Đội ngũ tạo thành xong liền một đường thẳng tiến, trên đường có gặp một ít hung thú rải rác giống như thú cuồng bạo ấu niên, cũng may mọi người nghiêm mật đề phòng, thực sự không dấy nên gợn sóng. Thẩm Dịch và binh lính của hắn an tâm ở phía sau tỉa tỉa, phía trước tự nhiên có người che gió che mưa cho hắn, một quãng thời gian trôi qua thoải mái, ngay cả hắn cũng cảm thấy như vậy thật không tệ.
Ngẫu nhiên còn có thể đạt được một ít thu hoạch nhỏ, nhưng đều là tài liệu trụ cột. Mấy tay mạo hiểm này hiển nhiên đều cho rằng đã đến Bình Nguyên Hoang Dã liền nhất định kiếm được thứ tốt, không nghĩ tới ngoại trừ tài liệu vẫn là tài liệu. Những tài liệu này số lượng không đồng nhất, chủng loại không đồng đều, không đến số lượng nhất định căn bản không phát huy ra tác dụng, bởi vậy có cũng như không. Thẩm Dịch xuất công không xuất lực, cũng được chia một ít, lại nói tiếp mọi người coi như đủ chiếu cố hắn, có lẽ bởi vì hắn là nhà trị liệu đi.
Ba giờ sau, chi đội ngũ mới tạo thành này đã giết bốn con thú cuồng bạo ấu niên, còn có một vài hung thú đi lẻ khác, mặc dù thực lực không yếu, nhưng trước sự liên thủ của mọi người, tất cả đều bị giải quyết đơn giản.
Đáng tiếc là chiến đấu quá dễ dàng, thu hoạch cũng theo đó mà ít. Mắt thấy cả ngày sắp đi qua, lại không có bất kỳ hồi báo nào ra hồn, Hồng Hổ tức giận đến chửi ầm mấy kẻ tung tin đồn nhảm, khuyếch đại sự thật. Bình Nguyên Hoang Dã không hề nguy hiểm như trong truyền thuyết, cũng không giàu có như thế. Lão nhân gia ta đây thần công cái thế vô địch thiên hạ, lại anh hùng không đất dụng võ.
Thẩm Dịch thật sự nghe không lọt, rốt cuộc nói: “Chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút, nhất định phải ly khai tùng lâm trước khi đêm xuống.” Lan Mị Nhi liếc xéo Thẩm Dịch: “Tại sao phải vội rời khỏi tùng lâm như vậy?” Thẩm Dịch trả lời: “Phải chăng các người cảm thấy, Bình Nguyên Hoang Dã này kỳ thật cũng không có nguy hiểm bao nhiêu? Mấy canh giờ rồi mà vẫn không đụng phải nhân vật đáng sợ nào? Hoặc nói theo các người, Bình Nguyên Hoang Dã chỉ hung hiểm vì có khả năng giáp mặt mạo hiểm giả khu vực độ khó cao?” “Chẳng lẽ không đúng?” Trương Kiến Quân hỏi. “Đồn đãi hại người a.” Thẩm Dịch thở dài: “Kỳ thật, nếu quái vật trong Bình Nguyên Hoang Dã dễ đối phó như vậy, những mạo hiểm giả khu vực độ khó cao kia cần gì phải một đường xuyên qua một khu lớn chạy đến khu vực độ khó thấp cướp bóc?” “Ý anh là…” Trương Kiến Quân nhìn xem Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch trả lời: “Mỗi một địa phương đều có nguy hiểm khác nhau. Những nơi như tùng lâm, nguy hiểm chân chính là vào buổi tối. Thời điểm màn đêm buông xuống, chính là lúc hung thú tùng lâm quần ma loạn vũ. Nếu nhóm chúng ta không thể ly khai tùng lâm trước đó, phiền toái sẽ rất lớn.” Nghe được Thẩm Dịch nói vậy, nội tâm tất cả mọi người đều siết chặt.
Trương Kiến Quân vội la lên: “Anh xác định những lời này đều là thật?” “Con người tôi không có bản lãnh gì, lá gan lại nhỏ, hết lần này tới lần khác còn muốn kiếm chỗ tốt. Cho nên trước khi đi có nghe ngóng một ít tình báo.” “Vậy chúng ta tốt nhất mau rời đi.” Không nghĩ tới Hồng Hổ lại lệch miệng hừ lạnh: “Gặp nguy hiểm đã muốn chạy trốn. Các ngươi sao không nghĩ xem chúng ta đến nơi này để làm gì? Chính là tìm đến những thú dữ kia làm thịt! Không chịu gặp nguy hiểm cũng muốn phát tài? Hừ, quá ngây thơ đi.” Lời này khiến mọi người kinh ngạc, ngẫm lại gã nói cũng có đạo lý, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì cho phải.
Thẩm Dịch cười khổ: “Tôi chỉ lo chúng ta ăn không vô a.” Hồng Hổ hỏi lại: “Không thử một chút làm sao biết? Ngươi cũng nói là nghe người khác thuật lại đấy. Nói cách khác ngươi cũng không biết tùng lâm ban đêm đến cùng như thế nào. Biết đâu những người kia nói hưu nói vượn thì sao? Huyết Tinh đô thị không phải cũng không có lời đồn đại!” Không thể không thừa nhận, lỗ mãng và vô tri là nguồn suối lớn nhất của dũng khí.
Thẩm Dịch vẫn luôn tin tưởng, chuyện quan trọng nhất lúc lên kế hoạch tác chiến chính là lưu lại đường lui, chuẩn bị tốt cho thất bại, nhưng đến lúc thi hành tác chiến thì phải dũng mãnh không sợ chết, đẩy mình vào tuyệt cảnh tìm ra sinh lộ. Nhưng thế nhân lại thường làm ngược lại, tuyệt đại đa số người luôn tự tin gấp trăm lần lúc lên kế hoạch tác chiến, hào khí vượt mây, phảng phất trời sập xuống cũng có thể chống, thực đến lúc chính thức tác chiến lại uể oải sợ hãi, không gượng dậy được… Thẩm Dịch không biết Hồng Hổ phải chăng có đủ hai loại tính chất đặc biệt này, nhưng ít ra trên phương diện chuẩn bị tác chiến, gã đã đầy đủ cho thấy bản thân không xứng đáng làm một đội trưởng.
Tội của một người thường thường không phải do hắn vô năng, mà do hắn vô năng lại muốn chiếm địa vị cao cả. Một khắc này trong lòng Thẩm Dịch đã nổi lên sát tâm, muốn lập tức làm thịt tên này, để tránh hắn hại người.
Cũng may lúc này vẫn là Trương Kiến Quân cứu được Hồng Hổ một mạng: “Tôi thấy không bằng như vậy, chúng ta đi đến bìa rừng trước. Đến đó khoan hẵng vội ly khai tùng lâm, trước tìm cơ hội làm một chầu với hung thú. Đánh không lại cũng có thể kịp thời chạy trốn.” Đề nghị này đạt được sự đồng ý của mọi người, Thẩm Dịch thở dài.
Chạy? Chỉ sợ đến lúc đó các người muốn chạy cũng không kịp. Bất quá chỉ cần có thể đến bìa rừng, bản thân Thẩm Dịch không còn phải lo lắng không đường trốn chạy nữa, cho nên hắn cũng vui vẻ đồng ý.
Hồng Hổ dạo qua một vòng cận kề cái chết không hề hay biết, tiếp tục khoa tay múa chân chỉ huy mọi người tiến lên.
Lại qua hơn một giờ, mọi người cuối cùng đã tới bìa tùng lâm.
Xa xa là thảo nguyên xanh lục bát ngát, xa hơn một chút còn có một hồ nước nhỏ sáng như mặt gương. Nếu không cân nhắc nguy hiểm chốn hoang dã, như vậy nơi đây cũng coi như một chỗ non xanh nước biếc.
Thẩm Dịch ra chỗ trống, trước tiên lấy xe ra ngoài.
Chứng kiến chiếc Tia Chớp Đen cùng hai chiếc Mustang xuất hiện trên đồng cỏ trống trải, Thẩm Dịch thở phào một hơi.
Hắn phất phất tay, mười bốn binh sĩ nhao nhao nhảy lên ba chiếc xe, Michelle, Knight và John ba người phụ trách lái xe, những người khác thì chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chứng kiến Thẩm Dịch cẩn trọng lạ thường đến thế, Hồng Hổ cười nhạo nói: “Lá gan của ngươi cũng nhỏ quá chứ? Sợ như vậy, ngươi chạy tới hoang dã làm gì?” Thẩm Dịch chẳng muốn cãi lại gã, dứt khoát trả lời: “Không phải là muốn nhìn một chút có thể mò được chút chỗ tốt gì hay sao?” Hắn ở cùng mập mạp một thời gian dài, sớm đã rất quen với vẻ chất phác vô hại của mập mạp, thời khắc này bắt chước giống y như đúc, thuận lý thành chương khiến mọi người khinh thường, nhìn hắn cơ hồ như nhìn không khí, coi hắn không tồn tại.
Lan Mị Nhi vốn xem Thẩm Dịch dáng dấp không tệ, mới đầu còn có ý thông đồng hắn một chút, giờ nhìn hắn “biệt khuất” như vậy liền không còn hứng thú. Trong thế giới huyết tinh, mặt mũi dẫu có xinh đẹp tới đâu cũng không ý nghĩa bằng quả đấm dũng mãnh.
Trương Kiến Quân càng là nhỏ giọng lầm bầm: “Ba chiếc xe này sợ cũng hao tốn không ít điểm Huyết Tinh đi. Phí nhiều sức làm ba trò mèo, còn không bằng học một cái kỹ năng thực dụng. Khó trách không có kỹ năng công kích, coi bộ đều là học bổn sự trốn chạy giữ mình a.” Duy chỉ có thiếu niên nhóc làm vườn kia vẫn mải chơi đùa dây leo của mình, cười nhẹ nói: “Tiểu Thanh a, ta ở chỗ này thật nhàm chán, cùng một đám đần ở chung thật sự quá không ý nghĩa, rất nhớ các ca ca nha.” Thẩm Dịch chỉ là cười liếc mắt ra hiệu Lair một cái, Lair hiểu ý bỏ đi, hiển nhiên là muốn đi làm công tác vụng trộm vùi thuốc nổ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong khi chờ đợi, có người dần dần mất đi kiên nhẫn.
Hồng Hổ hơi nôn nóng đi vài bước, lớn tiếng nói với Thẩm Dịch: “Ngươi không phải nói đến tối hung thú trong rừng sẽ nhiều lên sao? Hiện tại thế nào?” Thẩm Dịch nhìn sắc trời, hạ giọng trả lời: “Cũng mau tới rồi, đối mặt nguy hiểm, chúng ta vĩnh viễn không cần chê nó tới quá chậm.” Chẳng khác gì đáp lại lời Thẩm Dịch, trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng hú trầm muộn.
Mọi người thình lình quay đầu, một bóng mờ chậm rãi xuất hiện xa xa, sau đó là một hung thú bốn chân lớn chừng báo đen chậm rãi bước ra từ bóng tối.
Nó nhìn nhìn mạo hiểm giả đối diện, cặp mắt tam giác lộ ra vằn máu đỏ tươi, trong miệng còn chảy chất nhầy, toàn thân đứng thẳng, hiện ra một đôi chân trước sắc bén.
Hung thú kia nghiêng cúi đầu, phát ra tiếng rít gào thật thấp, ánh mắt nhìn bọn Thẩm Dịch càng trở nên bất thiện.
Hồng Hổ nhe răng cười: “Rốt cục cũng có hàng ra dáng nha, làm thịt nó!” Phảng phất như nghe hiểu lời lẽ tràn ngập khiêu khích của đám mạo hiểm giả, con mãnh thú kia đột nhiên rống lớn một tiếng, chân trước rơi xuống đất cuồng xông về phía Hồng Hổ —— loại thú dữ này lúc trùng kích là chạy bằng bốn chân, lúc tiến công mới đứng thẳng chiến đấu.
Mắt thấy hung thú kia sắp xông đến, Hồng Hổ điên cuồng hét lên nghênh tiếp, tay phải lóe lên lôi quang, đánh ra một quyền tia chớp, trọng quyền mang theo điện hồ quang đánh vào thân hung thú, khiến nó toàn thân tê rần, cả ngực đều bị đánh lõm. Chỉ là đồng thời lúc Hồng Hổ đánh ra một kích này, con mãnh thú kia cũng xông đầu vào lòng Hồng Hổ, húc lên người gã, gã lại không chịu nổi, quát to một tiếng ngã ra sau, trong miệng đồng thời phun ra một ngụm máu lớn.
Hắn hô to: “Là kỹ năng công kích! Con thú này có kỹ năng xông tới!” Trương Kiến Quân tại chỗ giẫm chận tiến tới, hai người đổi chỗ nhau, thân xoay nửa vòng, hai tay làm thành thế gọng kìm đánh vào hung thú, kẹp mạnh lấy đầu nó. Một kích này tựa như kìm sắt kẹp hồ đào, làm con mãnh thú kia rít gào dữ dội. Nó mạnh mẽ rút đầu ra lồng ngực Hồng Hổ, hai trảo trái phải đồng thời nâng lên, rầm rầm rầm liên tiếp sáu lần trọng kích đánh vào người Trương Kiến Quân, sáu đường ảnh trảo sắc bén mở ra mười tám vết cào trên người gã, xé cho da tróc thịt nứt ra.
Con thú này cũng thực hung hãn, sáu trảo đánh trúng Trương Kiến Quân xong, miệng lớn dính máu đã hung ác cắn về phía cổ Trương Kiến Quân. Trương Kiến Quân trở tay chặn lại, lúc này phi đao của Lan Mị Nhi và dây leo của nhóc làm vườn cũng đã bay đến, phi đao theo hai bên cắm vào cơ thể con mãnh thú, còn dây leo thì xoay tròn như đao gió, cắt gọt thân thể hung thú kia. Sau đó là Lý Tùng nhào đến, đừng nhìn gã này thân thể mập mạp, hành động lại tương đối linh hoạt, lắc mình một cái đã đến trước người hung thú, quả đấm béo ụ đánh vào bụng dưới của nó, khiến cho con thú cuồng bạo gào rú cả lên.
Nó lại lấy lùi làm tiến, hai bên trảo liên tục vung đánh, đập lên người Hồng Hổ, kéo ra một bãi máu thê lương. Hồng Hổ quát to một tiếng, không lùi mà tiến tới, hai chân điện quang đại phóng, liên hoàn cước tung lên. Liên tiếp ba cú đá vào đầu hung thú nọ, đánh cho nó kêu rên không ngớt, đạn của Thẩm Dịch hợp thời bay đến, suốt mười hai viên chia nhau xuyên thấu hốc mắt, lỗ tai, mi tâm và trái tim con mãnh thú kia.
Dẫu là như thế, con mãnh thú kia vẫn chưa chịu chết, cứ nằm trên đất lớn tiếng gào thét điên cuồng. Mấy người Trương Kiến Quân cùng nhau tiến lên, giày xéo con mãnh thú điên cuồng kia một phen, rốt cục thu hoạch nốt sinh mệnh lực cuối cùng của nó.
Lúc này Hồng Hổ mới lau máu tươi trên mặt, cười gằn nói: “Bình Nguyên Hoang Dã chỉ có loại rác rưởi này nha. Thật cmn dễ thu thập.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Hi vọng ngươi có thể một mực bảo trì tâm tính tốt đẹp này.” Hồng Hổ quay đầu lại nhìn hằm hằm Thẩm Dịch: “Cmn ngươi có ý gì?” Thẩm Dịch lạnh lùng trả lời: “Vừa rồi tôi sử dụng kỹ năng trinh sát lên người nó, đoán xem tôi thấy gì? Thú cuồng bạo, sinh mệnh lực 500, công kích 22-28, phòng ngự 18, thuộc loại sinh vật nhanh nhẹn cao tốc, có được kỹ năng 1 – xông tới, 2 – bàn tay cuồng bạo.” Mọi người ngẩn ngơ, Trương Kiến Quân đã lao lên hét lớn: “Anh nói cái gì? Con này chính là thú cuồng bạo?” Thẩm Dịch gật gật đầu: “Đúng vậy, tồn tại yếu nhất trong Bình Nguyên Hoang Dã, thuộc loại hung thú tấn công theo bầy đàn. Con chúng ta vừa mới giết… là thám báo.”