Vô Tận Cường Hóa

Chương 128

Sở trường thương thuật cấp chuyên gia khiến cho năng lực nắm bắt vật thể di động của hắn tăng lên kha khá, gia tăng độ chính xác khi bắn vật thể chuyển động nhanh, hơn nữa xạ tốc siêu cường của Hỏa Thần Pháo mang tới lực trùng kích cực mạnh, trong khoảnh khắc đã đánh một đĩa răng cưa thành bụi phấn, hóa thành vụn sắt bay múa đầy trời, dưới ánh mặt trời lóe ra từng tia sáng chói lọi.

Đồng thời Chu Nghi Vũ dốc sức liều mạng dậm ga, kịp thời nhích lên một mét, khó khăn lắm mới tránh được một đĩa bánh răng khác, nhưng cái thứ ba lại ngang trời gọt đến, đã không còn cách nào né qua.

Đúng lúc này, Thẩm Dịch bỗng nhiên quăng Hỏa Thần Pháo vào trong xe, nghiêm nghị không sợ đấm một quyền đón đỡ.

Lôi đình nhất kích phát động.

Một tiếng nổ mạnh oanh lên, bánh răng chuyển động ô ô vậy mà dừng lại trên không một lát, cánh tay trái của Thẩm Dịch cũng toát ra một dòng máu tươi. Bất quá sau một khắc, Thẩm Dịch chuyển đấm thành vỗ, một chưởng vỗ lên mặt dưới bánh răng, nâng nó lên trên. Thế công của bánh răng không giảm, tiếp tục bay gọt qua đỉnh đầu Thẩm Dịch, Thẩm Dịch thuận thế đẩy tay trái thay đổi phương hướng phi hành của nó, ném nó vọt tới một Kẻ Hủy Diệt cách đó không xa.

Kẻ Hủy Diệt kia lập tức bị bánh răng cực lớn cắt thành hai nửa, thân hình dây điện lòng thòng trên mặt đất vẫn quyết tâm bò tới, ý đồ công kích bọn Thẩm Dịch. “Ngươi cũng không tệ a!” Chu Nghi Vũ chưa từng thấy qua người có thể vận dụng lực lượng khéo đến vậy: “Làm sao làm được?” “Giống như ngươi, bí mật nghiệp vụ.” Thẩm Dịch lần nữa nhặt lên Hỏa Thần Pháo.

Kẻ Thu Gặt xa xa một lần nữa vung sợi thép to lớn của nó. “Móa, bọn kia cứ tới không dứt, khinh người quá đáng!” Chu Nghi Vũ kêu lên. “Nếu ngươi có thể đưa ta lên đến độ cao ngang với đầu nó, ta sẽ thay ngươi hả giận!” “Không thành vấn đề!” Chu Nghi Vũ hét lớn.

Lúc này cánh tay kim loại của Kẻ Thu Gặt mạnh mẽ quét ngang, dây thép siêu hợp kim rít gào quét về phía xe việt dã.

Xe việt dã cứng rắn nhảy lên, phóng qua dây thép quét ngang, đồng thời lao đến một tòa cao ốc bỏ hoang gần đó, Chu Nghi Vũ vỗ thân xe, thế là nó liền chạy thẳng lên trên vách tường cao ốc dựng đứng.

Thẩm Dịch từ trên bắn xuống, đánh cho một con T-650 truy kích nát bấy, oanh tạc nổ tung, tạc cả góc tòa nhà.

Kỳ tích là tòa nhà không bị sụp đổ, xe việt dã trong nháy mắt leo tới tầng thượng, phóng điên cuồng trên nóc nhà.

Phía sau là Kẻ Thu Gặt khổng lồ mang theo một đám lâu la điên cuồng rượt đuổi, nhà lầu bị đâm sụp đổ ầm ầm từng tầng một.

Mới một con robot cấp C mà đã rượt hai gã mạo hiểm giả cũng coi như có chút thực lực tại độ khó ban đầu chạy té khỏi, thực lực mạnh mẽ đích thật nghe rợn cả người.

Xe chạy trên sân thượng, phía sau là Kẻ Thu Gặt to lớn đang cuồng đuổi. Độ cao của xe đã cân bằng với Kẻ Thu Gặt, Hỏa Thần Pháo của Thẩm Dịch bắt đầu điên cuồng trút đạn lên Kẻ Thu Gặt, toàn bộ đánh vào đầu nó.

Tuy chỗ hiểm của Kẻ Thu Gặt là vị trí trái tim, nhưng hộ giáp ở đó quá mức cứng rắn. Hỏa Thần Pháo đánh tại đó, bởi vì phòng ngự đã vượt qua gấp ba lực đạn tổn thương, cho nên Hỏa Thần Pháo ngay cả một điểm tổn thương cưỡng chế đều không thể tạo thành.

Giữa triều cường công kích, Thẩm Dịch bỗng nhiên kêu to: “Vác T6 của ngươi ra cho ta.” “Làm gì?” “Ít nói nhảm! Mau!” Chu Nghi Vũ tức thì lấy T6 từ Huyết Tinh văn chương ra.

Tay trái Thẩm Dịch nắm lấy Hỏa Thần Pháo tiếp tục khai hỏa, còn tay phải bắt lấy T6, một tay nâng súng phóng tên lửa đeo trên người T6 lên. Sau đó đè mạnh nút phóng trên cánh tay nó, một phát hỏa tiễn bắn vù ra.

Lúc này đầu Kẻ Thu Gặt đã bị Hỏa Thần Pháo cuồng mãnh oanh kích cho lõm, hiện ra một khe lớn, giá trị bọc thép càng là rơi xuống hơn phân nửa.

Sở trường thương thuật cấp chuyên gia đồng dạng cũng tăng cường khả năng vận dụng súng ống cỡ lớn, phát này của Thẩm Dịch bắn vô cùng chuẩn, hỏa tiễn đánh vào khe hở trên đầu Kẻ Thu Gặt, nổ cho linh kiện trên đầu nó bay tứ tán, chỉ còn lại nửa cái đầu vẫn còn lay động. “Làm khá lắm!” Chu Nghi Vũ hét to.

Thẩm Dịch lại tức giận trả lời: “Đó căn bản không phải mục tiêu công kích của ta.” Hắn lại nhấn nút bắn lần nữa, quả tên lửa thứ hai gào thét bay ra khỏi nòng súng, lại lần nữa bay về phía đầu Kẻ Thu Gặt.

Lúc này đây đích đến của nó thoáng chếch xuống dưới chút ít, đánh trúng vị trí đầu bên trái Kẻ Thu Gặt.

Chỉ nghe oanh một tiếng, trên người Kẻ Thu Gặt đột nhiên ùng ùng phát ra tiếng nổ mạnh liên tục. Hóa ra vị trí đó kỳ thật chính là nơi cất giữ đạn của khẩu trọng pháo.

Ý định của Thẩm Dịch, hoàn toàn chính là nhắm vào chỗ này, công kích lúc trước bất quá là để tìm kiếm và xác nhận vị trí cụ thể của mấy viên đạn pháo.

Cả kho đạn pháo bạo tạc nổ tung trong thân thể Kẻ Thu Gặt, biến nguyên gã người máy khổng lồ thành một mớ sắt vụn kim loại, ánh lửa bốc lên ngút trời, khói lửa xán lạn.

Chu Nghi Vũ dừng xe lại, dựa vào tại chỗ quan sát một màn đồ sộ này, miệng tấm tắc tán thưởng: “Thật là một cảnh tượng huy hoàng.” “Thoạt nhìn không tệ.” Thẩm Dịch cũng thở hắt ngồi vật ra ghế.

Đối phó Kẻ Thu Gặt đã hao không ít tinh lực của hắn.

Bất quá sau một khắc, hắn đột nhiên bật dậy, dùng hết lực khí toàn thân hét to: “Nhanh lái xe!” Giữa làn khói bụi nghi ngút, một dải bóng đen to lớn đột nhiên lao ra từ hư không.

Đúng là sợi dây thép hợp kim đặc chế của Kẻ Thu Gặt.

Sợi thép to lớn hệt như lôi điện từ trên trời giáng xuống, chẻ trọn tòa cao ốc thành hai nửa. Khối vụn gạch đá bay lên đầy trời, trong bụi mù cuồn cuộn, xe việt dã đâm đầu thẳng xuống dưới.

Đúng lúc này, Chu Nghi Vũ lại lần nữa thể hiện kỹ thuật lái xe kinh người của hắn.

Xe việt dã rồ máy trên không, vậy mà hệt như cao thủ võ lâm, điểm một cái lên một khối tường đá lớn, sau đó nhanh chóng nhảy sang một khối khác, phi qua phi lại vài đợt trên không như vậy, sau đó đáp xuống mặt đất.

Bốn bánh xe đồng thời nổ lốp, toàn bộ thân xe cơ hồ ngã mệt rã cả rời, nhưng ngay sau đó đã khôi phục bình thường dưới tác dụng Kích Hoạt. Xe việt dã gào thét lao ra khỏi cao ốc sụp đổ, sau lưng bọn họ, cao ốc lần lượt sập ùng ùng, triệt để biến thành một mảnh phế tích.

Thẩm Dịch và Chu Nghi Vũ đổ mồ hôi hột mới tránh được vận mệnh bị cao ốc chôn sống, nhìn qua phía sau một màn thảm thiết mà đồ sộ kia, đột nhiên đồng thời phát ra tiếng cười ha ha.

Hai người vỗ chưởng vào nhau trên không, Thẩm Dịch nói: “Làm tốt lắm.” “Ngươi cũng thế.” Hai người này trải qua một hồi chật vật chiến đấu sinh tử, đồng thời đều coi trọng đối phương hơn.

Thẩm Dịch xem trọng là kỹ thuật điều khiển thần hồ kỹ kỹ của đối phương, còn Chu Nghi Vũ thì coi trọng khả năng suy nghĩ nắm chắc thời cơ giữa chiến đấu kịch liệt của Thẩm Dịch.

Hai người đồng thời nhảy xuống xe, đi về phía đống sắt vụn Kẻ Thu Gặt.

Một con Terminator đột nhiên duỗi ra một tay từ trong phế đến, bắt được chân Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch một cước đạp xuống như không có chuyện gì xảy ra, một lần nữa giẫm nó trở lại đống bùn, sau đó từ trong bùn đất lôi ra một món đồ thật dài —— sợi thép hợp kim của Kẻ Thu Gặt, một mực kéo dài đến cánh tay kim loại của nó.

Thẩm Dịch dỡ xuống sợi dây vừa thô vừa to trên người Kẻ Thu Gặt, tiện tay ném vào trong không gian văn chương của mình. “Ngươi muốn vật kia làm gì?” Chu Nghi Vũ tò mò hỏi. “Giữ lại có lẽ hữu dụng, trên người nó có không ít thứ tốt, có thể tháo thì nên tháo xuống hết, dù cho không mang về được, biết đâu cũng có thể sử dụng ở chỗ này, lo trước khỏi hoạ.” Thẩm Dịch nói xong tiến lên dỡ xuống cánh tay máy cưa của Kẻ Thu Gặt, sau đó thu nốt mớ đĩa răng cưa. Động tác của hắn cực nhanh, đảo mắt đã thu sạch sẽ vũ khí dùng được trên người Kẻ Thu Gặt, nhao nhao bỏ vào trong không gian.

Hoàn thành “thu hoạch” Kẻ Thu Gặt, Thẩm Dịch nhắm tới chỗ trái tim, hai tay đột nhiên cắm vào hai tấm thép hợp kim, dùng sức nhấc lên, sinh sôi xé mở hai tấm thép.

Một tay lục lọi cả buổi trong mớ dây điện, đợi tới lúc cánh tay rút về, trong lòng bàn tay đã nhiều ra một vật —— tinh thể năng lượng của Kẻ Thu Gặt. “Sao thế?” Chu Nghi Vũ hỏi hắn.

Thẩm Dịch thở dài lắc đầu: “Quả nhiên là loại đặc thù. Huyết Tinh văn chương nhắc nhở, loại tinh thể năng lượng này thuộc về dạng tổ hợp, phải thu đủ bốn loại mới có thể hợp thành một cái, hơn nữa phải tiến hành tổ hợp lúc rời thế giới nhiệm vụ, không thể hợp thành thì không cách nào mang đi. Cũng may mỗi Kẻ Thu Gặt đều cho ra tinh thể năng lượng đấy, nhưng đừng hi vọng có thể thông qua phương thức rương hòm mà đạt được, ngươi phải thu trực tiếp từ xác nó. Bởi vậy yêu cầu chúng ta phải có năng lực khống chế chiến trường mới có thể thanh lý.” Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ: “Đó không phải nói suy đoán của ngươi là chính xác? Tổ hợp xác thực là có thể đấy.” “Đây là tổ hợp đồng cấp, ta muốn là ba cái cấp D hợp thành một cái cấp C, điểm này trước mắt vẫn chưa thể xác định.” “Bất quá xem xét theo độ khó đạt được, Kẻ Thu Gặt dễ lấy hơn T-1000 nhiều, thằng này chí ít còn có tinh thể năng lượng, hơn nữa bốn cái có thể tổ hợp thành một cái.” Thẩm Dịch hận không thể hung ác gõ đầu đối phương, tiểu tử này vừa rồi biểu hiện còn rất tinh minh, như thế nào thoáng cái đã biến đần như vậy.

Hắn nhắc nhở Chu Nghi Vũ: “Bốn loại, từng loại đều khác nhau. Ngươi có thể xác định ngươi tiêu diệt bốn Kẻ Thu Gặt, có thể đạt được vừa vặn bốn loại?” Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ, miệng há hốc lại không nói ra lời: “Ngươi… ngươi nói là…” Thẩm Dịch gật gật đầu: “Đúng vậy, cân nhắc đến khả năng trùng lặp, muốn kiếm được hoàn chỉnh bốn loại tinh thể năng lượng, chỉ sợ phải tiêu diệt 15 Kẻ Thu Gặt trở lên mới xong, cho dù gặp may, cũng phải tiêu diệt trên dưới 10 cái. Kẻ Thu Gặt tuy không tệ, nhưng đạt được cũng không dễ dàng a!” Chu Nghi Vũ nhổ ra một câu chửi thề: “Móa, 15 Kẻ Thu Gặt a! Một con đã muốn mạng người, 15 con còn để cho người ta sống không hả? Chúng ta vẫn là thừa dịp sớm chết tâm.” Thẩm Dịch lại lo lắng nói: “Ta sợ coi như chúng ta không muốn, đối phương lại hiếu thắng đưa cho chúng ta a.” “Gì cơ?” Chu Nghi Vũ ngơ ngẩn.

Khẩu khí Thẩm Dịch đột nhiên trở nên vô cùng cổ quái: “Ngươi đã quên đây là hình thức tuyệt địa sinh tồn. Trên vấn đề số lượng kẻ địch, chúng ta vĩnh viễn không cần lo lắng nó sẽ quá ít. Nhìn bên cạnh…” Chu Nghi Vũ đơ ra, hắn rốt cục chú ý tới ánh mắt khác thường của Thẩm Dịch.

Quay đầu nhìn lại theo ánh mắt Thẩm Dịch, chỉ thấy phương xa lại là mấy Kẻ Thu Gặt đồng thời xuất hiện trên vùng đất bằng phẳng xa xa.

Cặp mắt Chu Nghi Vũ lập tức ngốc thẳng.

Hắn khó khăn nuốt một chút nước bọt: “Má ơi, đầu năm nay du côn đều hung mãnh vậy sao?!” “Chạy mau!” Thẩm Dịch đã kêu to lên.

Hai người đồng thời chạy trở lại xe.

Xe việt dã ầm ầm khởi động, đám Thu Gặt xa xa đạp nhanh ùng ùng giết tới.
Bình Luận (0)
Comment