Vô Tận Cường Hóa

Chương 248

Trận chiến kia, các vị Vương gia đều ở tại đất phong của mình mà xem hổ đấu. Nhưng trong số Vương gia đó, có người đứng ra giúp đỡ Quân Lâm. Thật ra, ta cũngnên sớm nghĩ tới Quân Vũ, hắn vốn không phải là người biết an phận.

Tại sao lại trợ giúp Quân Lâm, nguyên nhân cũng chỉ có hắn mới có thể biết được.

Vì thế, Biên Quốc từ phía Bắc đánh tới, Quân Lâm chắc chắn sẽ thua trận,nhưng Đỗ Diệc Kình không thể ngờ được nửa đường lại xuất hiện một Trình Giảo Kim (LN: Trình Giảo Kim là một công thần khai quốc đời nhà Đường,nghĩa là kẻ cản trở). Hắn nghĩ được một kế trước sau có địch này thì ắc hẳn Quân Lâm cũng sớm ngờ tới cho nên đã chuẩn bị từ sớm rồi.

Hơn nữa, Bất Nhân đột nhiên mất tích, trong lòng Đỗ Diệc Kình đã sớm đại loạn. Hoá ra ta không biết rằng, một đế vương như hắn khi đứng giữa giang sơn và người thân, hắn lại có thể chọn người thân.

Mỗi lần nghĩ đến điều này, trong lòng ta luôn cảm thấy có một nỗi buồn nói không nên lời. Cùng là huynh đệ tình như thủ túc, vì sao bọn họ lại có thể thân thiết như vậy, mà Quân Lâm và Quân Ngạn chỉ vì ân oán đời trước khiến hai người thù hận lẫn nhau, khó có thể hóa giải được. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt đây.

Đứng lên, lúc quay đầu, ta thấy Khinh Ca đang chạy tới. “Bát tỷ tỷ!” Nàng gọi ta, vẻ mặt hốt hoảng.

Ta cảm thấy hình như có chuyện không hay xảy ra, vội kéo nàng vào, hỏi: “Thế nào? Sao lại hốt hoảng như vậy?” Nàng nắm chặt tay ta, nhỏ giọng nói: “Muội mới thấy một phong thư từ Đại Tuyên truyền tới, phong thư đó nhất định là của Biểu ca. Muội đứng ở bên ngoài Ngự thư phòng đợi một lúc, nghe thấy Hoàng thượng ở bên trong tức giận vô cùng. Sợ là Hoàng thượng với Biểu ca có sự tranh chấp rồi”.

Lòng ta trùng xuống, chuyện của bọn họ ta cũng mơ hồ đoán được mấy phần. Biên Quốc muốn chia đất cai trị, nhưng Quân Ngạn và Quân Lâm lại chia nhau ra trị, hắn sẽ vui lòng nhường sao?

Lần này không ai thắng, hai bên đều tổn thương nguyên khí, muốn đánh tiếp e rằng không phải là chuyện dễ dàng.

Cảm giác có đồ vật gì đó nhét vào tay, ta cúi xuống nhìn, là một tấm lệnh bài. Nàng nhìn ta: “Tỷ cầm cái này mà trốn ra ngoài cung đi, Biểu ca và Hoàng thượng đã bất đồng ý kiến, chắc chắn Hoàng thượng sẽ bắt tỷ đến nói chuyện. Muội không thể trơ mắt nhìn hắn hại tỷ.” Ta đã sớm nghĩ đến điều này, chỉ là Đỗ Diệc Kình đã biết ta với Khinh Ca vốn là tỷ muội. Nếu giờ ta vô duyên vô cớ biến mất, hắn chắc chắn sẽ trút toàn bộ lửa giận lên người nàng. Khinh Ca vất vả tìm cách giúp ta, nếu như vì ích kỷ của bản thân mà phải hi sinh hạnh phúc của Khinh Ca, ta chấp nhận được sao? Lệnh bài ở trong tay, ta cũng không vội trả lại cho nàng. Ta hiểu rõ, nếu bây giờ ta có trả lại, nàng cũng nhất định không cầm.

Nàng ôm lấy ta rồi xoay người đi ra ngoài, nói: “Giờ muội đi tìm Hoàng thượng, trì hoãn một ít thời gian. Bát tỷ tỷ, tỷ nhất định phải bình an rời đi.” Nàng không quay đầu lại mà từ từ rời đi. Cho đến khi thân ảnh nhỏ nhắn kia biến mất trong tầm mắt, ta mới từ từ lùi lại nửa bước, bình tĩnh ngồi xuống.

Ta thất thần nhìn lệnh bài trong tay, hồi lâu sau mới bất đắc dĩ lắc đầu. Ta đứng dậy, gọi Vân Nô, đưa lệnh bài cho nàng, nói: “Đem cái này đến Liên Y Cung, là Ly nương nương vô ý làm rơi lúc nói chuyện với ta. Nàng bây giờ đang ở cùng Hoàng thượng, ngươi không cần đi tìm nàng, cứ đưa thẳng tới Liên Y Cung là được.” Vân Nô nhìn ta khó hiểu, cuối cùng không hỏi gì, chỉ gật đầu rồi cầm lệnh bài đi.

Nàng một mực đưa lệnh bài cho ta, ta đành phải dùng cách ấy để trả cho nàng. Nếu ta thật sự biến mất, mà lệnh bài vẫn ở trong cung thì Đỗ Diệc Kình không thể làm gì được nàng.

Nhưng ta thật sự có thể thoát được sao?

Dù vậy ta cũng không cam lòng ngồi chờ chết.

Nếu ta bị nhốt ở đây, cả Khinh Ca và Biểu ca đều sẽ phải bận tâm đến ta. Ta biết, ta đã liên lụy đến rất nhiều người.

Nếu giờ ta tự vẫn, Khinh Ca sẽ giống như Bất Nhân, phải chịu đau khổ cả đời.

Xem ra, tình cảnh của ta vô cùng khó khăn.

Ta một thân một mình, giả sử có thể trốn ra khỏi hoàng cung thì cũng không thể chạy đến được biên giới Biên Quốc. Sa mạc ngoài kia mênh mông như vậy, rất dễ làm người ta lạc đường. Nước không có, cái gì cũng đều không có.

Bước lặng lẽ đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa, ta nhìn thấy một nam tử quần áo gọn gàng, tựa vào lan can đối diện cửa sổ, cười rực rỡ với ta. Trên tay cầm một cây quạt viền vàng, nhàn nhã phe phẩy, hắn vĩnh viễn có thể cười như vậy, không buồn không lo. Nếu như không biết câu chuyện cuộc đời hắn, có lẽ ai cũng sẽ phải ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ hắn.

Thật ra thì, hắn là một tên lừa gạt.

Tên lừa gạt… Ta nói thầm trong lòng, lặp lại từ ấy một lần nữa, rồi một lần nữa. Cảm giác chua xót nghẹn ngào.

Nếu như ngay từ đầu, ta không muốn đi Lăng Nam. Nếu như thân phận hắn không bị bại lộ, ta vẫn sẽ cùng hắn mặt dày xin đi nhờ xe, cùng hắn đi khắp nơi hành thiện tích đức. Hôm nay, khát khao một cuộc sống yên bình, đối với ta mà nói, đã quá xa vời. Hắn chợt thu quạt, nhấc chân, nhảy qua cửa sổ, híp mắt nói: “Đây là quạt mới của ta, quả là rất đẹp, ta nói với hoàng huynh ‘đồ không đắt ta đây không thèm dùng!’ Cái quạt này, nhìn một cái ta liền thích ngay!”.

Hắn giống như đã quên mất những lời từng nói với ta. Hắn cười, ngay cả đôi mắt cũng tỏa ra tia ấm áp. Nhưng ta biết hắn không quên, hắn chỉ muốn dùng nụ cười để che giấu đi tất cả, mặc kệ có đau thương đến thế nào đi chăng nữa.

Ta mỉm cười gật đầu, nói: “Rất đẹp.” Hắn càng thêm đắc ý, kéo tay ta nói: “Cây quạt đẹp như vậy mà chỉ có hai người chúng ta thưởng thức thật không thú vị chút nào. Hay là chúng ta xuất cung đi dạo một vòng. Ừ, tốt nhất phải cho nha đầu Hồng Tụ sáng mắt ra mới được….” Hắn vừa thao thao bất tuyệt vừa kéo ta ra ngoài. Gật đầu nhìn gò má xương xương của hắn, bỗng nhiên ta thấy mờ mờ, chớp chớp mắt, thì ra là bị nước mắt làm nhòe đi. Hắn nào phải muốn cùng ta ra ngoài vui chơi, hắn rõ ràng là muốn giúp ta trốn ra khỏi cung.

Barrett hình thức trọng kích thêm đạn Cuồng Bạo lại thêm kỹ năng Xuyên Thấu cùng Khắc Văn Thập Tự, khiến một phát này của gã đạt tới 174 điểm công kích, trong đó 100 điểm bỏ qua phòng ngự, còn thừa 74 điểm bỏ qua 20% phòng ngự, nói cách khác, một phát này tổn thương thực tế và tổn thương lý luận không có khác biệt quá lớn, lại còn đưa đến tổn thương công năng trên diện rộng, khiến Kim Cương chỉ trúng một phát đạn đã mất đi lực chiến đấu.

Nói thực ra, vô luận là súng cũng tốt, đạn cũng được, hay kỹ năng cũng thế, nếu riêng lẻ xuất hiện kỳ thật đều chỉ có thể nói coi như không tệ. Nhưng tay bắn tỉa ẩn phục chỗ tối kia, lại thành công tổ hợp chúng nó thành một đại chiêu trí mạng siêu cấp đáng sợ, thậm chí ngay cả thời gian hồi phục của kỹ năng lẫn súng ống đều hoàn toàn tương tự. Kể từ đó, tay này cơ hồ có thể bắn tỉa một lần mỗi phút, nhanh chóng tê liệt thậm chí mạt sát một kẻ mạo hiểm.

Tổ hợp này tuyệt đối là đã trải qua thiết kế tỉ mỉ, Barrett vốn căn bản không thể sử dụng đạn Cuồng Bạo, có lẽ hạn chế như thế chính là để tránh cho tổ hợp kỹ năng uy lực mạnh mẽ quá đáng, nhưng quả nhiên là tất cả xếp đặt thiết kế đều có lỗ thủng. Linh đã tìm được chỗ thủng, thông qua kỹ năng Xuyên Thấu này, thành công đột phá hạn chế không thể nào phát huy hiệu quả đạn Cuồng Bạo của Barrett, hoàn thành mục đích cường cường liên hợp, tiến thêm một bước thông qua kỹ năng Khắc Vân Thập Tự tăng cường lực sát thương đạn Cuồng Bạo.

Bởi vì Huyết Tinh đô thị áp dụng chính sách tách súng với đạn, bởi vậy hai kỹ năng công kích được tính là đồng thời tác dụng trên hai mục tiêu, vô hình trung tạo thành hiệu quả điệp gia kỹ năng, do đó mới sinh ra uy lực như thế.

Vậy cũng là một ưu thế của cường hóa súng ống đi, dù sao kỹ năng công kích kèm theo như vậy vốn là không cách nào tiến hành điệp gia đấy.

Đem loại tổ hợp kỹ này làm một phép so sánh với Bạo Liệt Quang Đạn của Tạ Vinh Quân cũng có thể thấy được Một bên là kỹ năng đặc thù cấp CC, tiêu hao 12 điểm tinh thần, thời gian hồi phục 20 phút, lực sát thương 250-330, đầu tư cao tới 18000 điểm.

Một bên là kỹ năng viễn trình tổ hợp tiêu hao 5 điểm tinh thần, thời gian hồi phục một phút đồng hồ, tiêu hao một viên đạn đặc thù, lực sát thương 174, đồng thời tạo thành tổn thương công năng trên diện rộng, tùy ý đánh lén trong phạm vi tám trăm thước, đầu tư chỉ có 9000 điểm.

Rất rõ ràng, thứ hai thực dụng hơn.

Đương nhiên, Bạo Liệt Quang Đạn của Tạ Vinh Quân, lúc sử dụng có thể dùng phương thức last hit bảo đảm giết chết mục tiêu, hơn nữa chỉ chiếm dụng một thanh kỹ năng, còn tổ hợp của Linh thì khuyết thiếu thủ đoạn công kích nối tiếp. Bất quá vấn đề này cũng không phải khó giải, biện pháp đơn giản nhất chính là mua một khẩu súng nữa, hoặc trực tiếp phối hợp đội viên khác tác chiến.

Linh hiển nhiên lựa chọn cái sau.

Đáng tiếc gã phạm vào một sai lầm lớn nhất chính là đã không lợi dụng ưu thế cự ly tầm bắn siêu xa của Barrett —— đây cũng là chuyện chẳng đặng đừng, 800m bên ngoài là biển cả, vị trí chiến trường lại là đỉnh đầu kim tự tháp cao, khiến cho Linh không thể không buông tha cho ưu thế viễn trình.

Chính vì vậy, sau khi gã bắn ra phát súng thứ hai, vị trí của gã lập tức bị Thẩm Dịch bắt được —— Linh quá tin tưởng năng lực ngụy trang ẩn núp của gã, lại không biết thuật bẻ cong đường đạn là do hai bộ phận thị giác tập trung và đường đạn hình cung tạo thành. Mà bộ phận đầu đúng là khắc tinh kỹ năng ẩn nấp của gã.

Trên chiến trường, có hai loại người vĩnh viễn ở vào vị trí ưu tiên bị công kích —— kẻ phụ trợ có được năng lực trị liệu cùng kẻ công kích có được năng lực siêu cường giết người ngay tắp lự.

Mà độ ưu tiên săn giết người sau, thậm chí càng cao hơn người trước.

Thời điểm Thẩm Dịch ý thức được sự nguy hại to lớn của Linh, chính là lúc hắn không tiếc hết thảy cũng phải bắt Linh ra bằng được.

Thời khắc này nhìn Linh, ánh mắt Thẩm Dịch càng trở nên lãnh khốc: “Ngươi không phải là một đối thủ lợi hại, nhưng ngươi tuyệt đối là một đối thủ đáng sợ, để tìm ra ngươi, ta đã trả giá rất nhiều, thậm chí nhìn xem chiến hữu của mình chờ chết tại đó, thậm chí dùng mình làm mồi nhử, thậm chí vận dụng át chủ bài vốn chỉ tính toán lưu cho Tạ Vinh Quân… Từ giờ trở đi, trên chiến trường này bất cứ kẻ địch nào ta cũng có thể không giết, duy có ngươi, phải chết, không tiếc bất cứ giá nào!” Hắn lúc trước điên cuồng phát động công kích Vu Lập, mục đích đúng là buộc Linh nổ súng mình.

May mắn là Linh quả nhiên mắc lừa.

Thời khắc này theo lời hắn rơi xuống, trước ngực Thẩm Dịch lưu động sóng bạc, một chiếc áo giáp màu bạc đã triệt để bao phủ hắn từ đầu đến chân.

Tạ Vinh Quân điên cuồng chạy giữa thành Shipwreck, nhìn lên đỉnh thuyền đắm phảng phất xa tận chân trời kia, lòng gã nóng như lửa đốt. “Arnold! Tình huống thế nào?” “Kim Cương trọng thương, ta đang giao thủ với Ôn Nhu, nhưng Linh đã bị bắt ra, không biết sao hắn làm được.” Giọng Arnold y nguyên trầm ổn, mâu thiết huyết võ sĩ đã đâm đến Ôn Nhu, Ôn Nhu linh xảo lóe lên né qua, trường tiên quất ngược tới. “Linh bị phát hiện rồi? Mịa nó! Các ngươi làm ăn vậy hả?” Tạ Vinh Quân tức giận đến mắng to: “Vu Lập, mở ra Linh Quang Nhãn, cho ta xem chiến trường.”

“Rõ!” Vu Lập kêu to. Lúc này hiệu quả mù đã mất, gã rốt cục có thể nhìn thấy bình thường, từ hai mắt thả ra lục quang sâu kín, vậy mà như camera thu hết tất cả màn ảnh vào mắt.

Đây là kỹ năng Linh Quang Nhãn của Vu Lập, có thể cộng hưởng tầm mắt của mình với mục tiêu chỉ định. Mà lúc trước gã sử dụng, chính là Tập Trung Nhãn, có thể cố định vị trí mục tiêu chỉ định vĩnh cửu trong tầm mắt, đồng thời khiến người cộng hưởng tầm mắt dùng bất luận loại phương thức nào công kích kẻ địch, đều có thể vượt qua chướng ngại vật. Chiệu này hết sức tương tự tập trung thị giác của thuật bẻ cong đường đạn, chỉ có điều nó chỉ có thể dùng để tập trung mục tiêu đơn thể, nhưng có thể phục vụ cho nhiều người, là phương thức thể hiện nhiều người tập trung một người, còn tập trung thị giác của Thẩm Dịch thì là một người tập trung nhiều người.

Người khác đều cho rằng Vu Lập là thiên địch xạ thủ, nhưng có rất ít người biết, Vu Lập đồng thời cũng là người phụ trợ quan sát tốt nhất cho xạ thủ, có thể cung cấp tầm mắt rộng lớn cho bất luận mục tiêu nào.

Sở dĩ Linh nguyện ý gia nhập đội Thứ Huyết, nguyên nhân rất lớn ngay ở Vu Lập —— bất luận mạo hiểm giả nào dùng súng làm phương thức công kích chủ yếu, đều muốn làm bằng hữu với Vu Lập hơn là làm kẻ địch.

Không nghĩ tới chính là, tuy Vu Lập đã giúp Linh tập trung vào Thẩm Dịch, vậy mà bản thân Linh vẫn bị Thẩm Dịch túm ra.

Thời khắc này tình thế chiến trường lập tức biến hóa, Tạ Vinh Quân kêu lên: “Trước hết giết Kim Cương! Tổn thương mười ngón không bằng đoạn một ngón.” Gã vốn là nhân viên chủ công của đội, từ trước đến nay tác chiến đều là công kích phía trước, rất ít chỉ huy, nhưng nếu thật để gã đứng ngoài quan sát chỉ huy, cũng không phải là hạng người vô năng, liếc mắt liền nhìn ra chỗ bạc nhược yếu kém của đội Đoạn Nhận giờ phút này.

Công kích Kim Cương, có thể giết mất một người của đối phương, hoặc bức bách đối phương hồi trở lại cứu. “Được rồi!” Cơ thể Arnold hơi hơi nghiêng, họng pháo laser kèm theo vai trái đột nhiên chuyển hướng Kim Cương. Ôn Nhu kinh hãi, trường tiên gấp quất, rút cho pháo laser lệch ra một chút, một đạo laser đánh thẳng mặt đất bên cạnh Kim Cương. “Bảo hộ Kim Cương!” Ôn Nhu kêu to. “Khốn kiếp!” Hồng Lãng rống to một tiếng, vội vàng lui trở về bên cạnh Kim Cương, coi chừng không để cho Arnold có thêm cơ hội xuất thủ.

Nhưng Thẩm Dịch lại la lên: “Không, Hồng Lãng, ngươi đi đối phó Vu Lập, ta tới giết Linh.” “Vậy Kim Cương làm sao bây giờ?” Thẩm Dịch giương một tay lên, áo giáp màu bạc trên người đột nhiên hóa thành một mũi tên nhọn đánh về phía Kim Cương, như thủy ngân lỏng bao khỏa Kim Cương kín không kẽ hở. “Mịa nó!” Chứng kiến áo giáp màu bạc kia, Tạ Vinh Quân lập tức sáng tỏ chuyện gì xảy ra, Thẩm Dịch lại sử dụng T-1000 như khải giáp động lực, có điều không thể không thừa nhận, đây thật là phương pháp sử dụng rất tốt, phát huy đặc tính bất tử của Terminator kim loại thể lỏng đến mức tận cùng. “Làm sao bây giờ? Lão đại!” Vu Lập kêu to. “Làm sao bây giờ cái rắm, Tạ Vinh Quân còn muốn chơi chỉ huy điều khiển, bảo hắn đi chết đi!” Hồng Lãng rống giận xông lại, cho ngay Vu Lập một quyền.

Thằng này vừa rồi tự tay đánh gãy tận mấy chiếc xương sườn của mình, hiện tại vẫn đấu tranh anh dũng, phảng phất như hoàn toàn không có cảm giác. Nói đến chiến lực, kỳ thật hắn có hạn, nhưng nói đến một chữ ngoan, quả nhiên là không nhường ai chút nào, rất có phong thái lưu manh hồi cướp bóc Thẩm Dịch lúc trước.

Tạ Vinh Quân kêu lên: “Cuốn lấy bọn hắn, ta đang chạy đến, tối đa một phút nữa! Trần Dịch, ngươi đi đối phó Thẩm Dịch!” Gã nói là một phút đồng hồ, kỳ thật chẳng qua chỉ là ủng hộ nhân tâm, phấn chấn sĩ khí, bất quá lời này nói ra, đích thật đã khiến các đội viên bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn, chỉ là Trần Dịch lại càng hoảng sợ. “Gì vậy? Lão đại, ngươi nói giỡn sao?” Trần Dịch không nghĩ ra Tạ Vinh Quân làm sao lại bảo mình đi đối phó Thẩm Dịch?

Phải biết rằng hiện tại gã chính là người yếu nhất trong đội ngũ a!

Tạ Vinh Quân bắt đầu nộ rống: “Thẩm Dịch đã sử dụng sự tưởng niệm của Aleera với người nào đó bên trong chúng ta, cho nên khẳng định có một người là hắn không thể đối phó đấy. Tất cả đòn tấn công của hắn đều sẽ không có hiệu quả với người kia, đây chính là người tốt nhất đối phó Thẩm Dịch! Trần Dịch ngươi lên trước thử xem, xem hắn có thể tạo thành tổn thương với ngươi hay không, nếu không thể thì ngươi cũng không cần sợ hắn, ôm chết lấy hắn mà đánh cho ta!” Tạ Vinh Quân đến cùng không phải đồ đần, tuy không phản ứng mau lẹ bằng Thẩm Dịch, nhưng rất nhanh vẫn đã phát hiện chỗ trí mệnh của Thẩm Dịch.

Trần Dịch giờ mới hiểu được ý Tạ Vinh Quân, hoàn toàn chính xác, Thẩm Dịch sử dụng sự tưởng niệm của Aleera, mục tiêu có khả năng tập trung nhất không phải ai khác, chính là Trần Dịch.

Muốn tìm bằng hữu từ kẻ địch, đương nhiên tìm người yếu nhất.

Trần Dịch kêu to đánh về phía Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch đang khởi xướng tấn công với Linh, chứng kiến Trần Dịch đột nhiên đánh tới mình, trước hơi ngây ra một chốc, sau đó lập tức đã sáng tỏ cái gì.

Trên mặt hắn tuôn ra vẻ tươi cười: “Là Tạ Vinh Quân bảo ngươi đến a.” Nói xong thân thể hắn quay tít một vòng, lại né qua một kiếm của Trần Dịch, trở tay một quyền đánh về phía Trần Dịch. Trần Dịch cố tình thăm dò đối phương đến cùng có phải đã tập trung vào chính mình hay không, cho nên căn bản không tránh.

Không nghĩ tới thời điểm chỉ suýt nữa đã đánh trúng Trần Dịch, Thẩm Dịch đột nhiên biến quyền thành trảo, hai ngón duỗi ra, đúng là Đoạt Long Châu trong phân cân thác cốt thủ, hung hăng chộp tới tròng mắt Trần Dịch.

Nếu như đổi tại thời khắc bình thường, loại bộ vị trọng yếu như con mắt, bất luận mạo hiểm giả nào đều bảo vệ, cũng là cực dễ dàng bảo vệ, Thẩm Dịch căn bản đừng nghĩ đắc thủ đơn giản. Nhưng thời khắc này Trần Dịch cố tình khảo thí, căn bản không nghĩ tới đối thủ sẽ biến chiêu, càng không để ý đến một vấn đề quan trọng nhất —— nếu như Thẩm Dịch không có khóa định gã đâu này?

Biến chiêu lần này tới vừa nhanh vừa độc, Trần Dịch ứng biến không kịp, chỉ thấy hai ngón tay của Thẩm Dịch đã cắm vào hốc mắt gã. “A!” Trần Dịch bắt đầu kêu to một tiếng, che mắt lui về phía sau.

Một cặp nhãn châu cư nhiên bị Thẩm Dịch móc ra như vậy.

Một đôi thủy tinh thể dạo qua một vòng trong lòng bàn tay Thẩm Dịch, rồi bị ném tới Linh, Linh hoảng hốt lui về phía sau. Làm một tay bắn tỉa, khả năng cận chiến của gã còn bết bát hơn Trần Dịch. Hai con ngươi kia đánh vào mặt gã, máu tươi thấm lấy dịch thể đen trắng, văng toàn thân phát lạnh. “Khốn kiếp!” Tạ Vinh Quân gần như gân hết cổ hét.

Làm sao có thể? Tại sao lại như vậy?

Vì sao không tập trung Trần Dịch?

Không có lý do!

Chẳng lẽ Thẩm Dịch không phải xài sự tưởng niệm của Aleera? Không, không có khả năng, chỉ có thứ này mới có thể nắm giữ hướng đi của bọn họ!

Vậy hắn sẽ tập trung ai?

Lam Bình? Hay một người nào khác?

Tạ Vinh Quân không biết đáp án, nhưng gã vẫn kêu lên: “Lam Bình, Arnold, Pandora, Tiểu Sửu, bốn người các ngươi cùng nhau công kích Thẩm Dịch, người bị hắn tỏa định rất có thể nằm trong số các ngươi!” Vô luận thế nào, Tạ Vinh Quân không tin Thẩm Dịch sẽ tập trung chính gã, đó chẳng khác gì hành vi tìm chết.

Lam Bình, Arnold, Pandora đồng thời đánh tới Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch phát ra tiếng cười to sang sảng: “Tạ Vinh Quân, ngươi thật đúng là giỏi a! Ngươi là người thông minh, nhưng đáng tiếc thông minh quá sẽ bị thông minh hại! Ngươi có biết ta một mực chờ đợi ngươi làm như vậy không?” Theo một tiếng kêu này của hắn, tất cả mọi người trong đội Đoạn Nhận đồng thời có hành động.

Không như mọi người lường trước, bọn hắn không phải bổ nhào qua cứu Thẩm Dịch, ngược lại chạy về hai bên, kéo xa khoảng cách với Thẩm Dịch.

Thậm chí ngay cả Kim Cương nằm dưới đất đều liều mạng bò ra bên ngoài, vừa bò vừa kêu to: “Mau giúp ta, Hồng Lãng!” Hồng Lãng bước xa một cái tiến lên, nâng cước đá vào mông Kim Cương, đá hắn văng xa khỏi phòng hội nghị lớn, bay ra ngoài mấy chục thước, trực tiếp tan biến trong bóng tối.

Ôn Nhu cách đó không xa dứt khoát cầm lấy bình thuốc nốc vào, nàng bị thương không nặng, thời khắc này lại sắc mặt ngưng trọng, phảng phất sắp sửa phát sinh tai biến lớn.

Mập mạp nguyên bản ôm cứng Tiểu Sửu chết sống không buông tay cũng đột nhiên buông lỏng, hung hăng ném Tiểu Sửu bay tới chỗ Thẩm Dịch… Chứng kiến động tác phản ứng hàng loạt của các thành viên đội Đoạn Nhận, tất cả mọi người đồng thời ngạc nhiên. “Có vấn đề!” Pandora là người thứ nhất kịp thời ngừng lại bước chân đang vọt tới.

Chỉ thấy Thẩm Dịch giơ lên hai tay, chiếc áo gió Armani vốn khoác trên người hắn bị hất bay, cư nhiên hiện ra bó bó thuốc nổ cột trên mình.

Một màn này thông qua Vu Lập quan sát rơi vào mắt Tạ Vinh Quân, gã sợ tới mức tâm thần đại biến, rốt cuộc biết Thẩm Dịch ngoan độc với cả chính mình, cuồng kêu thành tiếng: “Mau lui lại! Toàn bộ lui!"
Bình Luận (0)
Comment