Tia Chớp Đen chạy như bay giữa sa mạc, Michelle lái xe, Ôn Nhu ngồi ghế phụ, đằng sau là lão Mạnh ngồi cùng một đám binh sĩ triệu hoán.
Theo ý lão Mạnh, kỳ thật y vẫn muốn làm nhiệm vụ chính tuyến, gắng tranh thêm điểm tích lũy, vượt qua mức 900 điểm để tránh bị giảm phân nửa thu hoạch. Bất quá cân nhắc đến bây giờ y chỉ có 641 điểm tích lũy, mà một chuyến nhiệm vụ chính tuyến, dưới tình huống bình thường chẳng qua cũng chừng trăm điểm cống hiến, dù có tranh cũng chưa chắc lợi thêm bao nhiêu, bởi vậy y quyết định bỏ qua. Đương nhiên, chủ yếu nhất là y chú ý tới bản thân Ôn Nhu bây giờ vẫn chưa thoát khỏi danh sách bị gạt bỏ.
Ngay cả người chưa đầy trăm điểm tích lũy còn không ngán, y lại khẩn trương cái gì? “Cô có vẻ yên tâm thật đấy.” Lão Mạnh đột nhiên hỏi. “Yên tâm gì cơ?” Ôn Nhu đang cầm Zeus quan sát bản đồ. Vì lý do an toàn, Thẩm Dịch đã giao tất cả mọi thứ có thể giao cho Ôn Nhu, bao gồm một con trùng rối. “Yên tâm sẽ không bị gạt bỏ. Sau khi nhiệm vụ Lut Gholein kết thúc, con đường duy nhất có thể thu được điểm tích lũy chính là Cảng Kurast, nơi đó tương đương với độ khó Khu Nhà Trọ, cho dù là một con boss nhỏ nhất, chỉ sợ đều có thực lực của Andariel.” “Andariel bị tiêu diệt.” Ôn Nhu nhàn nhạt trả lời.
Lão Mạnh đương hiểu ý nàng, cười khổ nói: “Nhưng cũng không dễ dàng.” “Những kẻ chúng ta đối mặt đến giờ cũng không một ai dễ dàng.” Ôn Nhu quay đầu lại nhìn lão Mạnh liếc: “Anh từng trải qua nhiệm vụ nào dễ dàng sao?” Câu hỏi này khiến lão Mạnh trì trệ, y nghĩ nghĩ rồi cười khổ nói: “Khẩu khí nói chuyện của cô thật đúng là giống y Thẩm Dịch.” “Trước kia không phải vậy… Anh ấy là người đàn ông của tôi, mà giữa nam nữ luôn có ảnh hưởng lẫn nhau trong một mức độ nhất định, không phải anh ấy ảnh hưởng tôi thì chính là tôi ảnh hưởng anh ấy, tùy xem mị lực của ai cao hơn.” “Thoạt nhìn mị lực của hắn cao hơn a.” “Đúng là thế.” Hai người đồng thanh cười, một chút cảm giác lạnh nhạt ban đầu dần dần xóa nhòa trong tiếng cười ấy.
Xe vẫn tiếp tục chạy, muốn đến Tử Vong Thần Điện còn phải qua một đoạn đường khá là dài dòng buồn chán, dự tính đuổi tới địa điểm mục tiêu ít nhất cần 30 phút —— Michelle rốt cuộc cũng không phải là Chu Nghi Vũ.
Trong khoảng thời gian này, Ôn Nhu và lão Mạnh đều cố ý gợi chuyện cho nhau, không có việc gì tùy tiện nói vài thứ chuyện phiếm. Đây là để tăng lên mức độ hiểu ý, bồi dưỡng giao tình, có tác dụng cho chiến đấu sắp tới.
Một đường xâm nhập, đại lượng quái vật trên sa mạc cũng bắt đầu xuất hiện. Một vài con bọ cánh cứng to lớn bò qua bò lại trên mặt đất, nhìn từ xa hệt như mấy chiếc xe tăng sinh hóa. Đấy chính bọ cánh cứng tử thần, chúng vốn nên xuất hiện tại Far Oasis, nhưng bây giờ khắp nơi đều có.
Có lẽ là do tất cả nhiệm vụ đã không còn tiến hành theo chất lượng nữa, thành ra vị trí phân bố quái vật cũng bị xếp rối loạn.
Một ít dã quái hình người đang chạy tới chạy lui khắp nơi, vài con vừa tới gần Tia Chớp Đen liền sử dụng hòn đá ném xe, chúng là quái ném đá.
Những hòn đá này lớn như cối xay, được ném ra bởi đàn quái ném đá, chẳng khác gì một đội máy ném đá công thành, ầm ầm quẳng ra mưa đá đầy trời. Hai chiếc xe thi nhau lạng lách tránh bị đá chọi, ngẫu nhiên tránh không khỏi, liền do Ôn Nhu hoặc lão Mạnh ra tay giải quyết. “Cảm giác như đang bay liệng trong bụi thiên thạch.” Lão Mạnh cười nói. “Đúng vậy a, đám quái vật này quả thực phiền phức.” Ôn Nhu huy động roi Xé Trời, nhanh chóng đập một tảng đá lớn bay tới thành phấn vụn.
Nhưng phiền toái giờ mới chính thức bắt đầu.
Bầu trời phía xa đột nhiên xuất hiện mấy con chim lạ cánh đen, đang bay sà xuống hướng này. “Là quạ ăn xác!” Ralph kêu lên. “Ta thích gọi chúng là kền kền hơn.” Arias lẩm bẩm một câu rồi giơ lên Barrett nhắm một con quạ bắn ngay một phát.
Phịch một tiếng, con quạ ăn xác rơi xuống từ không trung. “Thoạt nhìn không phải quá khó đối phó.” Arias thu súng cười cười.
Đúng lúc này, trên không xa xa đột nhiên xuất hiện mảng lớn quạ ăn xác, tựa như đám mây đen kéo tới. Chúng gào thét ầm ĩ, tiếng kêu hội tụ thành một làn sóng âm cực lớn đánh thẳng vào màng nhĩ người ta, chấn cho đầu óc oong oong loạn hưởng, thoạt nhìn không thua gì bầy kiến đen ngoài hoang dã. “Thôi toi, lần này cậu chọc phải tổ ong vò vẽ rồi Arias!” Haby kêu quai quái. “Facey, Ford, phóng đạn tên lửa!” Frost lớn tiếng la lên.
Hai quả đạn tên lửa đồng thời bay ra, tạc ngay giữa đàn quạ ăn xác, mấy chục con quạ rớt khỏi bầu trời. Nhưng lại có càng nhiều con quạ lao xuống. “Gục xuống!” Các binh sĩ nhao nhao cúi đầu, nhóm lớn quạ ăn xác kêu quai quái bay sượt qua đỉnh đầu họ, lưu lại những vết cào sâu trên người mấy tay lính. “Trung tá, chúng đông quá!” Arias kêu to.
Tuy súng bắn tỉa của cậu rất mạnh, nhưng một viên chỉ có thể bắn trúng một con, trước mắt đã có tới hàng ngàn hàng vạn con quạ ăn xác. Trên móng vuốt bọn quái điểu có độc, chỉ cần bị chúng cào trúng, độc tố sẽ dần ăn mòn tánh mạng.
Chân mày Ôn Nhu nhíu lại, nàng cũng không ngờ đám quái vật này lại phiền toái đến thế: “Frost, ông tốt nhất mau nghĩ biện pháp.” “Vâng, cấp trên, tôi đang nghĩ biện pháp… Có rồi! Chúng ta có thể dùng lửa đánh trả bọn chúng!” Ôn Nhu đôi mắt sáng lên: “Trên chiếc Mustang có xăng! Tháo bình xăng ra!” Binh sĩ trên xe chiếc Mustang lập tức đỗ xe, gã to con Facey lôi bình xăng ra ngoài, ngay lúc đàn quạ ăn xác lao từ trên cao xuống, Facey mạnh mẽ ném bình xăng lên.
Ford khoát tay, viên đạn từ Linh Hỏa Thương đã mang theo hỏa diễm xuyên thấu bình xăng.
OÀ..ÀNH!
Bình xăng nổ thành một quả cầu lửa khổng lồ, khí lãng thổi quét tứ phương, cuốn vào trong đó đại lượng quạ ăn xác, đốt cho chúng rơi rụng lia lịa. “Làm khá lắm!” Ôn Nhu cười nói: “Chu Nghi Vũ vẫn luôn bất mãn Mustang chỉ có thể dùng xăng để chạy, hiện tại chúng ta đã biết khoa học kỹ thuật nguyên thủy cũng có tác dụng của riêng nó.” Trên bầu trời, quạ ăn xác bị ngọn lửa đốt chín thất linh bát lạc, số còn sống ít ỏi toàn bộ đã thành bia ngắm cho các binh sĩ, không cách nào hình thành uy hiếp với đội ngũ. “Bất quá có một vấn đề, giờ bình xăng không còn, làm thế nào lái xe?” Lão Mạnh hỏi Ôn Nhu. “Có thể sử dụng bình xăng phụ.” “Chỉ e nhiên liệu không đủ.” “Không cần lo lắng, chúng ta có thể đi bộ qua, chỉ khi cần thiết mới khởi động xe.” “Như vậy sẽ hàng chậm tốc độ của chúng ta.” “Đây không phải nhiệm vụ chính tuyến, không ai tranh với chúng ta, vì vậy chúng ta bây giờ chính là không thiếu nhất thời gian. Đám dã quái này có thể trợ giúp binh sĩ triệu hoán thăng cấp, thuận tiện mài hợp chiến thuật giữa chúng ta… Trước đây tôi chưa từng phối hợp với bọn họ lần nào.” “Có chút ý nghĩa.”
“Là Thẩm Dịch vừa đề nghị đấy.” “… Hắn quản rộng thật a.” Lão Mạnh lầm bầm.
Đàn quạ trên trời đã bị thu thập hết, thế nhưng lũ quái dưới đất vẫn còn y nguyên.
Hai chiếc xe toàn bộ dừng lại, các binh sĩ nhao nhao nhảy xuống, không chờ đứng vững đã tản ra thành đội hình, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. “Frost, ông chỉ huy chiến trường, bắt đầu tiến công.” Ôn Nhu kêu lên. “Rõ, cấp trên.” Frost lớn tiếng trả lời: “Tất cả mọi người chú ý, Hướng đông nam, xếp thành hàng ngang. Arias, chứng kiến tường đá bên kia chứ, cậu tới đó, dọc theo tường đá tiến hành bắn tỉa, Facey, Michelle, chuẩn bị tiến hành áp chế hỏa lực từ hai bên, chú ý tiết kiệm đạn dược, chúng ta không có vô hạn đạn tên lửa. Ralph, anh qua bên kia, Haby, Knight, John qua bên kia, Gambell, Ford, Kafka qua bên kia, Lair…” “Rõ!” Tất cả binh sĩ nhao nhao vào chỗ, tiếng pháo súng lập tức bùng nổ, từng làn mưa đạn trút xuống đám quái vật.
Một con quái ném đá hình thể cao lớn bị trúng mấy phát đạn ngay ngực. Đóa đóa huyết hoa nở rộ trước người, nó hơi kinh ngạc cuối đầu nhìn lồng ngực của mình, cảm giác đau đớn rõ rệt từ miệng vết thương truyền tới khiến nó rất ư bất mãn, trên mặt ngưng tụ phẫn nộ, rống to một tiếng, giơ lên một tảng đá lớn đang muốn ném ra, chỉ nghe tiếng súng vang lên kịch liệt, trước ngực con quái ném đá lại lần nữa nở rộ huyết hoa.
Lần này miệng vết thương lớn hơn trước nhiều, con quái ném đá lắc lư vài cái, tiếng súng dày đặc nối đuôi nhau mà đến, toàn thân nó không ngừng bắn ra lỗ máu mãnh liệt, thẳng đến khi nó gào lên đau đớn ngã xuống, khối đá lớn chưa kịp văng ra đã rơi ngược lại nện cho óc nó vỡ toang. “Lão Mạnh, nhìn thuộc tính ném đá quái xem!” Ôn Nhu kêu lên.
Lão Mạnh xuất ra một chiếc gương từ theo văn chương, chiếu một cái vào người quái vật, trên mặt gương dần dần hiện ra một loạt chữ viết: “Quái ném đá: Sinh mệnh lực một trăm, sử dụng đá to công kích, lực sát thương 22, phòng ngự 7, chỗ hiểm: Trái tim. Quái ném đá, một loại quái vật địa ngục hung ác, quanh năm sinh hoạt tại những vùng khô cằn, có được khả năng chịu nhiệt mạnh mẽ, hỏa kháng +3, tâm lý bẩm sinh sợ hãi nước, sở hữu dục vọng công kích mãnh liệt…” “Trái tim là nơi yếu hại!” Ôn Nhu kêu to, sau đó quay đầu xem lão Mạnh: “Đây là thủ đoạn trinh sát của anh đó à?” Lão Mạnh cười cười: “Kính chiếu yêu, loại trong Tây Du Ký ấy, có điều là cấp thấp, chỉ tác dụng với quái vật cấp thấp mà thôi, đối phó hàng cấp cao sẽ không nhìn bất luận cái gì.” “Vậy đã tốt rồi, ít ra nó cũng ăn đứt Tinh Thần Tham Sát của Thẩm Dịch, ngay cả tư liệu quái vật đều có, Tinh Thần Tham Sát của Thẩm Dịch chưa từng làm được điều này.” Lão Mạnh trả lời: “Nó chính là thế, hoặc có toàn bộ, hoặc không có gì hết.” “Đoán chừng vô dụng với trùm cuối hoặc mạo hiểm giả.” Ôn Nhu hô với Frost: “Hai người chúng ta nên làm gì?” “Tôi có thể chỉ huy ngài được không, cấp trên?” “Đương nhiên.” “Tốt, vậy xin ngài và vị tiên sinh này bảo vệ xe của chúng ta, đồng thời hỗ trợ cận chiến mỗi khi có quái vật khó đối phó xông lại gần.” “Không thành vấn đề!” Ôn Nhu cất kỹ Mustang, hai người lái Tia Chớp Đen tiến hành bảo hộ cánh, sẽ không dễ dàng ra tay, chủ yếu để cho các binh sĩ tiến hành giết chóc.
Mặc dù bọn họ đi bộ, nhưng tốc độ tiến lên lại không chậm chút nào, từ đầu tới cuối duy trì tư thái công kích dũng mãnh, hướng thẳng về mục tiêu phía trước.
Một con bọ cánh cứng tử thần hùng hục lao đến, đạn bắn vào giáp xác, đều nhao nhao dội lại. Lão Mạnh chiếu gương một cái, kêu lên: “Đánh bụng nó!” Hóa ra giáp xác trên lưng bọn chúng có lực phòng ngự cực mạnh, chỉ có phần bụng dán sát mặt đất kia mới là chỗ uy hiếp. Frost nhấc tay lên một cái, kỹ năng chuyên chúc Phong Bạo phát động, một chiếc vòi rồng vọt lên từ mặt đất, nhất thời hất tung bọ cánh cứng lên cao, khiến phần bụng mập mạp trắng nõn của nó bạo lộ trước mắt mọi người.
Các binh sĩ đồng thời giơ súng xạ kích, viên đạn xuyên qua phần bụng bọ cánh cứng không chút trở ngại nào. Kafka vọt mạnh về phía trước vài bước, bán quỳ giơ súng đối không, Hỏa Thần Pháo bắt đầu điên cuồng liên xạ. Hỏa Thần Pháo xạ tốc cực cao nhưng động năng họng súng thấp, dùng để đối phó mục tiêu phòng ngự kém, uy lực không thua gì súng cấp C. Phần bụng của bọ cánh cứng cũng không có bao nhiêu lực phòng ngự, đại lượng viên đạn trút vào thân thể nó, lát sau đã nghe con bọ cánh cứng kêu thảm một tiếng, toàn bộ phần bụng vỡ nát, máu trút xuống như mưa, ngay cả nội tạng cũng văng tung tóe.
Kafka tránh không kịp bị “dính chưởng”, nhảy dựng la oai oái: “Gớm!” Bọ cánh cứng tử thần trên trời vừa chết, thi thể đã nổ ra sáu tia sét, bắn lan tứ phía, cũng may vị trí vẫn còn cao, cho nên không ai bị sét đánh trúng.
Frost kêu lên: “Mọi người coi chừng! Bọ cánh cứng sau khi chết sẽ sinh ra công kích mãnh liệt!” “Trung tá, đằng trước còn vài con bọ cánh cứng tử thần, ngài có thể nhấc bọn chúng lên nữa được không?” “Không được.” Frost tiếc nuối lắc đầu. Dù cho Phong Bạo có mạnh đến đâu thì nó vẫn là kỹ năng chứ không phải đòn công kích bình thường, không thể phóng thích tùy ý, nghĩ nghĩ ông nói: “Nếu có thể suy yếu uy lực của nó chia làm nhiều phần phóng thích thì tốt rồi.” Kafka lúc này đã chạy trở về, bộ dáng của gã chật vật hết sức, toàn thân đều là huyết thủy không nói, ngay cả nội tạng của con bọ cánh cứng vẫn còn bám trên người gã. “Tôi sắp thối chết rồi.” Gã phàn nàn nói.
Gambell đột nhiên giương tay đánh ra Quả Cầu Băng Sương vào người Kafka, động tác này dọa tất cả mọi người nhảy dựng, ngay lúc Quả Cầu Băng Sương sắp đánh trúng Kafka, băng cầu đột nhiên hóa thành một quả cầu nước ụp xuống, tựa như một dòng thác nước cọ rửa trên người Kafka, lập tức cọ gã sạch sẽ. “Hê! Gambell, cậu làm tôi giật cả mình… Bất quá cậu làm thế nào hay vậy?” Không chỉ riêng gì binh sĩ triệu hoán, ngay cả Ôn Nhu và lão Mạnh cũng đồng loạt nhìn về phía Kafka.
Kỹ năng vốn không có mắt, không có ý thức đồng đội đồng liêu gì, nếu như sử dụng kỹ năng công kích với chính người phe mình, đồng dạng sẽ sinh ra hiệu quả công kích, thế nhưng vừa rồi là chuyện gì xảy ra?
Gambell nhún nhún vai: “Tôi cũng không biết, nhưng kể từ sau lần bị thương tại hoang dã kia, tôi đã cảm thấy năng lực này tựa hồ xuất hiện một chút biến hóa.” “Biến hóa thế nào?” Ôn Nhu hỏi. “Tôi cảm thấy mình có thể khống chế nó.” Gambell trả lời: “Tựa như vừa rồi vậy.” “Cậu nói là cậu cảm thấy? Trước đó chưa từng thử qua?” Kafka kêu to. “Vừa rồi chính là thí nghiệm.” “Nha… Tôi thật muốn đá mông cậu một phát.” Ngược lại Ôn Nhu hiểu được chuyện đã xảy ra: “Kỹ năng của anh biến dị, kỹ năng chuyên chúc vốn dễ phát sinh biến dị nhất.” Xa xa Ford kêu lên: “Tôi nhìn không ra biến băng cầu thành thủy cầu có chỗ gì tốt! Chẳng lẽ chỉ dùng để tắm rửa hay sao?” Mọi người ồn ào cười nói, một con quái ném đá lao đến, có điều trước khi nó kịp ném tảng đả ra, viên đạn của các binh sĩ đã nhao nhao trút vào ngực nó.
Gambell có chút phẫn nộ: “Không phải vậy, tôi chỉ có thể khống chế băng cầu biến hóa sau khi nó bay ra ngoài.” Ôn Nhu cả kinh: “Khống chế? Anh nói là anh có thể khống chế kỹ năng đó?” “Vâng, cấp trên, nhưng cảm giác còn không phải rất rõ ràng.” “Ôi trời… Là thiên phú tinh vi.” Ôn Nhu thấp giọng kêu.
Chẳng lẽ vì bọn họ là lính của Thẩm Dịch, cho nên kỹ năng biến dị cũng chịu ảnh hưởng từ thiên phú tinh vi của Thẩm Dịch? Ôn Nhu không biết có phải thật thế không, nhưng Frost lại khẽ đăm chiêu, tựa như có cảm ngộ.
Đúng lúc này, phương xa đột nhiên xuất hiện một thân ảnh cao lớn.