Không nghĩ tới Nhiếp Vân chỉ trong nháy mắt biến thành lời hại như thế, Tu La Vương có chút khiếp sợ, đôi mắt lại biến thành huyết hồng, nắm đấm chấn động, lực lượng quét ngang thiên cổ..
Tru Thiên Cảnh chính là tồn tại có thể tùy ý tru sát Thiên Đạo, mà Thiên Đạo tự nhiên không phải cấp bậc như thiên địa lục đạo, mà là Thiên Đạo của thượng cổ hồng hoang đại lục.
Loại Thiên Đạo này cường đại hơn thiên địa lục đạo gấp cả chục lần.
Hiện tại Thiên Đạo của Nhiếp Vân không chịu nổi một kích.
Cường đại như Thiên Đạo cũng có thể bị cường giả Tru Thiên Cảnh tru sát, dần dần thực lực nửa bước Tru Thiên Cảnh còn chưa đột phá tầng gông cùm xiềng xích kia nhưng cực kỳ khủng bố, nắm đấm của hắn như lưỡi dao sắc bén, giống như trời cao trừng phạt, còn chưa tới đến trước mặt đã biến thành biển lôi đình.
- Thu cho ta!
Đối với lôi đình Nhiếp Vân có được thiên phú tốt hơn kẻ nào khác, không nói hắn có thiên phú lôi điện và tuyệt chiêu Lôi Đình Cửu Châu, chỉ cần Ngũ Trảo Long Hoàng cũng là cao thủ khống chế lôi điện cường đại.
Viễn cổ Long Hoàng thừa hành lôi điện, bố phong vân, lôi đình chính là đồ chơi trong tay của nó.
Lúc này thấy Tu La Vương đánh ra chiêu này, Nhiếp Vân cười ha ha, mười ngón tay mở ra giống như mười cây trụ lớn bao phủ thiên địa vào trong, lôi đình như biển cũng biến thành ngoan ngoãn nghe lời như cừu non, không có chút uy lực nào.
Trước khi bằng vào thiên phú nguyên khí sư công kích Tu La Vương cũng không có lực chống cự, mà bây giờ đã khác, dung hợp lực lượng hai đại cường giả Long Phượng cho nên thực lực của hắn mạnh hơn nữa, loại công kích này không tạo thành tổn thương với hắn.
- Tu La Vương, trả lại cho ngươi!
Gào thét một tiếng, bàn tay của hắn động.
Hắn đẩy lực lượng về phía trước chẳng khác gì lưỡi đao xé rách thiên địa, lực lượng bản thân xen lẫn lực lượng lôi đình, Tu La Vương cảm thấy luống cuống tay chân, có chút không hiểu rõ.
- Đáng giận!
Cùng một chiêu số, hắn vốn trêu đùa hí lộng đối phương, kết quả lại bị dùng ngược lại, sắc mặt Tu La Vương trầm thấp sắp đổ máu, hắn hét lớn một tiếng, đang muốn bộc phát công kích toàn lực nhưng nhìn thấy Phượng Hoàng chi dực tỏa ra hào quang bảy màu lập loè, một bóng người đã xuất hiện tại trước mặt.
Dung hợp U Minh Hoàng Vương, Nhiếp Vân thi triển Phượng Hoàng chi dực càng cường đại hơn, tốc độ cực nhanh, không kém gì độn thuật của Tu La Vương.
- Cút ngay!
Thấy hắn đột ngột xuất hiện, Tu La Vương rống to một tiếng, hắn tiến lên phía trước, còn chưa tới trước mặt đối phương đã cảm thấy sau đầu lạnh như băng.
Lúc này hắn mới phát hiện, chẳng biết khi nào Nhiếp Vân đã thi triển tuyệt chiêu Nhất Khí Hóa Tam Thanh lần nữa, sau lưng còn có một bóng người đang đánh tới một quyền, trong tâm nắm đấm chính là một tảng đá tỏa ra hào quang óng ánh.
PHỐC!
Trong tình huống không hề phòng bị, Tu La Vương không kịp phản ứng, trong đầu lạnh lẽo, ý thức xuất hiện hỗn loạn.
- Thành công!
Nhiếp Vân thở ra.
Thu hồi Nhất Khí Hóa Tam Thanh hình thành thân thể, hắn chạy trốn ra xa, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn.
Vừa rồi dùng tất cả lực lượng thi triển ra uy lực cuồng bạo nhất, mục đích chính là tìm cơ hội tiếp cận Tu La Vương và mang Hồn thạch do Tuyết Tĩnh Nhi biến thành đưa vào trong cơ thể của hắn.
May mắn, thành công!
- Ngươi làm gì trong đầu của ta?
Cảm thụ Hồn thạch vừa tiến vào đầu dẫn phát phản ứng như thủy triều, Tu La Vương ôm đầu không ngừng lăn lộn, hắn gào rú thảm thiết.
- Không có gì!
Nhiếp Vân xiết chặc nắm đấm, tâm tình vô cùng khẩn trương.
Tuy Tuyết Tĩnh Nhi nói lời son sắt nhưng hắn vẫn lo lắng, sợ đệ đệ không cách nào tách ra khỏi Tu La Vương, nếu như vậy tất cả vất vả đều kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Ah... Đáng giận, linh hồn của ta, lực lượng của ta...
Liên tiếp gào rú, Tu La Vương vốn bình tĩnh lúc này như biến thành kẻ điên, hắn không ngừng kêu la thảm thiết, lực lượng cường đại bắn ra khắp bốn phía, trên không trung không ngừng nổ vang và sinh ra gợn sóng không nhỏ.
- Hắn sẽ kéo dài trong thời gian bao lâu?
Nhìn bộ dạng Tu La Vương giống như người điên, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Nhan Chi.
Thân là linh hồn sư, lại là mẫu thuân Tuyết Tĩnh Nhi, khẳng biết rõ chuyện này hơn hắn nhiều.
- Ta cũng không biết!
Kết quả ngoài dự đoán mọi người, Nhan Chi lắc đầu:
- Ta gặp Tuyết Tĩnh Nhi vào lúc đang du lịch trong hỗn độn, chính bởi vì nàng mới thành lập Hồn giới, về phần nàng tồn tại thế nào thì ta không biết.
- Đương nhiên, lúc ấy ta gặp được nàng chỉ là Hồn thạch bình thường, chỉ mới hóa hình trong thời gian gần đây.
- Ngươi không biết?
Nhiếp Vân cau mày nhìn lên bầu trời.
Lúc này Tu La Vương càng điên cuồng hơn trước, hắn gào rú thảm thiết, trong người hắn bộc phát khí lãng hung mãnh, hắn không ngừng kêu gào thảm thiết trên không trung, mọi người nơi này xem đều cho rằng hắn không chịu đựng nổi, mặt khác một đạo linh hồn chi lực bàng bạc bộc phát trong người hắn.
Cổ lực lượng này tuy hùng hậu cường đại nhưng không mang theo khí tức giết chóc nào, ngược lại mang theo ý chí bất khuất mà kiên định, từ đó làm nội tâm người khác sinh ra cảm giác ấm áp và thân cận.
- Nhiếp Đồng!
Đôi mắt Nhiếp Vân đỏ rực, khí tức linh hồn này không phải của người khác, mà là của Nhiếp Đồng!
Trước khi hắn không cảm nhận được bất cứ khí tức nào của Nhiếp Đồng trong cơ thể của Tu La Vương, còn tưởng rằng thực bị đối phương phong ấn, hiện tại xem ra chỉ bị áp chế tạm thời mà thôi, lúc này mượn nhờ lực lượng Hồn thạch của Tuyết Tĩnh Nhi cho nên dẫn phát lực lượng bùng nổ và hình thành cục diện đối lập với Tu La Vương.
- Ca ca!
Tiếng hô thanh tuhys vang lên, nó rất tinh khiết không mang theo chút tạp chất nào.
Tuy cùng tồn tại với Tu La Vương nhưng hắn như trước chính là đệ đệ không do dự hứng một trăm ba mươi bảy kiếm mà không lui về phía sau nửa bước, cũng là thiếu niên quật cường kiên định vì tín niệm của mình.
- Nghĩ biện pháp thoát ly khỏi Tu La Vương.
Biết rõ bây giờ không phải là thời điểm ôn chuyện, Nhiếp Vân hô to sau đó truyền ý niệm tới.
- Không được, ta cùng Tu La Vương là linh hồn cộng sinh, đã có thể ảnh hưởng thực lực của hắn, cũng là tâm ma của hắn, một khi thoát ly, tương đương hắn thoát khỏi tâm ma gông cùm xiềng xích, chỉ sợ sẽ trực tiếp đột phá gông cùm xiềng xích trở thành cường giả Tru Thiên.
Nhiếp Đồng lập tức truyền âm lại.
- Cái gì?
Trái tim Nhiếp Vân co rụt dữ dội.