Vô Tận Đan Điền

Chương 127

Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

Lạc Thủy Thành đứng trước nguy cơ sinh tử tồn vong, thế nhưng rất nhiều người lại vì địa vị bản thân ở gia tộc mà không nghe theo, không thống nhất quản lý. Loại tình huống này nếu như xảy ra lúc Yêu tộc xâm lấn, thường thường sẽ nhanh chóng tạo thành hỗn loạn, tử vong.

Đề phòng loại chuyện này xảy ra, Nhiếp Vân định ra tay chấn nhiếp một lần.

Nghe theo mệnh lệnh thì còn dễ nói, không nghe thì trực tiếp đánh chết.

Trong đại điện.

- Vừa rồi ta đi ra ngoài một chuyến, là thiếu gia Nhiếp Vân của Nhiếp gia tìm ta, hắn muốn mượn Huyết Long chiến giáp của gia tộc ta. cho nên ta muốn hỏi ý kiến của chư vị trưởng lão.

Dựa theo lời Nhiếp Vân nói, Dương Ngạn đi vào phòng, ngồi xuống chủ vị rồi trực tiếp nói.

- Mượn Huyết Long chiến giáp sao?

- Sao hắn lại biết được Dương gia chúng ta có Huyết Long chiến giáp?

Đám trưởng lão nghị luận không ngừng.

- Yên tĩnh một chút, nghe ta nói hết, chắc hẳn chuyện Nhiếp Hạo Thiên bị Yêu tộc phụ thể trước đó mọi người cũng đều biết rồi chứ? Yêu tộc có thể phụ thể tộc trưởng một trong tứ đại gia tộc Lạc Thủy Thành này thành công cũng có thể thấy được Lạc Thủy Thành an nguy trong sớm tối. Lần này Nhiếp Vân thiếu gia mượn Huyết Long chiến giáp của gia tộc chúng ta là vì muốn đối phó với Yêu tộc, nhanh thì một ngày, chậm thì bốn năm ngày sẽ trả lại.

Dương Ngạn đem lời Nhiếp Vân hướng dẫn nói ra một lần:

- Yêu tộc là địch nhân lớn nhất của Nhân tộc, nếu như đối phó với Yêu tộc, cấp cho hắn mượn cũng không có gì.

- Đúng vậy, Nhiếp Khiếu Thiên đã là cường giả Khí Tông, chuyện được đế quốc phong làm Vương tộc chỉ là sớm muộn, chắc hẳn hắn cũng chướng mắt kiện Huyết Long chiến giáp kia.

Nghe Dương Ngạn nói là chỉ mượn để đối phó Yêu tộc, rất nhiều trường lão cũng không quá để ý.

Yêu tộc là địch nhân chung của Nhân tộc, nếu như thực sự xâm lấn thì không có gì, Huyết Logn chiến giáp dù sao cũng là vật chết, nếu như có thể phát huy chút tác dụng, như vậy mọi người cũng không ngại cho mượn đi.

- Ta không đồng ý, Huyết Long chiến giáp chính là chí bảo trấn tộc trong gia tộc chúng ta. Tộc huấn đã sớm nói, làm hậu bối không thể để lộ nó ra, chứ đừng nói là cho mượn ra bên ngoài. Nếu như ngươi mang thứ này cho mượn, ta là người đầu tiên kiên quyết không đồng ý.

Các trưởng lão khác không quá khắt khe về vấn đề này, nhưng mà Đại trưởng lão lại đứng lên, hai hàng lông mày dựng thẳng, quát lớn.

- Ta cũng không đồng ý, bây giờ chúng ta gọi ngươi là tộc trưởng, nhưng ngươi đừng quên. Chức vị tộc trưởng phải là Binh Giáp cảnh đỉnh phong mới có tư cách ngồi vững vàng, muốn cho người ngoài mượn chí bảo trấn tộc, vẫn chờ ngươi đạt tới Binh Giáp cảnh đỉnh phong rồi lại nói.

Nhị trưởng lão cũng phụ họa.

Hai vị Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão đưa ra ý kiến phản đối, đại điện vốn yên tĩnh lần nữa lại nghị luận không ngừng.

- Ta cảm thấy Đại trưởng lão nói đúng, Huyết Long chiến giáp là chí bảo trấn tộc của Dương gia chúng ta, làm sao có thể đơn giản để cho người ta mượn cơ chứ?

- Vẫn không nên cho mượn thì tốt hơn, một khi cho mượn chẳng khác nào để cho người ta biết rõ ưu khuyết điểm của chúng ta, như vậy đâu còn có thể thích hợp gọi là chí bảo trấn tộc được nữa chứ?

- Nhiếp gia mượn thứ này cũng không phải là vì bản thân, mà là để đối phó với Yêu tộc. Nếu như các ngươi nguyện ý ra mặt đối phó với Yêu tộc, như vậy cũng có thể mượn. Chỉ là ta nói cho các ngươi biết, người mà bọn hắn muốn đối phó chính là cường giả Khí Tông cảnh Yêu tộc, nếu không cũng không mượn thứ này.

Nhìn thấy rất nhiều người lật lọng phản bội sau khi bị hai người Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão lên tiếng, Dương Ngạn cố nén giận dữ, vung tay quát.

- Bọn hắn muốn đối phó với Yêu tộc thì để cho bọn hắn đối phó là được, chúng ta quản làm gì? Vì cái gì lại muốn Huyết Long chiến giáp của chúng ta? Ta thấy chỉ sợ bọn chúng dùng danh nghĩa đối phó Yêu tộc để ngấp nghé chí bảo trấn tộc chúng ta mà không.

Đại trưởng lão không nhanh không chậm hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi nói cái gì? Ngấp nghé chí bảo trấn tộc của chúng ta? Khiếu Thiên thúc thúc chính là cường giả Khí Tông, nếu như thực sự muốn ngấp nghé thì trực tiếp xông tới cướp đoạt là được, các ngươi ai là đối thủ cơ chứ?

Dương Ngạn không ngờ Đại trưởng lão lại vô sỉ như vậy, hắn tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

- Chuyện này ai biết, lòng người khó dò. Muốn đi đối phó với Yêu tộc, tộc trưởng ngươi thích đi thì đi... Đừng kéo chúng ta. Mặt khác, muốn mượn Huyết Long chiến giáp, đừng có mơ.

Nhị trưởng lão cũng khẽ nói.

- Ha ha, đối phó với Yêu tộc các ngươi lùi bước không đi, lại ở chỗ này châm chọc nhau mà không biết thẹn. Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão Dương gia, các ngươi quả thực khiến cho Nhiếp Vân ta lau mắt mà nhìn a.

Đúng lúc này bên ngoài đại điện vang lên tiếng nhàn nhạt, trên mặt Nhiếp Vân mang theo nụ cười vui vẻ, đi tới.

- Làm càn, đây là Nghị Sự điện của Dương gia, còn chưa tới phiên ngươi khoa tay múa chân. Hừ, ngươi gọi là Nhiếp Vân đúng không? Bằng vào tuổi này có thể đạt tới Thành Cương cảnh đỉnh phong cũng coi như không tệ. Tuy nhiên Thành Cương cảnh đỉnh phong và Binh Giáp cảnh vẫn chênh lệch rất xa, nếu như không phải hôm nay nể mặt Nhiếp Khiếu Thiên phụ thân ngươi thì ta sẽ khiến cho ngươi biết xông vào Nghị sự điện của gia tộc khác sẽ bị trừng phạt thế nào.

Đại trưởng lão vung tay lên, thực lực Binh Giáp cảnh trung kỳ thể hiện ra, vẻ mặt ngạo nghễ vô cùng.

Nhiếp Vân cũng không có thể hiện tu vi, nhưng mà ngày hôm trước đánh đập tàn nhẫn, lại diệt sát rất nhiều trưởng lão của tứ đại gia tộc, bề ngoài chỉ có tu vi Thành Cương cảnh đỉnh phong. Loại thực lực, tu vi như vậy tuy rằng không kém, nhưng mà ở trong mắt Binh Giáp cảnh trung kỳ như hắn, còn chưa đủ dùng.

- Chưa truyền đã xông vào trong, bây giờ ta hoài nghi ngươi có mưu đồ làm loạn, lập tức ra ngoài, lần nữa ghi bái thiếp, hơn nữa còn xin lỗi, như vậy có lẽ ta còn không so đo. Nếu không hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học, cho dù là phủ thành chủ cũng không dám nói lời nào.

Nhị trưởng lão cười khắc khắc rồi bước về phía trước một bước, thực lực Binh Giáp cảnh sơ kỳ cũng điên cuồng tuôn ra. Dường như chỉ cần Nhiếp Vân không làm theo yêu cầu của hắn thì hắn dám ra tay.

- Nhiếp Vân thiếu gia, ngươi vẫn nên ra ngoài trước đi...

- Chưa truyền đã xông vào nghị sự điện, cho dù bẩm báo phủ thành chủ thì cũng là ngươi sai, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, ngàn vạn lần không thể hành động theo cảm tình.
Bình Luận (0)
Comment