sư huynh trước sư huynh sau, đến chưa được ba ngày đã nghịch đến lật ngói nhà.

Đuôi rồng lần đầu mọc lân, vảy mới mọc liên tục, buổi tối nào cũng ôm đuôi vô cùng đáng thương mà chạy tới, khóc lóc kể lể không muốn bị trọc.

Làm Ngôn Diệc Quân vui vẻ, ôm vào trong ngực cẩn thận trấn an cả đêm mới yên.

Cho đến bây giờ nhớ tới, vẫn như cũ khiến người không nhịn được cười, Ngôn Diệc Quân che tay bên môi, đuôi mày khóe mắt đều không giấu được ý cười.

…Đến lúc phải đổi xe chạy nhanh hơn rồi. Y nghĩ.

Thoát khỏi ngữ âm quấy rầy của Ngôn Diệc Quân, Đoạn Hồi Xuyên cưỡng bách chính mình thay lòng đổi dạ, chuyển ý nghĩ sang nghiên cứu nhẫn.

Viên kim cương mới tới nhìn qua bình thường, cùng viên Tụ Tài Thạch kia không quá mức khác biệt, nhưng nếu có thể quấy nhiễu hai nhà Phương, Đoạn náo loạn, ngăn chặn cả long mạch linh khí, nhất định không phải là vật phàm.

Ý thức trong nháy mắt chìm vào thế giới nhẫn, vẫn là trời nước vô tận một màu, Đoạn Hồi Xuyên tung bay trên một chiếc thuyền con, hồ nước trong suốt như gương, có mấy cái đuôi cá chép hoa bừa bãi bơi qua, thậm chí có thể nhìn rõ bảo tàng kim ngân dưới đáy hồ.

Đoạn Hồi Xuyên tò mò đùa bỡn mặt nước, tinh tế thể nghiệm và quan sát hồi lâu, mới phát hiện ra đầu mối.

— từng tia từng tia tượng trưng cho số mệnh, sương mù màu đỏ tím trôi nổi với bốn phía, chầm chậm hội tụ trên bầu trời, lúc tụ lúc tán, cuối cùng hợp lại thành một đoàn đoàn mây màu tím, bay trên bầu trời.

Mây tím tới từ phía đông? Đoạn Hồi Xuyên trong đầu tựa như hiểu ra. Chẳng trách rơi vào phong thủy bảo địa hội tụ song long mạch.

Ra khỏi thế giới nhẫn, hắn gọi cho ông chủ quán rượu Phỉ Huyền ở phố Nhàn Lâm.

“Sao lại gọi cho tôi thế, có phải là thuốc tăm dùng hết rồi không? Tôi nhớ lần trước anh tích trữ không ít hàng, đã dùng hết nhanh như vậy rồi?” Bên kia âm thanh ầm ĩ, nhạc nền lười biếng sầu não xen lẫn tiếng nữ lang cười đùa cùng tiếng chén va chạm.

Đoạn Hồi Xuyên bất đắc dĩ dịch di động ra xa: “Không phải. Tôi muốn nhờ anh tìm một ít tư liệu có nội dung liên quan… Long tộc.”

“Long tộc?” Phỉ Huyền sửng sốt một chút, tiện đà khoa trương cười ha hả, “Tiểu thuyết sao? Muốn tìm nhiều ít bao nhiêu.”

“Không phải, đừng nói giỡn, tôi nghiêm túc.” Đoạn Hồi Xuyên gãi tóc, không biết nên giải thích thế nào: “Chính là Long tộc trong truyền thuyết, mấy thứ ghi chép chuyên môn nghiên cứu chủng tộc này có tồn tại hay không, như có tập tính gì loại hình gì, không phải tiểu thuyết, còn có Giao Long cổ đại trong thần thoại cũng được.”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát mới vang lên tiếng Phỉ Huyền quái lạ đặt câu hỏi: “Sao đột nhiên nghĩ tới chuyện này? Lẽ nào liên quan đến quái bệnh của anh?”

Đoạn Hồi Xuyên cười khổ nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, có thể giúp tôi soát ra những tài liệu này không? Tôi nhớ anh từng nói có bằng hữu làm việc ở thư viện, yêu thích nghiên cứu mấy thứ trong truyền thuyết thần thoại.”

“Là có, để tôi thử xem. Mấy ngày tới sẽ gửi qua.” Phỉ Huyền suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc bổ sung một câu: “Tôi cảm thấy e rằng anh còn cần xà tộc cùng thằn lằn tộc nữa.”

“…”

Đoạn Hồi Xuyên tắt điện thoại, đi vào bồn tắm ngâm một lu lớn nước nóng, đổ các loại thảo dược vào, một luồng hơi mang theo mùi thuốc quỷ dị tràn ngập khắp phòng tắm.

Căn cứ theo kinh nghiệm tần suất phát bệnh những lần trước khi có Tụ Tài Thạch, hắn tính toán lại một lần “hoá rồng” nữa sắp đến.

Vô luận chính mình có thật là Long tộc hay không, đáy lòng hắn vẫn như cũ hi vọng thời gian làm “nhân loại” lâu một chút, ít nhất có thể dùng tư thái nhân loại ở bên cạnh Tiểu Thần và Ngôn Diệc Quân thêm môt thời gian.

Mãi đến tận ngày không thể tránh nữa, không quản bọn họ là kinh hãi chán ghét cũng được, hoặc là miễn cưỡng tiếp thu cũng được, hắn sẽ bình tĩnh tiếp thu kết quả kia.

Đoạn Hồi Xuyên cởi quần áo, chậm rãi chui vào bồn tắm, cơn tê dại ngắn do nước ấm qua đi, đau đớn quen thuộc lần nữa bao phủ tới, vạn ngàn cây châm không bỏ sót chỗ nào thăm dò vào từng cái lỗ chân lông, căng đau kéo dài tới vô cùng vô tận.

Đến rồi!

Một thứ gì đó bị giấu trong dòng máu bắt đầu tỉnh lại, bắt đầu sôi trào, Đoạn Hồi Xuyên đóng chặt mắt, ngón tay khoát lên cạnh bồn tắm đột nhiên nắm chặt.

Nhiệt khí bốc hơi trên mặt nước, mịt mờ thành sương mù, Đoạn Hồi Xuyên nằm ngửa trong bồn tắm há miệng thở, lồng ngực kịch liệt chập trùng, sừng trên trán chẳng biết từ lúc nào dò ra, vảy hoa văn từ tim bắt đầu lan tràn ra tứ chi.

Không biết đúng không hay do ảo giác, vẫn là mức độ đau đớn quen thuộc, nhưng lần này tựa hồ so với những lần trước thoải mái hơn một ít.

Không biết qua bao lâu, mồ hôi cùng nước thuốc hòa vào nhau, cọ rửa làn da của hắn, Đoạn Hồi Xuyên miễn cưỡng ngồi dậy, dòng nước màu nâu thuận theo làn da trần trụi của hắn lăn xuống.

Cuối cùng cũng kết thúc…

Hắn lấy khăn lau mặt, đang muốn tắm lại, rửa mùi thuốc đi, lúc nhìn vào gương, dư quang khóe mắt tựa hồ thoáng nhìn thấy nơi nào không đúng lắm.

Đoạn Hồi Xuyên nghi ngờ đối diện gương quan sát một hồi, không nhìn ra tật xấu gì, mãi đến khi hắn xoay người —  cái đuôi mọc ra từ xương cụt buông xuống, phủ đầy vảy màu vàng sậm.

Đoạn Hồi Xuyên không dám tin trợn mắt lên, đuôi rồng kia trong mịt mờ sương mù, cuối cùng hơi nhếch lên, thậm chí nghịch ngợm quơ quơ!

“Cốc cốc ——” cửa phòng đột nhiên bị gõ vang lên. Ngoài cửa truyền đến tiếng của Hứa Thần:

“Anh! Mau ra đây, bác sĩ Ngôn tới tìm anh!”

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn: Thả ta xuống xe! Ta chỉ là một ấu tể thuần khiết!

Ngôn: Chờ ta đổi một chiếc xe đẩy trẻ em.
Bình Luận (0)
Comment