Vợ Ta Biết Bay

Chương 25


Note: Chương này có 1 số khó hiểu nên mình edit có thể không chuẩn lắm, mong mọi người thông cảm nha.
Quan hệ sư huynh sư đệ này kỳ thật còn một lời khó nói hết hơn cả huynh đệ ruột thịt.
Nếu sống chung hòa hợp thành đôi trúc mã như thể tay chân, từ việc cùng nhau chung cảnh võ lâm họa loạn đến cùng nhau trốn học bắt cá, tình thâm nghĩa trọng cảm tình thăng hoa, cuối cùng thân mật ở trong sư môn, hoàn thành sinh mệnh hài hòa.
Nguyên văn 生命的大和谐 – Những bậc thầy trong làng tiểu thuyết kiếm hiệp khi mô tả cảnh H, mỗi người đều sẽ có những nét đặc trưng riêng.

Kim Dung là "Rung động trong lòng", Cổ Long là "Ưm một tiếng", Huỳnh Dị là "Lưng hổ đong đưa", còn Lương Vũ Sinh thì là "Sinh mệnh hài hòa".
Nếu như sống không hòa thuận thì đó là vì đã kết thù từ bé, nhìn nhau không vừa mắt, một người hành vi phóng đãng, một kẻ cũ kỹ cố chấp, vừa thấy mặt đã gà bay chó sủa, kết quả là tương ái tương sát, vặn vẹo hoàn thành sinh mệnh hài hòa.
Những câu ở trên đều là loại kịch bản thường thấy nhất trên phố, khi Cố Thanh Dục nhìn thấy loại sách này, chắc chắn gã đã mua một thùng và đốt một thùng.
Tiểu sư đệ nhu nhuận tươi ngon là của nhà người ta, tiểu sư đệ yếu đuối đáng yêu là nhà người ta ngay cả tiểu sư đệ ngày ngày nghịch bùn đất lấm lem cũng là nhà người ta.
Gã mười bốn tuổi hùng tâm tráng chí trên cô sơn, mười bốn tuổi rưỡi suốt đêm vác theo hành lý chạy trốn, nếu bàn về toàn bộ câu chuyện trong đó, thì tuyệt đối không thể bỏ qua công lao của nhị tiểu sư đệ này.
Trong phòng vắng vẻ, ánh nến khẽ đong đưa, ánh mắt của đạo sĩ vô cùng quạnh quẽ, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa nào.
Cái gì gọi là cửu biệt tương phùng, cố nhân gặp nhau đều là lừa người cả, tên tác giả chó má nào viết cái gì mà sư môn huynh đệ tình thâm chưa bao giờ phải trải qua cảm giác sợ hãi khi bị sư đệ chi phối là cái chắc.
Cố Thanh Dục không cảm thấy ngoài ý muốn với sư đệ của mình, gã nuốt miếng màn thầu cuối cùng, sau đó khom lưng nhặt lại vũ khí nhét vào túi trên lưng, đồng nhân bất đồng mệnh, đạo lý này ngay từ đầu gã biết rõ.

Chuyên trang đọc truyện ~ TRUмtг цуen.v И ~
"Tiểu Thanh Tiêu, ngay cả sư huynh mà đệ cũng không nhận ra sao? Ôi chao — ôi chao!"

Chưởng nắm kình phong, giá cắm nến bị lật đổ, nhưng may thay được người còn lại dùng chưởng lực tương tự vững vàng giữ lấy, thế nên mới không tan thành tro bụi.
Hai lực giằng co, hóa thành một tiếng rất nhỏ, thế nhưng lại giống như một tiếng trầm đục gõ ở nơi đầu tim.

Đạo sĩ khẽ mím môi, bàn tay thon gầy liền biến mất sau tay áo đạo bào rộng lớn, chỉ để lộ một đoạn ngón tay trắng muốt ngọc ngà.
"Hây da...!Làm cái gì thế, làm cái gì thế hả, đang yên đang lành tự dưng lại khoa tay múa chân dọa người khác thế à?"
Cố Thanh Dục rút tay về, âm thầm cắn răng.

Chỉ một chưởng qua loa của đạo sĩ thôi cũng đủ để khiến lồng ngực gã buồn bực đau nhức, từ nhỏ đã là như thế rồi, sư đệ gã chỉ cần dễ dàng bổ một nhát kiếm thôi gã đã phải liều mạng dùng sức mà chống đỡ rồi.
"Khi còn bé rất hung dữ, trưởng thành rồi vẫn hung dữ chẳng khác gì.

Hung dữ với sư huynh thì có gì hay chứ, có bản lĩnh thì hung dữ với tiểu vương gia nhà đệ đi".
Là một kẻ đứng ở tầng dưới chót trong sư môn, Cố Thanh Dục vừa mở mồm thì sẽ sẽ nói liên tục không ngừng.

Gã bĩu môi khẽ xoa ngực hai cái, trong giọng nói còn mang theo chút tủi thân.
Từ khi sinh ra gã đã mang trên mình mệnh phải nhọc lòng.


Năm đó lão già thối tha kia gạt gã cái gì mà kì tài luyện võ, lôi gã đến cái nơi mà chim chẳng thèm ỉa, kết quả còn ném cho gã một tên sư đệ lạnh lùng mặt thối nhất trên đời này, đồng thời còn là một củ khoai nóng chết người.
"Huynh tới làm cái gì?"
Có lẽ là bởi vì nhắc tới tiểu vương gia nên đạo sĩ mới cam lòng mở miệng nói chuyện.
Ánh trăng xuyên qua nóc nhà vừa hay chiếu đúng nơi Cố Thanh Dục đang đứng, gã hiện rõ lên với khuôn mặt đầy râu ria xồm xoàm và bố y lôi thôi lếch thếch.

Khóe mắt đạo sĩ trở nên cứng đờ, thiếu chút nữa đã bắn một chưởng qua.
Tâm minh khí thanh, chung linh dục tú, hai câu kết hợp với nhau mới làm nổi bật lên hai chữ "Thanh Dục", chỉ tiếc Cố Thanh Dục chưa bao giờ xứng với cái tên và khuôn mặt của mình, nếu như cha mẹ gã ở dưới suối vàng mà biết được thì chắc cũng sẽ đội mồ sống dậy quất mông gã.
"Đón đệ về chứ sao, lão già kia đã dặn ta thế đó, ta còn có thể không làm sao.

Tiểu Thanh Tiêu, nghe sư huynh nói đi, dưới chân núi đều là chuyện hư hỏng, không vui đâu, đệ mau về đi, nếu còn không được nữa thì sư huynh khiêng tên vương gia kia giúp đệ...Rồi rồi đệ khiêng, đệ khiêng được chưa! Ta không động tay –"
Cái gọi là khát vọng sinh tồn qua bao năm vẫn là thâm căn cố đế.

Cố Thanh Dục đón lấy ánh mắt đằng đằng sát khí của sư đệ, tự giác giơ hai tay lên qua đỉnh đầu, sau lưng bất tri bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Gã không có dũng cảm như tiểu vương gia Mục quốc, gã đã từng chứng kiến đạo sĩ thời tóc còn để chỏm vung trường kiếm bổ đôi đỉnh núi như thế nào, tiểu sư đệ gầy gộc đơn bạc này của gã là một tên quái vật có thể một mình lật tung thiên hạ, năm đó gã đã chạy bán sống bán chết, tuy rằng không đạt được cơ hội trúng mục đích nhưng gã chưa bao giờ hối hận.
Gã và đạo sĩ không phải cùng một dạng người, gã chỉ là một hồng trần thế nhân tầm thường, gã tham luyến những chuyện tầm thường, khát cầu giai nhân lưu luyến, gã chỉ muốn làm một tên bợm rượu bình thường nhất, hành vi phóng đãng, tự do tự tại.

"Thực sự đấy, lúc đó lão già đã dặn đi dặn lại với ta, Tiểu Thanh Tiêu đệ cùng sư huynh..."
Đạo sĩ chậm rãi bước chân, Cố Thanh Dục vô cùng căng thẳng, ngoan ngoãn đứng im quan sát, cứng người như lâm phải đại địch, cánh tay phải xuôi ở bên người tùy thời có thể rút vũ khi trên lưng ra.

Có điều đạo sĩ lại chẳng buồn liếc mắt nhìn gã, mà chỉ đi thẳng tới cạnh lò bếp, chuyên chú nhặt mấy cái bánh bao còn lại trong vỉ hấp ra.
Đối với những lời nói nhảm vô ích không cần phải có phản ứng gì, đây là kỹ năng giống nhau mà đạo sĩ và tiểu vương gia học được nhanh nhất.

Y hoàn toàn bỏ quên người đang đứng sờ sờ gần trong gang tấc, gắp bánh ra xong thì đi trở về, tiểu vương gia của y còn đang đói bụng, y không thể lãng phí thời gian vào cái chuyện nhàm chán này.
"...!Tiểu Thanh Tiêu, đệ nghe lời đi, sư huynh cũng không muốn đệ phải khó chịu, thế nhưng chính đệ rất rõ ràng, sự tình của tây cảnh lúc này đã cướp đi sinh mạng của biết bao nhiêu người rồi.

Đệ còn tiếp tục như vậy nữa, dù sư phụ có để lại thuốc cho đệ thì không sớm thì muộn đệ cũng sẽ có chuyện".
Bóng lưng đơn bạc của đạo sĩ cùng với đạo bào thuần sắc ở dưới ánh trăng phá lệ cô độc.

Cố Thanh Dục thở dài, lấy can đảm tiếp tục mở miệng, gã nói năng rất liền mạch trôi chảy, nghe không ra chỗ nào tức giận hay thiếu tự tin, thế nhưng tay phải lại không nhịn được mà run lên, thế cho nên gã không thể không dựa vào cánh tay đang nắm chặt vũ khí ở sau lưng để ổn định lại tinh thần.
Gã vẫn cho rằng tiểu sư đệ sẽ mãi mãi cô đơn chiếc bóng, gã có suy nghĩ này không phải vì đố kí hay thù địch gì, mà ngược lại, bởi vì quan tâm y nên gã mới có loại mong đợi này.
Lý do gã gia nhập sư môn không giống như đạo sĩ.

Năm đó lão già tìm tới gã là vì muốn làm lá chắn bảo vệ cho đạo sĩ, nếu đạo sĩ trọn đời tu tập kiếm đạo đạt đến cảnh giới thì gã có thể nhàn rỗi làm một con sâu rượu ăn không ngồi rồi, còn giả sử đạo sĩ sinh ra dục niệm, vì những khao khát riêng tư mà hòa vào thế gian, thì gã sẽ là rào cản cuối cùng để đảm bảo rằng đạo sĩ sẽ không mất khống chế mà tẩu hỏa nhập ma.
Chiến sự ở tây kỳ, một mình đạo sĩ đánh hạ một thành, khi nghe thấy tin tức đó phản ứng đầu tiên của gã không phải kinh sợ mà là không nỡ, gã không nỡ khi tiểu sư đệ lạnh lùng quái gở nhưng trong sáng của gã rốt cụộc đã có một niệm tưởng có thể giao phó suốt đời, càng không nỡ để đạo sĩ phải đối mặt với tất cả.
"Trong lòng ta biết rõ".

Đạo sĩ rũ mi, cước bộ thật nhanh không có dấu hiệu dừng lại.

Thuốc cứu mạng mà Cố Thanh Dục nói chính là viên thuốc mà y đã kín đáo đưa cho Mục Tông, có điều y chẳng bận tâm chút nào.
"Tiểu Thanh Tiêu!"
"Đừng càng sống càng tụt lùi nữa, huynh năm đó đã đi rồi, bây giờ việc này cũng không liên can tới huynh".
Y ra tới trước cửa nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Cố Thanh Dục chau mày lại, có lẽ là thực sự quan tâm y, nếu như đặt ở quá khứ, chắc có thể y sẽ thoáng lưu ý một chút, nhưng bây giờ thì không.
Ánh trăng ở biên giới rất yên bình, có thể khiến người ta bỏ lại tất cả mọi chuyện phiền lòng.

Đạo sĩ ôm bánh bao trong ngực đi nhanh về doanh trướng, tiểu vương gia cùng phó tướng một ngồi một đứng, ở giữa doanh trường còn có thêm một tên lính trinh sát đang quỳ một chân xuống.
Trong lều an tĩnh đến lạ kỳ, sắc mặt ba người cũng không tính là tốt lắm.

Đạo sĩ không có khả năng thăm dò ý tứ qua lời nói sắc mặt, y một lòng một dạ nhớ tới tiểu vương gia đang đói bụng, vừa vào doanh trướng đã bỏ bánh màn thầu vào trong tay hắn, chỉ là tiểu vương gia ngồi trước thư án hai tay đan chặt, khớp xương cũng trở nên trắng toát, trong chốc lát khiến y bẻ không ra.
"A Hành?"
Đạo sĩ nghi ngờ nghiêng đầu, miễn cưỡng cảm giác được hình như có gì đó không ổn.

Y buông bánh màn thầu xuống, sau đó nắm lấy tay tay đang run lên của tiểu vương gia, tiểu vương gia vì thế mới định thần lại, hai mắt cún đen láy lập tức đỏ ửng.
"Ca ca của ta...!Thanh Tiêu, Thanh Tiêu...!Ca ca của ta, ca ca của ta đã xảy ra chuyện rồi.".

Bình Luận (0)
Comment