Vô Tận Cường Hóa

Chương 51

Thời gian tiến vào giờ thứ tám.

Trên đại lộ xe Hummer gào thét mà phóng, Ôn Nhu y nguyên thỉnh thoảng lại dùng kính viễn vọng tìm tòi mục tiêu.

Hồng Lãng thì trước sau vẫn luôn chú ý bảng xếp hạng trên Huyết Tinh văn chương.

Đáng mừng chính là, trong khoảng thời gian này, điểm sát lục đại đa số đám người mạo hiểm tăng lên có hạn. Những mạo hiểm giả đứng hàng Top 10 kia cũng tựa hồ đã mất đi vận may, thành tích tăng lên thủy chung rất chậm.

Điều này khiến Hồng Lãng buông một hơi thở dài.

Lúc thành tích của mình không tốt, nhìn người khác có thành tích đồng dạng không xong, không thể nghi ngờ là một loại an ủi tâm lý lớn nhất.

Nhất là với dạng thành tích quan hệ đến tánh mạng tài sản của mình.

Xe Hummer đã tiến nhập quận Brooklyn, đến nơi này, không sai biệt lắm coi như chính thức tiến vào khu thành thị New York.

Brooklyn đã từng nổi danh là khu người da đen quần cư, bởi vì tiếp thu trình độ giáo dục thấp, tại đây từng là quận có tỉ lệ phạm tội cao nhất nước Mỹ, bị một số người coi là địa phương căn nguyên hỗn loạn, dơ bẩn, tội ác. Theo thời đại biến dời, xã hội phát triển, Brooklyn từng đã là tiếng xấu dần dần nhận được cải thiện, cho dù người da đen nơi này vẫn như trước ôm lấy thái độ căm thù các chủng tộc khác, nhưng về sau xuất hiện dị nhân, chủ nghĩa chủng tộc mới ra đời, ngay cả người da đen cũng bị quấn vào trong cuộc đại chiến chủng tộc mới này.

Có lẽ do đã từng có lịch sử là nô lệ da đen, khiến cho người da đen luôn hận thấu xương bọn người theo chủ nghĩa chủng tộc, bởi vậy so sánh với người da trắng, vẫn còn một lượng lớn người da đen ôm thái độ đồng tình thậm chí ủng hộ dị nhân. Thành ra kết quả chính là quận Brooklyn bị chiến hỏa ảnh hưởng nhỏ nhất.

Đại bộ phận phố xá quận Brooklyn được bố cục như một bàn cờ tinh tế vậy; rất nhiều con đường dùng số để đặt tên. Buôn bán phát đạt phồn hoa ở hai bên đường lớn, vô số khu dân cư lặng lẽ phân ra trong các đường ngang hẻm nhỏ, kiểu dáng phòng ốc muôn màu muôn vẻ, nhưng lối kiến trúc mỗi đầu ngõ thông thường lại nhất trí. Trừ đi một ít tòa nhà cao tới sáu tầng lầu, bình thường phần lớn là nhà hai tầng, có bóng cây xanh râm mát, sân vườn mang phong vị cổ tích, cũng có tòa nhà chia phòng tinh xảo thực dụng; có hành lang kiến trúc đế quốc thực dân, cửa sổ kiểu dáng thời Victoria, mái vòm cẩm thạch cổ kính quý giá, vân vân và vân vân. Khắp nơi tràn đầy phong cách khác lạ, sắc thái rực rỡ, kiến trúc cổ sạch sẽ mỹ quan, có lịch sử trên dưới trăm năm, tựa như người đẹp ăn diện mốt thời trang cũ, tang thương lại không hề mất vẻ hoa lệ. Thả chậm trên phố lớn ngõ nhỏ, hưởng thụ lấy khoảng thời gian nhàn nhã dịu êm, ngắm nhìn hoa cỏ đủ loại sắc màu lý thú trong những khu vườn trước từng căn nhà, cùng với những vật phẩm nho nhỏ dường như vô tình ý trang trí tán lạc tại đó, cảnh đẹp ý vui, tuyệt không sao tả xiết.

Xe Hummer hãm lại tốc độ chạy trên đại lộ quận Brooklyn, cho dù thành phố New York hôm nay đã tàn phá lụi bại trong chiến hỏa lan tràn, nhưng quận Brooklyn vốn từng được xưng là Thành Phố Cây Xanh vẫn bảo trì hoàn hảo cảnh tượng nhiều nơi —— trước kia là vùng đất hỗn loạn, hiện nay lại biến thành nơi trị an tốt nhất toàn bộ New York, đây không thể không nói là một loại châm chọc.

Thẩm Dịch ngồi trên xe quan sát phong cảnh bên đường, hắn đột nhiên chỉ vào một quán ăn phía trước nói: “Nhà hàng này chính tôi từng ăn cơm.” Ôn Nhu để ống nhòm xuống nhìn Thẩm Dịch. “Hai năm trước tôi đi công tác ở New York, có một cậu em giới thiệu tôi tới đây. Một thanh niên da đen vạn dặm xa xôi chạy đến Trung Hoa học nấu món ăn Trung Hoa, sau khi trở về mở một nhà hàng Trung Hoa. Cô có thể tưởng tượng sao? Cậu ta làm được còn hơn đại đa số người Hoa, nhưng việc buôn bán cũng không khá khẩm cho lắm. Tôi ở đó nếm qua mấy lần, cùng cậu ấy trở thành bạn bè… Tôi vừa mới thấy cậu ta đứng trước cửa nhà hàng.” Thẩm Dịch cười nhìn Ôn Nhu.

Ôn Nhu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Anh cảm thấy nếu như bây giờ anh đi qua, cậu ta sẽ nhận thức anh sao?” Trong mắt Thẩm Dịch hiện lên một tia mê mang: “Tôi không biết…” Nghĩ nghĩ, hắn cười lắc đầu: “Không, điều đó không có khả năng. Đây không phải thế giới chúng ta đã từng trải qua lẫn quen thuộc. Bọn họ thoạt nhìn rất giống, nhưng cuối cùng chỉ là…” Nhìn hắn xem Ôn Nhu: “Một đám NPC mà thôi.” Ôn Nhu há hốc mồm, muốn nói cái gì rốt cuộc lại thôi.

Thẩm Dịch nhìn nhà hàng nọ rơi lại đằng sau xe, trong ánh mắt tràn ngập đau thương —— nếu như nói người trong thế giới nhiệm vụ đều chỉ là một đám NPC, vậy còn bọn hắn đâu này? Bọn hắn là cái gì?

Đáp án này không ai có thể trả lời.

Thả suy nghĩ theo gió cuốn bay mất, tập trung tinh thần, hắn vỗ vỗ bả vai Kim Cương: “Dừng tại đây một lát, tôi đi tìm hiểu chút ít tin tức rồi sẽ trở lại.” “Ngươi xác định có thể thăm dò tin tức ngươi muốn tại đây?” Kim Cương có chút hoài nghi.

Nơi bọn hắn dừng lại giờ phút này mang tên đường số 230.

Địa danh ở New York thích dùng đánh số, từ đường số 1 kéo một mực đến đã ngoài mấy trăm. Ví dụ như đại lộ số 5 nổi danh… Phố 230 là con đường coi như khá tiếng tăm tại quận Brooklyn, bất quá không phải bởi vì sự phồn hoa của nó, mà là vì sự hỗn loạn.

Từ trước cả khi nhân loại cùng dị nhân khai chiến, nơi này chính là Vùng đất Hỗn Loạn nổi danh, nơi các bang phái xã hội đen quần ẩu. Án giết người phát sinh hàng năm trên đường 230 chừng hơn hai mươi vụ, các loại án bắt cóc, trộm cướp, đập phá… vô số kể. Trong bộ điện ảnh nổi tiếng《 Die Hard 3 》, Bruce Willis vào vai cảnh sát New York đào thoát khỏi nơi này xong chỉ còn lại mỗi một cái quần lót, đồng thời trên người còn treo một tấm biển nhỏ, trên đó viết “Ta căm hận bọn đen” —— anh ta suýt nữa bị người da đen địa phương ăn tươi nuốt sống.

Thời khắc này đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Kim Cương, Thẩm Dịch mỉm cười.

Hắn nhẹ nói: “Vùng đất Hỗn Loạn, thường thường cũng là vùng đất tin tức linh thông.” Đầu góc giao lộ có hộp đêm đang hoạt động.

Thời đại chiến loạn, trăm nghề lụi tàn, nhưng là loại hình thức giải trí như hộp đêm này lại cơ hồ không bị ảnh hưởng. Khi người ta đã không còn đầy đủ tiền tài đi du lịch bốn phía, nằm trên bờ biển cát trắng ngắm mỹ nữ phơi thân, mua say liền trở thành một trong những phương thức giải trí kinh tế nhất.

Nhất là với đám côn đồ lưu manh hôm nay không biết rõ ngày mai mà nói, dành thời gian hưởng thụ tuổi trẻ, càng là trọng điểm sinh hoạt.

Trong hộp đêm đang mở giai điệu dễ nghe, trên sâu khấu ngay phía trước một đoàn vũ công vừa múa vừa hát, nữ hầu bàn với trang phục thỏ qua lại bốn phía, hỏi thăm yêu cầu của khách, khắp nơi đều có khách đang ôm nữ nhân viên lớn tiếng nói giỡn, xì gà trên tay bốc lên từng làn khói mỏng.

Thẩm Dịch bước chậm đến trước quầy bar, móc ra 10$ ném lên trên quầy: “Tùy tiện đem ra chút gì đó.” Bồi rượu nhanh chóng đưa tới một ly Martini cho Thẩm Dịch.

Đồng đô-la Mỹ là Thẩm Dịch đổi tại Huyết Tinh đô thị trước khi tiến vào, so với mấy mạo hiểm giả tiến vào thế giới nhiệm vụ rồi đi cướp bóc, hắn càng ưa thích dùng phương thức nhu hòa một chút giải quyết vấn đề. 1 điểm Huyết Tinh hối đoái 20 đồng đô-la Mỹ, tỉ lệ hối đoái giữa nhân dân tệ cùng đồng đô-la Mỹ, Huyết Tinh đô thị bắt nó cố định thành vĩnh hằng bất biến 5: 1, bất kể thực tế hiện tại thế nào. “Quý ngài còn muốn thêm chút gì nữa không?” Bồi rượu ân cần mỉm cười.

Thẩm Dịch tiện tay lại lấy ra một tờ 10$ nhét vào trong tay anh ta: “Trả lời ta một vấn đề được rồi.” “Vậy phải xem là vấn đề gì.” Bồi rượu rất cẩn thận, không có nhận tiền. “Ta muốn biết người tin tức linh thông nhất tại đây là ai?” Sắc mặt bồi rượu có chút khó coi, anh ta nghĩ nghĩ, thấp giọng tiến đến bên tai Thẩm Dịch nói: “Nếu như không có việc gì quá gấp, tốt nhất đừng tìm ông ta, người kia cũng không dễ trêu.” “Anh chỉ cần trả lời vấn đề là đủ rồi.” “Thêm 10$ nữa.” Bồi rượu trả lời.

Cầm lấy hai mươi đồng đô-la Mỹ, bồi rượu nhanh chóng thả tiền vô túi áo, sau đó một bên dùng khăn lau lau bàn, một bên vẫn giữ tỉnh bơ mà nói: “Buồng Vip số 3, quý ngài Mobry, tôi sẽ không thừa nhận là tôi nói cho ngài đây biết.” “Rõ rồi.” Thẩm Dịch gật gật đầu.

Tha một vòng dài quanh hộp đêm, Thẩm Dịch tìm một chỗ ngồi xuống.

Từ nơi này dễ dàng chứng kiến Buồng Vip 3, xuyên thấu qua bức rèm che rủ xuống mơ hồ có thể trông thấy một người đàn ông trung niên đang ôm một gái bar. Bên ngoài màn che, còn hai gã vạm vỡ đang đứng, trên cánh tay trần là mảng lớn hình xăm.

Thẩm Dịch ung dung nhìn người trung niên kia một hồi, giơ tay vỗ thành tiếng, một nữ bồi bàn đi tới cạnh hắn: “Ngài muốn gọi món gì?” Thẩm Dịch tiện tay lấy ra một xấp đô-la nhét vào trong tay cô gái: “Chọn giúp ta một chai rượu hảo hạng, đưa tới Phòng Vip 3 cho ngài Mobry.” “Cần tôi nói là ngài đưa đến không?” Cô gái rất cơ linh. “Cái gì cũng không cần nói.” Nữ bồi bàn cầm tiền rời đi.

Cũng không lâu sau, một chai rượu đắt đỏ được đưa đến Buồng Vip 3.

Người trung niên kia kinh ngạc hỏi vài câu, lấy được đáp án xong quay lại nhìn Thẩm Dịch xa xa.

Thẩm Dịch hướng đằng xa nâng chén chào.

Được một lúc, nữ bồi bàn lại đi tới bên người Thẩm Dịch nói: “Ngài Mobry mời ngài qua.”

Bên trong Buồng Vip 3, Mobry lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Dịch.

Đây là một người đàn ông có gương mặt lãnh khốc, thuộc về cái loại chỉ cần đơn thuần nhìn tướng mạo đã biết rõ y là dạng mặt hàng gì.

Mobry là độc thủ nổi danh vùng này, y chủ yếu chịu trách nhiệm thu bẩn, tiêu bẩn. Làm buôn bán này tiếp xúc người nhiều nhất chính là phần tử phạm tội, tin tức cũng đặc biệt linh thông, hắc bạch hai nhà ăn sạch, bởi vậy ngẫu nhiên cũng làm chút ít mua bán tin tức.

Thời khắc này Mobry nhìn Thẩm Dịch đối diện, một hồi lâu, y mới ôm cô gái bên cạnh rồi nói: “Biết rõ tại sao ta gọi anh ta tới sao? Không phải bởi vì anh ta đưa tới chai rượu giá trị 800 đô-la Mỹ, mà là vì trong quá trình này anh ta không hề nói ra bất cứ yêu cầu gì, em nên biết thế giới này muốn tìm ra một đám quái thai rất dễ dàng, nhưng nếu muốn tìm một kẻ chí công vô tư không cầu hồi báo rất khó.” Y nói chuyện với cô gái, ánh mắt lại chĩa vào Thẩm Dịch: “Ta tin tưởng anh ta không phải loại người không cầu hồi báo kia, trên thực tế ta cũng không liên hệ cùng loại người này. Vậy cũng chỉ có thể nói rõ một việc, anh bạn của chúng ta đích xác có việc cầu ta, hơn nữa anh ta làm việc rất có phách lực, cũng rất có lòng tin, nhưng anh ta hiển nhiên vẫn là coi thường Mobry ta, anh ta nên dùng rượu 3000$ hấp dẫn chú ý của ta mới phải đấy.” Ngón tay Mobry chỉ lên chai rượu: “Rượu này có thể cho anh ngồi trước mặt ta, nhưng chỉ cần anh nói ra một câu khiến ta mất hứng, ta liền lập tức ném anh ra ngoài.” Thẩm Dịch mỉm cười: “Ta chưa từng nghĩ tới muốn dùng 800$ Mỹ đổi lấy thời gian dùng cơm của quý ngài Mobry, tuy ngài không phải Warren Buffett, nhưng về mặt nào đó ngài đồng dạng có thể đặt ra một giá tiền không tệ để ăn cơm cùng ngài. Nhất là với những người linh thông tin tức như ngài mà nói.”

“Cũng biết là như vậy.” Mobry lầm bầm một câu, y dùng khăn ăn lau lau miệng: “Như vậy nói cho ta biết, anh muốn biết cái gì?” “Tin tức có quan hệ với dị nhân.” “Nếu như tin tức thông thường, đi ra gian buồng này, tùy tiện tìm một người là có thể hỏi được kha khá.” “Về nơi ở của bọn hắn, như thế nào tìm được tin tức của bọn hắn.” “Vậy coi như không phải bình tin tức thường.” Mobry nheo mắt lại, ngậm điếu xì gà lớn vào miệng hung hăng hút vài hơi, nhả ra một vòng khói rồi mới chậm rãi nói: “Mười ngày trước, có mấy tên tạp chủng mua một mớ súng ống đạn dược tại Tập Đoàn Lehman Brothers. Có người nhận ra một trong số đó là dị nhân. Một đàn em của ta đã chú ý quan sát hướng đi của đám vũ khí này, hắn đã nhận được một cái địa chỉ.” “Ta muốn cái địa chỉ kia.” Mobry hơi chút nghi hoặc nhìn Thẩm Dịch, nghĩ nghĩ, phẩy phẩy đầu tro xì gà trước người Thẩm Dịch, sau đó mới chậm rãi nói: “Ta không biết lai lịch anh thế nào, bất quá ta cũng không hứng thú. Ta thậm chí không muốn biết anh và đám tạp chủng dị nhân kia có liên quan gì. Muốn từ chỗ ta nhận được tin tức? Có thể. Ba trăm ngàn đô-la.” ” Ba trăm ngàn đô-la?” Thẩm Dịch cười cười: “Không rẻ.” “FBI tới cũng là cái giá này.” “Không.” Thẩm Dịch lắc đầu: “Nếu như là FBI tới, bọn họ sẽ ném cho ngài một bộ tư liệu, phía trên liệt kê hết thảy chuyện thất đức ngài đã làm những năm này, cộng lại đầy đủ cho ngài vượt qua nửa đời sau trong lao ngục vĩnh viễn. Sau đó ngài sẽ chủ động nói cho bọn họ biết tất cả tin tức bọn họ muốn biết, đổi lấy tiếp tục những ngày tháng tiêu diêu tự tại vui vẻ tốt lành của ngài, kể cả việc tiếp tục chặt chém khách hàng giống như ta.” Mobry ha ha cười rộ lên, y dùng lực ôm lấy cô nàng bên cạnh, ngón tay kẹp xì gà chĩa chĩa Thẩm Dịch: “Ta thích người này.” Sau đó y thẳng tay vỗ mạnh lên bàn, khẽ quát: “Hoặc là đưa tiền, hoặc là xéo đi! Nể tình chai rượu, ngươi còn thừa lại cơ hội cuối cùng dùng chân mình ra ngoài.” Thẩm Dịch cười nhạt: “Có chuyện quên nói cho ngài biết. Sở dĩ ta đưa ngài một chai rượu giá trị 800$, không phải bởi vì ta muốn dùng nó đổi lấy thời gian dùng cơm của ngài, mà là bởi vì ta phát hiện New York bây giờ cùng với New York trước kia ta dự tính có chỗ khác biệt. Đây là thời đại hỗn loạn, tiền tài tuy vẫn tác dụng, nhưng đã không còn có đủ địa vị chi phối. Có một thứ đồ vật khác mà giá trị sử dụng so tiền tài còn đáng sợ hơn, hơn nữa tiêu hao rất thấp. Cân nhắc đến tiền đã không còn ý nghĩa gì lớn với ta, cho nên ta đại khái có thể hào phóng nhiều một ít, dùng nó với tư cách đền bù tổn thất cho ngài.” “Đền bù tổn thất?” “Đúng.” Thẩm Dịch cười nói.

Hắn như ra tay thiểm điện, một phát đè đầu Mobry xuống, ấn mạnh đầu y vô đĩa hoa quả. Gã đô con phía ngoài nghe tiếng lao vào, nhìn thấy tình huống này đang muốn hô lên, tay trái Thẩm Dịch đột nhiên duỗi ra bóp chặt lấy cổ gã, ngón tay cái nhẹ nhàng một nhấn trên hầu kết đối phương, đô con kia liền ngã bịch xuống đất. Một gã đô con khác đang muốn móc súng, Thẩm Dịch một cước đá mạnh vào lưng gã, đoạn trở tay nắm cổ áo gã kéo xuống, kéo tới trước bàn, thuận thế gõ một cái trên gáy gã, khiến gã đồng dạng trợn trắng mắt gục xuống tại chỗ.

Một bộ động tác tập kích này thông thuận như nước chảy mây trôi, Thẩm Dịch không cần đứng lên đã nhẹ nhõm giải quyết hai bảo tiêu bên người Mobry. Cô gái cạnh Mobry lúc này mới kịp vừa vặn phản ứng, sợ tới mức đang muốn thét lớn, Thẩm Dịch đã đặt ngón tay trên miệng làm một động tác ra hiệu im lặng.

Tiện tay xách Mobry lên, mặt mũi lão này giờ đã dính đầy trái cây.

Gỡ xuống một hạt bồ đào bị đè dẹp trên mặt Mobry, Thẩm Dịch ngậm một que tăm xỉa răng cười he he nói với Mobry: “Cho ta địa chỉ, nếu không ta sẽ xem mắt của ngươi như trái bồ đào đem hái ra, sau đó nhét vào miệng ngươi.” Nét mặt của hắn nhã nhặn, chẳng có một chút nào giống người ra tay ác độc. Nhưng Mobry thường thấy đủ loại hắc đạo, biết rõ muốn xem một người hung ác cùng cay độc đến đâu không phải nhìn nét mặt của hắn mà là xem thủ đoạn của hắn. Thẩm Dịch vừa ra tay liền nhẹ nhõm đánh gục hai gã bảo tiêu, chân mày cũng không nhăn chút nào, nói với mình ra tay liền ra tay, động tác vừa nhanh vừa độc, đầy đủ nói rõ đó là một nhân vật thường qua sóng gió, cũng không phải nói ngoa đe doạ.

Y có thể lăn lộn đến một bước này, không phải muốn gặp quan tài mới rơi lệ, Mobry trả lời ngay: “Đại lộ 145… cao ốc Hudson’s Bay, nơi đó có ga ra tầng ngầm, chí ít có hơn hai mươi dị nhân đằng đó!” “Rất tốt.” Thẩm Dịch thoả mãn gật đầu, tay nắm Mobry có chút buông lỏng.

Phủi đi rác trên người Mobry, vỗ vỗ mặt y, Thẩm Dịch dùng khẩu khí hết sức ôn hòa nói: “Ngài nên biết tuyệt đại đa số thời điểm ta không thích sử dụng bạo lực giải quyết vấn đề, nhưng không thể không thừa nhận, nó nhiều khi lại đích thật là một loại phương thức giải quyết phi thường hữu hiệu. Chai rượu này xem như bồi tội, chúc ngài có một hôm vui vẻ.” Nói xong, Thẩm Dịch đứng lên đi ra ngoài. Hắn rất tùy ý nhìn lướt qua bốn phía, đang chuẩn bị ly khai, trước mắt đột nhiên hiện lên một cảnh tượng.

Một thanh niên da trắng đang từ trong buồng bên cạnh đi ra, trên cổ tay hắn thình lình đúng là Huyết Tinh văn chương.

Mạo hiểm giả.

Trong lòng Thẩm Dịch cả kinh.

Lúc này người mạo hiểm kia cũng nhìn thấy Thẩm Dịch, trong ánh mắt đồng dạng lộ ra thần sắc hoảng sợ khó tin.

Hai người đồng thời nhìn trở lại ghế lô mình vừa bước ra, Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Ngồi trong buồng cách vách ngươi là ai?” “Đàn em của ta.” “Có phải là kẻ phát hiện tung tích đám dị nhân kia không?” Đúng đấy.” Mobry không rõ đối phương tại sao đột nhiên hỏi vấn đề này. “Đáng chết!” Thẩm Dịch tức giận mắng một tiếng.

Cách đó không xa gã thanh niên da trắng hiển nhiên cũng đang hỏi thăm người trong buồng, cũng đã nhận được đáp án giống nhau, tương tự phát ra quở trách tức giận.

Hai người nhìn nhau lần nữa, trong ánh mắt phun ra lửa cháy hừng hực.

Sau một khắc, bọn hắn đột nhiên đồng thời chạy như điên về phía cửa hộp đêm.

Thẩm Dịch cực kỳ nhanh chóng lao ra hộp đêm, dùng động tác chiêu bài của Thành Long từ cửa sổ xe nhảy vào trong chiếc Hummer, hét lớn: “Nhanh! Lái xe!” Cùng lúc đó, gã da trắng trẻ tuổi kia cũng vọt ra, chạy về phía một cỗ xe thể thao màu đỏ cách đó không xa, tương tự quát to lên: “Lái xe! Nhanh lái xe!” Kim Cương một bên rồ máy một bên hỏi: “Chuyện gì xảy ra?” Thẩm Dịch điềm nhiên trả lời: “Không có gì, chỉ là đụng phải nhóm mạo hiểm giả khác, bọn hắn cũng đã nhận được địa chỉ, nếu anh không khởi động mau mau, đến chậm thì thịt sẽ thành của người ta đấy.” “Mịa nó!” Kim Cương mắng to, một cước đạp chân ga, xe Hummer bá đạo xông thẳng ra ngoài.

Hai chiếc xe đồng thời phát động, vội vả hướng về đại lộ 145.

Xe thể thao màu đỏ phát động hơi trễ một chút so với Kim Cương bọn hắn, đã rơi lại đằng sau chiếc Hummer. Lái xe là cô gái tóc vàng trẻ tuổi xinh đẹp, còn có hai gã thanh niên một trắng một đen ngồi ghế sau.

Thời khắc này mắt thấy xe Hummer ở phía trước bọn họ chạy qua, người thanh niên da trắng ngồi chỗ ghế phụ hét lớn: “Veena! Cô tốt nhất mau một chút, chúng ta phải đến trước bọn hắn!” “Cứ việc yên tâm!” Cô gái tóc vàng cười duyên trả lời.

Tiện tay mở ra hộp khống chế trên đài điều khiển, bên trong lộ ra một loạt nút bấm. Cô gái tóc vàng ấn xuống một nút màu đỏ trong đó, nhẹ giọng hướng thanh niên da trắng cười nói: “Rót vào khí NO (Nitơ Monoxit).” Ống khí xe thể thao phun ra một luồng hỏa diễm mãnh liệt, xe thể thao màu đỏ bắn đi như mủi tên, lập tức đã vượt qua xe Hummer. “À HÚ!” Mạo hiểm giả trên chiếc xế đỏ đồng thời phát ra tiếng gào to đắc ý, gã da trắng lúc nãy càng là ở trong xe đưa lên ngón giữa với Thẩm Dịch. “Mịa nó!” Hồng Lãng một quyền nện lên đài điều khiển, nện đến tấm che đài điều khiển tróc ra, lộ ra vô số dây điện bên trong: “Kim Cương đồ đần nhà ngươi lái xe kiểu gì vậy a!” “Xe kia đã được độ qua!” Kim Cương lớn tiếng trả lời: “Xe của chúng ta tốc độ kém nó, hơn nữa ta cũng không đủ quen thuộc đường xá nơi đây!” Thẩm Dịch nói: “Ôn Nhu, tra thử bản đồ, tìm ra tuyến đường tốt nhất tiến về đại lộ 145! Tính luôn một chút thời gian chạy đến.” Ôn Nhu mở địa đồ ra, ngón tay không ngừng xẹt qua xẹt lại trên địa đồ: “Đại lộ 145 thuộc quận Queens, từ nơi này đi tới cần đi qua ít nhất 68 quảng trường, nếu như trên đường không chắn xe, cần khoảng 40 phút mới có thể đuổi tới. Bất quá dùng tốc độ của bọn hắn, đoán chừng tối đa 30 phút đã đến nơi.” “10 phút đủ đem tất cả dị nhân đuổi cùng giết tận mấy lượt rồi, chúng ta phải đuổi tới trước bọn họ, Ôn Nhu, tìm ra một đầu lộ tuyến có thể cho chúng ta chạy đến trong vòng 20 phút!” “Vậy đơn giản hơn nhiều…” Ôn Nhu dùng ngón tay vạch một đường thẳng nối liền đại lộ 145 cùng vị trí hiện tại: “Cứ khai mở thẳng tắp là được.” Người trên xe ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. “Cái gì? Không!” Kim Cương lắc đầu: “Như thế quá điên cuồng.” “Nếu là điên cuồng thì để tôi tới làm đi.” Thẩm Dịch cười nói: “Lần này tôi sẽ lái xe. Ôn Nhu, cô đến dẫn đường.” “Tôi không phải hoa tiêu chuyên nghiệp.” Ôn Nhu cả kinh kêu lên. “Chúng ta không cần chuyên nghiệp.” Đúng lúc này, Hồng Lãng đột nhiên phẫn nộ hét: “Phía trước phát sinh sự cố tông vào đuôi xe, đang tạo thành kẹt xe, mịa nó, là mấy tên mạo hiểm giả làm.” “Chẳng hề gì.” Thẩm Dịch tỉnh táo trả lời: “Chúng ta vốn cũng không dùng đường này lâu lắm.” “Thắt chặc giây an toàn!” Kim Cương gầm rú như bệnh tâm thần.
Bình Luận (0)
Comment