Vô Tận Đan Điền

Chương 150

Phùng Tiêu bị Yêu tộc dùng phương pháp đặc thù khống chế, hai mắt đỏ hồng, không ngừng giãy dụa, tựa hồ một khi thoát áp chế sẽ lập tức ra tay.

- Vậy đơn giản!

Hít sâu một hơi Nhiếp Vân đi tới, như ảnh tử nhanh chóng điểm mười ba huyệt đạo trên đầu Phùng Tiêu.

- Quỷ Môn Thập Tam Huyệt, yêu linh đi ra!

Điểm xong huyệt đạo, Nhiếp Vân tựa hồ tiêu hao thật lớn, sắc mặt có chút tái nhợt, rống to một tiếng, hai tay giơ lên đột nhiên hướng ngực của Phùng Tiêu đánh tới.

Xèo xèo!

Bàn tay của hắn vừa chạm vào người Phùng Tiêu, chợt nghe tiếng kêu bén chọn chói tai vang lên, đồng thời một đoàn khí vụ ngăm đen từ sau thiên linh cái của Phùng Tiêu xông ra.

- Thiêu hủy!

Bàn tay vươn phía trước, một đạo xích hồng hỏa diễm phun ra, nháy mắt bao vây khí vụ.

- Xèo xèo xèo xèo!

Khí vụ phảng phất như có sinh mạng phát ra tiếng kêu liên tục, ngay sau đó thanh âm ngày càng thấp, cho tới khi biến mất hoàn toàn.

- Ta…tại sao ta ở chỗ này? Nhiếp Vân? Các ngươi sao lại nhìn ta như vậy làm gì…Ta, ta lại bị Yêu tộc khống chế, làm ra loại chuyện như vậy?

Khí vụ tiêu tán, đôi mắt Phùng Tiêu dần dần khôi phục trong suốt.

Trong lúc bị yêu nhân khống chế toàn bộ hành vi đều còn nhớ rõ, ban đầu Phùng Tiêu còn cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhớ lại những hành động trong Lạc Khúc mộ, sắc mặt trắng bệch.

Nếu không nhờ Nhiếp Vân nhìn ra sơ hở, chỉ sợ toàn bộ mọi người đều chết trong tay yêu nhân! Thậm chí cả Lạc Thủy thành cũng bị hủy diệt!

- Nhiếp Vân, ta…

Phùng Tiêu quỳ dưới đất, toàn thân không ngừng run rẩy.

- Tốt lắm, sự tình đều đã qua, chúng ta không phải đã nói là huynh đệ tốt sao?

Nhiếp Vân kéo hắn đứng dậy khẽ cười nói.

- Phải rồi, là huynh đệ tốt! Nhiếp Vân, cảm ơn!

Phùng Tiêu chảy nước mắt nói.

Hắn có được trí nhớ, tự nhiên cũng biết nếu không phải Nhiếp Vân cứu hắn đi lên, không ngại cực khổ giúp hắn đuổi đi yêu linh, cho dù hắn không chết nhưng sẽ bị đánh mất lý trí, biến thành tay sai của yêu nhân.

- Nhiếp Vân, ngươi là huynh đệ cả đời của ta, Phùng Tiêu này sẽ nghe theo ngươi sai đâu đánh đó, chết không thay đổi!

Trong lòng Phùng Tiêu âm thầm phát xuống lời thề.

Chuyện của mộ Lạc Khúc kết thúc, chẳng những lấy được toàn bộ bảo bối, còn đánh chết Trữ Vương cùng Đông Vương, có thể nói đại hoạch toàn thắng, mọi người nhanh chóng trở lại Lạc Thủy thành.

- Trữ Vương cùng Đông Vương đều là cường giả khí tông cảnh đỉnh, hẳn có được địa vị cực cao trong Yêu tộc, bọn hắn vừa chết chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn Yêu tộc sẽ không xâm lấn Lạc Thủy thành chúng ta.

Trong đại điện nghị sự của Nhiếp gia, Nhiếp Vân đem ý nghĩ của mình nói ra.

Kiếp trước thủ lĩnh yêu nhân xâm lấn Lạc Thủy thành hình như tên Yêu Trữ, Yêu Đông, khi đó thực lực của mình thấp, địa vị không cao, chưa gặp qua hai đại nhân vật kia, dựa theo tên suy đoán hẳn là hai người kia.

Nếu thật là bọn hắn, bởi vì mình sống lại nên đã hoàn toàn cản trở yêu nhân xâm lấn, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn yêu nhân như rắn mất đầu, khẳng định không thể nào tới Lạc Thủy thành quấy rối.

- Phải!

Mọi người đồng thời gật đầu.

Cường giả khí tông cảnh đỉnh ở trong Yêu tộc cũng thập phần trân quý, một lần chết hai người nhất định sẽ tạo thành náo động rất lớn, trong khoảng thời gian này Lạc Thủy thành sẽ không gặp nguy hiểm.

- Đây là bảo bối lấy được trong mộ Lạc Khúc, thành chủ, đây là đồ vật của tổ tiên ngươi lưu lại, để cho ngươi chưởng quản đi!

Nhiếp Vân vung tay đem bảo bối đưa ra ngoài.

Trước đó Nhiếp Vân đi vào Lạc Khúc mộ chỉ vì nghĩ cách ngăn chặn yêu nhân xâm lấn, bảo vật cũng không tác dụng gì với hắn, trả lại cho Lạc gia tốt nhất.

Cũng không phải hắn ra vẻ hào phóng, mà kiếp trước hắn là một trong những tồn tại đỉnh phong của nhân loại, bảo vật nhiều vô số kể, dù là cả Thần Phong đế quốc cũng không sánh bằng hắn.

Bởi vậy hắn đâu cần nhòm ngó tới bảo vật của một chí tôn cảnh đỉnh mà thôi?

- Việc này…những bảo vật này mặc dù do tổ tiên chúng ta lưu lại, nhưng cũng thuộc Lạc Thủy thành, ta hi vọng tứ đại gia tộc cùng phủ thành chủ cùng nhau bảo quản, cùng nhau đối phó Yêu tộc!

Lạc Chiêm Hào không nghĩ tới Nhiếp Vân làm như vậy, vội vàng đứng lên nói.

Những bảo vật kia tuy trên danh nghĩa là do tổ tiên mình lưu lại, nhưng nếu như không có Nhiếp Vân, đừng nói lấy được, chỉ sợ hiện tại mình đã sớm trở thành người chết.

- Cùng nhau đối phó Yêu tộc…được rồi, công pháp, vũ kỹ, binh khí, đan dược, tứ đại gia tộc cùng phủ thành chủ cùng chung, về phần chí tôn phù lục ta xem nên để cho thành chủ cùng cha ta là hai vị cường giả khí tông tự mình chưởng quản cho thỏa đáng, thứ này là lợi khí kháng yêu nhân lớn nhất, có chúng nó, cho dù yêu nhân thật sự xâm lấn cũng không cần sợ hãi!

Nhiếp Vân an bài phương pháp phân phối bảo vật.

Mấy thứ này trân quý nhất chỉ có chí tôn phù lục, hắn lưu lại hai khối, còn lại giao cho phụ thân cùng Lạc thành chủ chưởng quản, dù sao có thứ này làm uy hiếp, cho dù yêu nhân muốn xâm lấn Lạc Thủy thành cũng phải suy nghĩ kỹ.

- Phụ thân, Lạc thành chủ, đây là yêu hạch của Trữ Vương cùng Đông Vương, bên trong có năng lượng rất mạnh, mỗi người một viên, chỉ cần hấp thu xong lực lượng bên trong sẽ đạt tới khí tông đỉnh!

Nhiếp Vân biết cho dù mình muốn hấp thu yêu hạch này cũng không thể hấp thu được hết năng lượng bên trong, còn không bằng để cho phụ thân cùng Lạc thành chủ sử dụng, giúp họ nhanh chóng gia tăng thực lực.

Thực lực của họ tăng mạnh, Lạc Thủy thành càng kiên cố, tiếc nuối kiếp trước của mình sẽ không tiếp tục trình diễn.

Trong tay hắn còn lưu lại yêu hạch của yêu nhân binh giáp cảnh đỉnh đã chết vì cơ quan cạm bẫy, như vậy đã quá đủ, hoàn toàn có thể làm cho thực lực đại tiến.

Hơn nữa Cửu Chuyển Niết Bàn công đạt tới binh khí cảnh đỉnh sẽ nghênh đón niết bàn lần thứ hai, trước đó nhất định phải kiên cố lại thực lực. Trong khoảng thời gian này tốc độ thăng cấp thật sự quá nhanh, hơn nửa tháng thời gian từ khí hải đệ tam trọng dưỡng khí đạt tới binh giáp cảnh trung kỳ, nếu không kiên cố áp chế, chân khí phù phiếm một khi gợi ra niết bàn khẳng định phải chết không nghi ngờ.

- Cái này…đánh chết Trữ Vương cùng Đông Vương ta cũng không xuất lực, ta không thể lấy yêu hạch này.

Sắc mặt Lạc Chiêm Hào đỏ lên, vội vàng xua tay nói.

- Vân nhi, cha có thể thăng cấp khí tông cũng đã thỏa mãn, con giữ lại dùng đi!

Nhiếp Tiếu Thiên cũng nói.

- Ha ha, con thật sự không cần, hai vị cầm đi!

Nhiếp Vân cười nhận chân nói.

- Được rồi!

Thấy chủ ý của hắn đã định, Nhiếp Tiếu Thiên cùng Lạc Chiêm Hào bất đắc dĩ nhận lấy yêu hạch.
Bình Luận (0)
Comment