Có lẽ là loại sự tình này đã phát sinh rất nhiều tại thành Shipwreck, nên cũng không phiền toái mấy.
Dù cho Jack Sparrow trở về biết rõ chuyện này cũng không nói gì thêm, chỉ là bảo cho bọn hắn biết, đại bộ phận vua hải tặc đã đến, ngoại trừ Khiếu Phong vĩnh viễn không thể tới ra, vua hải tặc duy nhất còn chưa tới đúng là Barbossa của biển Caspi.
Vào ban đêm, bến cảng thành Shipwreck đột nhiên náo nhiệt.
Một nhóm lớn hải tặc xuất hiện, đủ loại cờ hải tặc tung bay trên bầu trời thành Shipwreck.
Hồng Lãng có chút mơ hồ hỏi Jack Sparrow: “Sao tự nhiên náo nhiệt vậy?” Lúc hắn hỏi, trong nội tâm có chút chột dạ, chỉ e là bọn hải tặc tìm đến tính sổ chuyện lúc trước. Hắn không sợ chiến đấu, chỉ lo phá hủy kế hoạch của Thẩm Dịch.
Jack Sparrow trả lời: “Bọn họ là tới đón tiếp Barbossa.” “Rốt cuộc đã tới rồi a?” Kim Cương nhìn chung quanh một chút, hắn nhận ra trong đám người kia có mấy người đặc biệt gây chú ý, sau lưng đều có nhóm lớn hải tặc đi theo cung kính hầu hạ: “Mấy người kia hẳn là vua hải tặc?” “Đúng vậy. Cần ta giới thiệu cho các ngươi không?” Khẩu khí Jack tràn ngập đắc ý, giống như muốn nói các ngươi còn non lắm.
Thẩm Dịch quan sát mấy vị vua hải tặc một chút, cười bảo: “Để tôi thử đoán một phát xem những vị vua hải tặc kia là ai nhé, coi như là một trò chơi.” Hắn chỉ tay vào ông mập da trắng mang một cái khăn trùm đầu trắng ở bên trái nhất, một thân trang phục Ấn Độ: “Kia là Sumbhajee Angria.” “Đúng vậy.” Jack Sparrow gật đầu.
Sumbhajee là vua hải tặc Ấn Độ Dương, ông ta chủ yếu đánh cướp thương thuyền đi ngang qua Ấn Độ Dương, tiến hành mậu dịch phi pháp giữa thế giới Ả Rập và Ấn Độ, nghe nói ông ta có được sức mạnh siêu nhiên khiến người sợ hãi.
Theo mấy người Thẩm Dịch, cách nói này nên mở rộng cho tất cả vua hải tặc.
Sau đó Thẩm Dịch chỉ hướng hải tặc cao ráo bên phải nhất, một thân trang phục Thanh Giáo vùng Islam: “Kia là Ammand.” Vua hải tặc biển Đen, sinh ra và lớn lên tại vùng biển Đen, chỉ huy hải tặc Islam cướp bóc đội thuyền mậu dịch Cơ Đốc giáo, khống chế tất cả vùng biển từ Morocco đến Thổ Nhĩ Kỳ.
Jack Sparrow bất đắc dĩ gật đầu: “Lại đoán đúng.” Ngón tay rơi xuống vị nữ trung niên son phấn dày đậm ở giữa nhất, Thẩm Dịch nói khẽ: “Thanh phu nhân.” Vua hải tặc Thái Bình Dương, tuy bị mù hai mắt, nhưng lại nắm giữ một hạm đội bàng đại do mấy trăm con thuyền tạo thành, thường xuyên quấy rối bờ biển Trung Hoa, sau khi chồng chết, bà đã khống chế toàn bộ liên minh hải tặc Trung Hoa. Bà tiến hành buôn lậu hàng hóa lợi nhuận kếch sù giữa Nhật Bản và Trung Hoa, vô cùng tàn nhẫn với thủ hạ hải tặc.
Trong PDA của Thẩm Dịch chứa đựng vô số tin tức thế giới nhiệm vụ, đây là bọn hắn sớm chuẩn bị từ trước khi tiến vào, mỗi khi nhắc tới một cái tên, trong đầu sẽ toát ra tư liệu tương quan. Ngoại trừ không biết thực lực chân thật của họ, còn lại tư liệu bối cảnh cơ hồ hoàn toàn nắm giữ. Theo phong cách trước sau như một của đô thị, trừ phi nhiệm vụ bắt buộc, nếu không nó sẽ không dễ dàng cải biến nội dung bối cảnh.
Jack Sparrow lười biếng trả lời: “Lần này quá dễ, chỉ mình bà ta là phụ nữ.” “Gã da đen kế bên Thanh phu nhân, hẳn là Jocard.” Vua hải tặc Atlantic, nghe nói trước kia là nô lệ, sau khi trốn khỏi chủ nhân, đã trở thành thủ lĩnh một chiếc thuyền hải tặc, gã dẫn theo một đám hải tặc từ sông Mississippi tiến vào vịnh Mexico, dần dần xưng bá Atlantic.
Jack Sparrow tiếp tục không phục: “Người da đen rất dễ phân biệt.” Không uống rượu mà không khí đã hơi trầm xuống. “Còn hai vị dư lại không dễ đoán cho lắm.” Nghe được lời này của Thẩm Dịch, Jack Sparrow đắc ý nhếch miệng, bất quá Thẩm Dịch lập tức lại chỉ vào một vị mang mũ cao, mặc đồ hoa lệ trong đó nói: “Người đội mũ kiểu Pháp kia, hẳn là thuyền trưởng Chevalle? Y đến từ trung tâm mậu dịch Marseille nước Pháp, cho tới nay đều ăn cướp thương thuyền châu Âu và các nước quanh vùng Địa Trung Hải. Nghe nói y còn cướp bóc qua thuyền của vua hải tặc Eduardo Villanueva. A, vị thấp béo mang mũ dẹp râu xám kia ắt là Villanueva đi nha. Thoạt nhìn quan hệ đôi bên vẫn chưa cải thiện, tôi đoán cho dù hiện tại bọn họ lập tức đánh nhau cũng không phải chuyện gì mới mẻ.” Hai vị vua hải tặc đều thủ riêng một góc xa xa, không thèm nhìn đối phương, lông mi mí mắt cơ hồ đều muốn vểnh lên trời. Không chỉ hai vị đấy, ngay cả thủ hạ hai bên đều dùng ánh mắt cừu hận nhìn lẫn nhau.
Thẩm Dịch đoán đúng toàn bộ sáu vị vua hải tặc, Jack Sparrow ủ rũ: “Đúng vậy, ngươi đều nói đúng tất cả… Chúng ta lần này không có đổ ước gì chứ?” “Không có.” Thẩm Dịch cười nói: “Anh cũng không cần để bụng, kỳ thật bọn họ vẫn còn nhiều chuyện tôi không biết, y nguyên cần sự giúp đỡ của anh.” “Nghe mới thực an ủi làm sao.” Jack nhỏ giọng lầm bầm.
Hồng Lãng bên cạnh xen vào một câu: “Thuyền trưởng Jack, vì sao Barbossa đến lại có nhiều vua hải tặc cùng đi nghênh đón như vậy. Thời điểm người đến cũng không có loại đãi ngộ này a.” Jack Sparrow đỏ mặt, giải thích: “Barbossa là người kêu gọi đại hội, đây là tôn trọng tối thiểu nhất với hắn. Ta nói các ngươi đến cùng tính toán lúc nào động thủ, tất cả vua hải tặc đã đủ rồi.” “Cần gì phải gấp gáp? Đến thời điểm động thủ tôi tự nhiên sẽ nói anh biết. Barbossa đã tới, vậy trước tiên đi nghênh đón một chút đi. Anh cũng là vua hải tặc đúng không? Đừng như vậy, thuyền trưởng Jack, khí lượng lớn chút.” Thẩm Dịch nói xong dẫn đầu đi ra Ngọc Trai Đen, đi đến nhóm vua hải tặc.
Bọn Kim Cương đồng thời đuổi kịp, Jack Sparrow há to miệng, rốt cục không cam lòng cũng đi tới.
Lúc này, Kim Cương nhẹ giọng nói bên tai Thẩm Dịch: “Sao ta cảm giác Barbossa địa vị dường như rất cao? Chức vua hải tặc của hắn chẳng lẽ không phải có được sau khi cướp được Ngọc Trai Đen sao?” “Hiển nhiên không đon giản vậy. Trong thế giới hải tặc, cường giả vi tôn, có lẽ với Barbossa mà nói, đánh bại Jack Sparrow, trở thành thuyền trưởng Ngọc Trai Đen, là chiến tích huy hoàng nhất trong đời hắn cũng khó nói.” “Hiểu rồi.” Kim Cương gật đầu.
Một vua hải tặc cướp quyền một vua hải tặc khác, có thể tưởng tượng thành tựu đó giỏi đến đâu trong mắt đám hải tặc. Khó trách sau khi Jack Sparrow nghe thấy tên Barbossa, trên mặt sẽ không nhịn được như thế.
Mặt biển xa xa, một chi đội tàu đang chậm rãi lái tới gần.
Lá cờ đen xương trắng tung bay trên cao, đã đầy đủ nói rõ thân phận đối phương —— Barbossa, vua hải tặc biển Caspi.
Đội tàu tiến vào bến cảng, một gã hải tặc vóc người cao lớn từ trên thuyền bước xuống, đầu đội nón tam giác, bên hông đeo loan đao, tay trái là một móc sắt cực lớn, sau lưng còn giắt một khẩu súng.
Phía sau là hai tên hải tặc đi theo, trong đó có một tên hải tặc độc nhãn dáng người thon gầy, bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, phải là thuyền phó Ragetti theo Barbossa trúng nguyền rủa trong Cướp biển vùng Caribe, biến thành sinh vật bất tử.
Thú vị là con mắt giả trên người gã chính là tín vật của Barbossa.
Barbossa vừa mới rời thuyền, vài vị vua hải tặc đã tới nghênh đón, nhiệt tình ôm nhau. Tiếng cười to phóng khoáng của Barbossa rơi vào tai mỗi người: “Ha ha, Ammand, Jocard, Sumbhajee, Chevalle, rất vui được nhìn thấy các ngươi! Đã nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn chưa chết sao?” “Ngươi không chết, chúng ta thế nào cam lòng chết.” Jack Sparrow âm dương quái khí nói.
“Ồ! Jack, bạn tốt của ta, rất vui thấy anh vẫn còn sống.” Khuôn mặt Barbossa lộ ra vẻ ‘kinh hỉ’: “Ta nghe nói anh đi Ma Ngục, ngọn gió nào đã thổi anh trở về?” Jack Sparrow mở ra hai tay: “Gió ma, bạn của ta, ta không chết khiến ngươi thất vọng rồi chứ?” “Có một chút, bất quá ta cũng không vội.” Barbossa cười hì hì trả lời, nhìn sang Elizabeth, sau đó trên mặt hiện ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là tiểu thư Swan tôn quý đã dẫn thuyền trưởng của chúng ta trở về, ta sớm nên nghĩ đến, bằng khuôn mặt xinh đẹp và trí tuệ xuất chúng của mình, tiểu thư có thể giải quyết hết thảy vấn đề.” “Lại đáng tiếc không thể giải quyết ngươi.” Elizabeth lạnh lùng trả lời.
Mâu thuẫn giữa mấy vị vua hải tặc vừa mới bắt đầu đã hiển lộ không chút bỏ sót, không có ai định che lấp cái gì, tất cả mâu thuẫn cứ như vậy công khai biểu hiện.
Barbossa chỉ là cười hì hì không để ý tới, ánh mắt gã vòng vo một vòng sau lưng Jack Sparrow, ngoại trừ Elizabeth và Will Turner, tương tự cũng nhìn thấy bọn người Thẩm Dịch Hồng Lãng. “Xem ra ngươi lần này chiêu mộ không ít người mới.” Barbossa thuận miệng nói câu.
Thẩm Dịch cười nói: “Dù sao cũng tốt hơn mất đi người cũ nhiều.” Barbossa biến sắc: “Ngươi nói cái gì?” “Tôi cảm thấy tiếc nuối cho cái chết của Bonnie Bob. Tôi nghe nói ngài có hai con mắt, một mắt trái, một mắt phải…” Ánh mắt Thẩm Dịch dừng lại trên người Ragetti, nhìn xem một con mắt kia, cười nói với Barbossa: “Không biết tôi đã móc xuống mắt trái hay mắt phải của ngài vậy?” Trên mặt Barbossa tràn đầy phẫn nộ: “Là ngươi giết Bonnie Bob.” “Xác thực mà nói, là hắn muốn tìm tôi gây phiên phức, nhưng đụng phải đinh cứng. À đúng rồi, lúc ấy tôi vẫn chưa quen thuyền trưởng Jack, cho nên việc này không quan hệ gì tới anh ta.” Thẩm Dịch rất không để ý thừa nhận. “Ngươi muốn chết!” Biết trợ thủ trọng yếu mình phái đi gặp Tia bị kẻ trước mặt giết chết, lửa giận trong lòng Barbossa nổi lên bừng bừng, bỗng nhiên cuồng hét.
Gã đột nhiên bước lên trước một bước, nắm đấm phải đánh về phía mặt Thẩm Dịch.
Một quyền này đánh ra, trong không khí lại mang theo tiếng sấm ù ù, trên quyền ẩn hiện vài tia lôi quang.
Thẩm Dịch lại nhếch miệng mỉm cười, lùi sau một bước, Hồng Lãng bên cạnh đã nghênh tiếp một quyền.
Một quyền này của hắn không có khí thế bàng bạc như Barbossa, nhưng một quyền nhìn như không có gì lạ này lại bao hàm lực lượng khổng lồ.
Quyền phong hai người chạm nhau, vậy mà phát ra tiếng oanh vang cực lớn.
Thân thể hai người đồng thời sáng ngời một chút, tấm ván gỗ dưới chân theo đó nứt ra.
Hồng Lãng giật mình vì lực lượng đối thủ, còn Barbossa cũng không nghĩ tới tùy tiện một người lao ra vậy mà tiếp được một quyền của mình. Chỉ là nhân lúc gã giật mình, Thẩm Dịch đã đồng thời húc đầu vào ngực Barbossa, nắm đấm phải hung ác kích ngay bụng dưới, tay trái cầm ‘Vampire sờ mó’ càng kéo lê một mảnh sáng mê ly, đâm thẳng phần cổ yếu hại của Barbossa.
Không riêng gì Barbossa, ngay cả những vua hải tặc khác cũng chấn động, ai sẽ nghĩ tới thuộc hạ Jack Sparrow không ngờ lại hung hãn lợi hại đến vậy, vậy mà chủ động khởi xướng tiến công một vị vua hải tặc.
Barbossa hú lên quái dị, tuy bỗng nhiên bị tập kích, nhưng gã dù sao cũng là cường giả trên biển, thân kinh bách chiến, phản ứng đến thật nhanh chóng. Móc sắt tay trái giơ lên, ngăn trở tay phải Thẩm Dịch tấn công, đồng thời lui về phía sau theo bản năng.
Tuy gã không nhìn thấy ‘Vampire sờ mó’, nhưng tiếng xé gió sắc bén, còn có không khí chấn động mang tới sát cơ quỷ dị, bằng kinh nghiệm phong phú, gã lập tức hiểu được đối thủ khó đối phó. ‘Vampire sờ mó’ xẹt qua cổ gã, Barbossa thậm chí có thể cảm thấy một tia mát lạnh, suýt nữa bị lưỡi dao sắc bén cắt yết hầu. Gã tránh thoát qua công kích liều mạng này, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, không nghĩ tới Thẩm Dịch lên gối một cái, nặng nề thúc vào bụng.
Một cú này tới rất mau, gã đau đến khom lưng xuống, Thẩm Dịch uốn lượn tay trái, mượn lực xông tới của mình hung hăng đập khuỷu tay vào đầu Barbossa.
Barbossa đau đến cuồng kêu thành tiếng, cùng lúc đó, Ragetti phía sau gã cũng xuất thủ tương trợ, nhưng Thẩm Dịch đưa lưng đỡ, miễn cưỡng ăn một quyền của Ragetti, tông vào người Barbossa, khiến gã phải liên tiếp lui ra sau.
Ánh mắt Barbossa lộ ra vẻ kinh hãi, điên cuồng kêu to: “Đây là đấu pháp quỷ quái gì vậy?” Người chưa từng chứng kiến Thẩm Dịch xuất thủ, ngay từ đầu luôn sẽ im ỉm ăn thiệt thòi trước phương thức công kích liên miên không dứt đầy quỷ dị của hắn.
Thẩm Dịch không hề có hứng thú trả lời nghi vấn của Barbossa, trở tay đấm móc về phía cằm gã, đánh cho gã bay ngược.
Sau đó hắn mới thu hồi quyền thế, vỗ vỗ ống tay áo nói: “Đấu pháp giết chết Bonnie Bob, ngươi phải thấy may mắn, nể mặt mũi người nào đó, ta sẽ không giết ngươi.” Nói xong, hắn ngoắt tay ra dấu.
Mập mạp rất phối hợp thả ra Thiên Mệnh Anh Vũ lên đầu vai.
Chứng kiến Thiên Mệnh Anh Vũ, Barbossa đột nhiên hiểu trắng ra rồi. “Hóa ra các ngươi…” Gã chỉ vào Thẩm Dịch không biết nói gì, hơn nửa ngày mới cắn răng nghiến lợi ép ra một câu: “Tên khốn kiếp đáng chết này!” Thẩm Dịch mỉm cười, đi đến bên người Barbossa nhẹ nói: “Chính như ngươi cũng biết, ta và ngươi có chung mục tiêu. Nếu như ngươi không muốn thất bại… Trận đánh này ngươi phải ngậm bồ hòn làm ngọt rồi.” Nói xong, hắn lui về vị trí của mình.
Bất quá giờ khắc này, tất cả vua hải tặc đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn Thẩm Dịch.
Có thể đả bại một vua hải tặc, có lẽ không tính là kỳ lạ quý hiếm.
Có thể nói mấy câu khiến nhân vật hung hãn như vua hải tặc nhận mệnh, đây mới chân chính hiếm có.
Tên này rốt cuộc là ai? Jack Sparrow từ chỗ nào đào ra thủ hạ hung ác như vậy? Trong lòng mỗi người dâng lên nghi vấn.
Nhưng Jack Sparrow lại tương đối bất mãn, hắn tiến đến bên tai Thẩm Dịch thấp giọng mắng: “Ngươi đã không có ý định chính thức động thủ, tại sao phải bạo lộ thực lực?” “Bởi vì hắn ti tiện!” Thẩm Dịch rất nghiêm túc trả lời.
Nhìn biểu lộ trợn mắt há mồm của Jack Sparrow, trong lòng mọi người đồng thời bật cười.
Jack Sparrow có lẽ cho rằng Thẩm Dịch tùy tiện qua loa hắn, lại không biết đây chính là lời trong lòng Thẩm Dịch.