Vô Tâm Đạo

Chương 7

Ánh sáng biến mất, Hà Lạc phát hiện mình được truyền tống đến một khu rừng rậm. Cùng với, tên A Thố kia. Gã nhìn quanh,chửi rủa:

" Mẹ nó! Ả đàn bà Tô thị này!! Cũng đủ độc! Vậy mà dám truyền tống lão tử đến rừng rậm Phong Lâm nguy hiểm này! May mắn chỉ là phần ngoài, giải quyết nhanh rồi ra khỏi đây thôi!"

Nói rồi, hắn cười khằng khặc, từng bước đi về phía nàng...

" Tiện nhân, đừng trách lão tử giết ngươi! Muốn trách,phải trách ngươi sinh ra mệnh đã tiện, chọc vào con đàn bà Tô thị kia. Nếu không, nhìn ngươi thanh tú xinh đẹp như vậy, lão tử cũng muốn chơi đùa một chút!"

Hắn giơ chủy thủ lên,muốn kết thúc nhanh gọn. Nhưng đúng lúc này, bé gái vẻ mặt ngây ngốc kia, một tay tóm lấy cổ họng hắn, vặn một cái, đơn giản tựa như bóp chết một con gà. Gương mặt lạnh lùng của tiểu nữ hài kia, chính là hình ảnh cuối cùng gã được nhìn thấy trên cõi đời này. A Thố chết không nhắm mắt, hắn cũng không biết vì sao bản thân phải chết.

Hà Lạc nhíu mày, nàng cảm nhận được khi giết A Thố, cóthứ sức mạnh gì đó trong nàng đang kêu gào muốn thoát ra:

" Đó chính là sức mạnh chưa được giải phóng triệt để của ngươi. Rừng rậm Phong Lâm này cũng không tồi, ở lại đây 3 năm , kĩ năng chiến đấu của ngươi sẽ khá hơn. Từ hôm nay , ngươi bắt đầu học kĩ pháp được rồi!"

Hà Lạc không cảm xúc nhìn lên bầu trời, dù không biết phía trước là cái gì, nàng vẫn phải đi tới.

" Ngọn núi phía trước sẽ là nơi nghỉ ngơi của đêm nay"

Hà Lạc nhíu mày nhìn ngọn núi lão chỉ. Dù kẻ ngu cũng biết nơi này có rất nhiều yêu thú, nhưng việc xông đến một ngọn núi xa như vậy lại có chút không bình thường. Lão già này, ông có ý gì đây? Nàng lặng lẽ từng bước không để lại tiếng động, ánh mắt hơi lóe lên, nguy hiểm như một con thú săn mồi. Yêu thú ở nơi này không phân loại giống tu luyện giả, mà phân theo cấp bậc. Từ cấp 1 đến cấp chín, cấp 1,2 tương đương với 10 tầng luyện thể, cấp 3 là thể sư, cấp 4 là thể tông từ đó đi lên cấp 9 là thể thánh. Còn yêu thú cấp 10, gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Tuy nói là thực lực tương đương, nhưng trong một trận chiến đồng cấp bậc, kẻ dành thắng lợi luôn là yêu thú. Vì yêu thú có thể chất trời ban, một số yêu thú cao cấp thậm chí chẳng cần tu luyện, chỉ cần trưởng thành đến mức độ nhất định, tu vi cũng sẽ tăng theo. Nhưng yêu thú dù mạnh,mỗi ngày, lại không thiếu tu luyện giả mạo hiểm ra vào rừng rậm Phong Lâm bởi yêu thú, gần như là một kho báu di động. Nhất là nội đan, gân , cốt, da, máu huyết đồu bán được ra tiền. Nên không ít tu luyện giả, họp thành tiểu đội, chuyên đi liệp sát yêu thú trong rừng. Thợ săn và con mồi luôn luôn đổi chỗ cho nhau, nên mỗi ngày trong rừng, đều là một mảnh tinh phong huyết vũ. Việc giết người đoạt bảo xảy ra như cơm bữa. Chỗ sâu nhất trong rừng rậm, lại không kẻ nào dám đến. Chưa kể đến trong đó yêu thú cấp cao nhan nhản như bó rau, nghe nói còn có yêu thú cấp chín tọa trấn. Cho dù có 10 cái mạng, có kẻ ngốc mới bén mảng vào.

Luân hồi ngàn vạn năm, thứ không thiếu nhất chính là tri thức và kinh nghiệm. Vận khí của Hà Lạc không biết thế nào mà lại rất tốt, đi từ sáng đến giữa trưa mà không gặp một con yêu thú nào. Tuy có vài lần là Hà Lạc nghe được tiếng nên chủ động tránh đi, nhưng đi lâu như vậy mà chưa gặp yêu thú, vận khí không phải tốt bình thường. Nàng từ Hà gia đi ra, toàn thân không có đồ đạc hay thứ gì gọi là vũ khí cả, cũng không biết cái gì võ công. Nhưng những động t.ác để giết con mồi một cách nhanh chóng, tuyệt đối có.

Đi đến giữa chiều, có vẻ như may mắn rút cuộc đã hết, đứng trước Hà Lạc là một con Kim Thử, toàn thân ánh bạc, ánh mắt sắc lạnh nguy hiểm. Đừng khinh thường loài chuột nhỏ bé, răng và nanh vuốt của một con Kim Thử, có thể đem một người trưởng thành nghiền đến nát vụn, chỉ trong nháy mắt. Tuy vậy, thật may mắn, giới hạn tu vi của yêu thú họ chuột này chỉ ở cấp 1 cấp 2, cao nhất là cấp 2 đỉnh phong. Nếu không, với tốc độ sinh sản kinh hoàng như vậy, tuyệt đối sẽ đem lại kiếp nạn khủng khiếp cho toàn đại lục. Hiển nhiên, con Kim Thử đang ở trước mặt nàng đây, là một con yêu thú cấp hai. Tuy vậy, có vẻ như vừa mới tấn cấp, nên thực lực của nó chỉ tương đương với luyện thể tầng bảy. Nhưng có điều, những thứ trên, Hà Lạc hoàn toàn không biết. Đặt chân đến đại lục này mới 5 năm, nên những điều nàng không biết, còn nhiều lắm. Nàng yên lặng quan sát con mồi, nếu nhìn từ ngoài, một tiểu cô tương 5 tuổi thanh tú xinh đẹp, trông lại có chút ngu đần. Nhưng xung quanh nàng lại phảng phất một tia sát khí. Kim Thử đã xác định con mồi trước mắt hoàn toàn không có chút lực sát thương nào, tuy trong lòng có chút cảm giác kì quái, nhưng nó nhanh chóng bỏ qua, thân thể nhào lên. Vừa mới tấn cấp, đã có con mồi dâng đến tận miệng, nhìn non mềm như vậy, hẳn là rất ngon a...

Khi lao đến trước mặt Hà Lạc, đồng tử trong mắt nó co rút kịch liệt, dùng tốc độ nhanh mất bay ngược lại chạy trốn. Nhưng đã muộn, một bàn tay mềm mại đặt lên đầu nó, tử thần đến rồi, hình ảnh cuối cùng nó còn nhìn thấy được chỉ làgương mặt lạnh lùng, vô cảm của tiểu cô nương tưởng chừng vô hại kia. Hà Lạc nhìn đôi bàn tay nhuộm đầy máu tươi, cùng thi thể đã nát bét đầu của kim thử, nhíu mày. Dường như xuất phát từ trong tiềm thức,bản năng, nàng không muốn dính thứ này lên cơ thể. Lão già lại được quyền lải nhải :

" Mau đi tiếp đi, đứng đần ra đó làm gì? Cách ngươi vận dụng chiêu thức thật không còn gì để nói, quá kém cỏi! Từ bây giờ lên đến nơi, hãy học cách di chuyển và đừng có đứng đực ra như thế nữa! Ngươi không thể đứng đó mà chờ con mồi lao đến được a!! Hôm nay, chính là tạo cho ngươi một số kĩ xảo chiến đấu đặc biệt. Cái này không thể tu luyện, mà chỉ có thể lĩnh ngộ ra từ trong chiến đấu gian khổ. Đừng để việc này xảy ra thêm lần nữa!"

Hà lạc cúi đầu im lặng không đáp, nàng biết, bản thân trong việc tu luyện chỉ là một tay gà mờ. Lúc muốn đi tiếp, lại bị Vân lão gọi giật lại:

" Khoan đi đã! Kim thử vừa rồi sẽ có chỗ hữu dụng với ngươi! Mang theo xác của nó đi!"

Hà Lạc yên lặng đi đến, cũng không quản thi thể yêu thú bẩn tưởi, đem hai chân nó nhấc Lên, vác ra sau vai. Lúc này, nàng không đơn giản là đi ,mà bắt đầu tăng tốc chạy thật nhanh về phía ngọn núi. Đối với một số tu luyện giả, hành vi này chẳng khác nào tự sát, nhưng Hà Lạc đã suy tính kĩ. Nếu không đến được ngọn núi trước lúc trời tối, còn nguy hiểm hơn gấp trăm ngàn lần. Ban đêm chính là thời điểm hoạt động của một số yêu thú cấp cao. Một luyện thể tầng 9 như nàng mà đi loạn thì chỉ còn đường chết. Chạy được tầm một canh giờ, cả người nàng bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi. Lão già dùng giọng điệu hài hước nói:

" Nha đầu, vận chuyển linh lực xuống dưới lòng bàn chân!"

Nàng làm theo, quả nhiên tốc độ đề tăng gấp đôi, như đang lướt đi. Nhưng chạy được một lúc, linh lực lại ẩn ẩn có dấu hiệu suy kiệt. Lúc này, nàng buộc phải dừng lại. Lão già không lên tiếng nhắc nhở, có lẽ lão muốn nàng tự mình giải quyết. Nàng mím môi, gương mặt không cảm xúc, tiếp tục chạy. Linh lực tiếp tục suy giảm, Hà Lạc suy nghĩ kĩ rồi chợt làm một điều không tưởng. Vừa chạy, nàng vừa đem linh lực vận chuyển một vòng, tu luyện khôi phục linh lực ngay trong lúc chạy! Đây là một hành động hết sức mạo hiểm. Nếu tu luyện giả nào không có danh sư chỉ dẫn, mất bình tĩnh mà phạm sai lầm sẽ dẫn đến bạo thể mà chết. Hà Lạc hoàn toàn không biết điều này,nàng bình tĩnh không chút hốt hoảng làm mọi thứ một cách tuần tự. Quả nhiên, linh lực đang dần khôi phục, tốc độ lại có chút tăng lên. Chạy đến khi trời sẩm tối, nàng đã đến được dưới chân núi. Đúng lúc này, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, nàng theo phản xạ lộn một vòng về phía sau. Ngay chỗ nàng vừa đứng, xuất hiện một con yêu thú họ hổ, toàn thân lân giáp đen bóng. Điều kinh khủng nhất là nó đang híp mắt, cặp mắt đỏ khát máu đang quan sát nàng, cái miệng to như chậu máu tỏa ra mùi hôi thối ghê tởm, còn có thể thấy nước dãi đang chảy ra. Lúc này, Vân lão đang ngồi trong thức Hải cũng mở bừng hai mắt.Hắc Vân Hổ cấp hai đỉnh phong, sao lại gặp phải nó chứ??!
Bình Luận (0)
Comment