Tiết trời âm u, gió đông lạnh lẽo thổi tung chiếc khăn tang trắng, hòa cùng tiếng khóc càng khiến sự vật trở nên thê lương não nề. Bên cạnh ngôi mộ, giữa đám người đang gào khóc, có một cô gái,đầu hơi cúi, gương mặt vô cảm, chẳng hiện lên chút cảm xúc nào.
"Nhìn xem! Ba mất, mà chị ta thậm chí chẳng rơi lấy một giọt nước mắt!"
Hà Lạc nâng mắt, không cảm xúc nhìn thiếu nên đang tức giận chỉ vào mũi cô mà mắng. Đưa mắt nhìn sang ngôi mộ, trên di ảnh là một khuôn mặt hiền từ quen thuộc, là người luôn yêu thương , chăm sóc cô bấy lâu nay. Nhưng không hiểu sao, trong lòng cô chẳng có chút cảm xúc gì. Im lặng nghe mọi người xung quanh chỉ trỏ , tiếng khóc rưng rức của mẹ cùng những lời xỉ vả cay nghiệt của người thân, Hà Lạc quay người rời đi. Trong lòng có chút tịch mịch, người đó cũng đã bên mình vài chục năm, nhưng ngoại trừ tịch mịch, thì cũng chẳng còn lại gì. Những thứ xúc cảm như đau đớn buồn rầu hay tức giận, cô chưa bao giờ có thể cảm nhận được. Đúng vậy, Hà Lạc cô , là một kẻ vô tâm. Vô tâm khác với vô tình. Vì trên đời này , chẳng có điều gì khiến cô quan tâm. Yên lặng trở về căn hộ, cầm trên tay một con dao Đức sắc lẻm, nhẹ cứa lên cổ tay. Nhìn từng giọt máu đỏ sẫm chảy xuống sàn nhà, trong lòng Hà Lạc chẳng có chút cảm xúc gì. Kết thúc thôi, kiếp này, có chút mệt mỏi rồi. Đầu óc càng lúc càng choáng váng, trong đầu cô hiện lên một số hình ảnh. Phải, Hà Lạc cô chính là kẻ đã trải qua vô số kiếp đầu thai làm người. Hết kiếp này tới kiếp khác, đều trải qua trong im lặng. Cô không nhớ nổi kiếp đầu tiên của mình là thế nào, cũng không biết việc này đến bao giờ mới chấm dứt. Cho dù cô tự sát, cũng sẽ phát hiện mình lại sống lại trong một thế giới khác. Điều cô có thể làm, chính là tiếp tục sống, không có điểm dừng. Cho dù cô có cố gắng , nhưng như có một sợi dây vô hình, đem cô trói chặt lại, không thể cảm nhận được những xúc cảm con người, như một cỗ máy. Cho dù muốn thoát ra cũng không biết làm thế nào.
" Không ngờ trên đời này còn có kẻ không tu đạo, mà tâm lại ở trong vô tâm đ*o. Cô gái, có muốn thoát khỏi cuộc sống như vậy không?"
Hà Lạc không trả lời, cũng không tò mò vì sao một lão già lụ khụ có thể xuất hiện trong phòng mình. Vì căn bản, cô không quan tâm. Mí mắt ngày càng nặng , trước khi mất đi ý thức, cô nghe có loáng thoáng.
Muốn thoát vô tâm đ*o, phải tu đạo hữu tình....
Hữu tình.....