Sở dĩ như vậy là bởi vì Độc Triệu ở trong hàng đệ tử nội môn không có tiếng tăm gì, trong một lần thí luyện hắn ta gặp phải nguy hiểm. Là Cổ Tiêu đánh bạc với tính mạng cứu hắn, như vậy hắn mới có thể sống tới bây giờ.
Loại này ân tình nặng như thái sơn này, theo lý thuyết mà nói. Vì báo báo ân, nhất định đối phương cũng sẽ ủng hộ Cổ Tiêu, không nghĩ tới đối phương lại là người đầu tiên lâm trận bỏ chạy. Chuyện này khiến cho phổi của hắn suýt chút nữa nổ tung!
- Ta...
Nghe thấy tiếng quát lớn, sắc mặt Độc Triệu một mặt, nhưng mà cũng không dám nói cái gì.
- Được rồi, Thất Nguyên, người ta có chí riêng, chúng ta không thể đem ý nghĩ của chính mình áp đặt lên trên người người khác. Độc Triệu, ngươi không cùng đi cùng chúng ta, ngươi phải tự lo lấy an nguy của bản thân. Nhất định phải cẩn thậ người của tam tông khác!
Cổ Tiêu ngăn cản Thất Nguyên đang nổi giận đùng đùng, vẻ mặt lạnh nhạt nói ra. Sau đó lại lập tức lần nữa nhìn về phía những người khác, nói:
- Còn có ai nữa? Cùng đi với Độc Triệu là được!
- Xin lỗi, sư huynh...
- Ta ở lại...
Có người đi cũng có người ở lại, rất nhanh đã tạo thành hai trận doanh.
Thu hành động của những người này vào trong mắt, Nhiếp Vân cũng không có nói chuyện, nhưng mà trong lòng âm thầm khiếp sợ sự đáng sợ của thập tuyệt cổ địa.
Nếu như nơi này không đáng sợ, nhất định không thể khiến cho nhiều người như vậyvào thời khắc mấu chốt lại rút lui như thế.
Bất quá, càng là nguy hiểm thì trong lòng hắn càng hưng phấn. hắn cũng muốn nhìn một chút xem thập tuyệt cổ địa này rốt cuộc có nguy hiểm thế nào.
Rất nhanh, đi người và người ở lại đã triệt để tách ra, song phương gần như đều có một nửa. Đám người bọn hắn ở đây chỉ có hơn mười người, hiện tại rời đi một nửa chỉ còn lại sáu người.
Tăng thêm Nhiếp Vân vào cũng chỉ có bảy người.
- Người quý tinh, mà không quý đa. Nhiều người như vậy cũng không tiện. ít người tiến thoái đều hợp, càng thêm thuận tiện, Cổ Tiêu sư huynh, ngươi dẫn đường đi, chúng ta đi!
Thấy cũng nên rời đi, Nhiếp Vân phất tay nói.
Tuy rằng người trước đó so với hiện tại nhiều hơn gấp đôi, thế nhưng rất nhiều người đều có chủ ý riêng. Đều có suy nghĩ của mình, không dễ dàng khống chế. Không bằng như bây giờ, ít người nhưng mà là tinh anh, đồng tâm đồng lực, lúc gặp phải nguy hiểm cũng có thể dễ ứng phó hơn.
- Nhất định phải đi, bất quá trước khi đi ta muốn xác định một chuyện!
Cổ Tiêu đi tới phía trước đoàn người, sắc mặt nghiêm túc.
- Rồng không có đầu là không được, tuy rằng chúng ta chỉ có bảy người. Thế nhưng cũng cần có một người đầu lĩnh, mệnh lệnh mọi người, dẫn dắt mọi người cùng đi tới.
Hai mắt Cổ Tiêu nhìn quanh một vòng, ở giữa hai lông mày mang theo vẻ kiên định..
- Sư huynh chính là đầu lĩnh của chúng ta, chúng ta ở cùng sư huynh nhiều năm như vậy, vẫn luôn nghe mệnh lệnh của sư huynh. Sư huynh nói gì chúng ta sẽ làm cái đó, tuyệt đối không có hai lời!
Thất Nguyên bước lên trước một bước, lực lượng mạnh mẽ từ trong thân thể tản mát ra, dâng trào không ngớt, hắn lại nhìn về phía mọi người rồi nói.
- Các ngươi ai dám không nghe lời nói của Cổ Tiêu sư huynh, ta sẽ trực tiếp cắt đứt cổ của kẻ đó.
- Chúng ta đồng ý tôn sư huynh là đầu lĩnh...
Mọi người đồng thời nói.
- Nếu mọi người đã đồng ý coi ta là đầu lĩnh, như vậy lời của ta nói, các ngươi đều nghe, sẽ không đổi ý đúng không?
Thấy thái độ của mọi người, Cổ Tiêu thoả mãn gật gù.
- Sẽ không đổi ý!
Mọi người gật đầu.
- Được rồi, hiện tại ta sẽ nói chuyện thứ nhất!
Cổ Tiêu nhướng mày nói tiếp, mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
- Bắt đầu từ bây giờ, nhất cử nhất động của chúng ta, đều phải nghe theo Nhiếp Vân sư đệ sắp xếp. Sư đệ là thủ lĩnh của chúng ta, đối với sư đệ, bất luận là ai cũng không thể vi phạm mệnh lệnh. Các ngươi có thể làm được hay không?
- Chuyện này...
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trước đó mọi người nghe Cổ Tiêu nói muốn tuyển chọn thủ lĩnh, trong thâm tâm đều cho rằng hắn muốn có quyền lên tiếng. Thế nhưng cho dù nằm mơ cũng không nghĩ tới, đối phương nói chuyện đầu tiên lại là chuyện này. Khiến cho tất cả đều sững sờ tại chỗ.
- Cổ Tiêu sư huynh, ngươi...
Nhiếp Vân cũng sững sờ.
Cho dù là hắn là người của hai kiếp, nhìn thấy vô số người, thế nhưng hắn cũng không nghĩ tới Cổ Tiêu sẽ nói thẳng ra loại mệnh lệnh này. Đối phương làm như vậy, tương đương với đem tính mạng của toàn bộ mọi người thậm chí là tính mạng của chính mình giao vào trên tay hắn.
Hắn còn chưa nói hết lời thì Cổ Tiêu đã đưa tay ngăn lại. Tiếp tục nhìn về phía mọi người rồi nói.
- Làm sao, Chẳng lẽ ngay cả mệnh lệnh đầu tiên của ta cũng không làm được hay sao? Xem ra mới vừa rồi các ngươi nói sẽ nghe lời của ta, toàn bộ đều là giả hay sao?
- Sư huynh...
Thất Nguyên muốn nói cái gì đó, thế nhưng đối mặt ánh mắt sắc bén của Cổ Tiêu, hắn không thể làm gì khác hơn là đem lời nói tới miệng nuốt ngược lại. Hắn dùng vẻ mặt bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Nhiếp Vân một chút rồi cắn răng một cái:
- Được, bắt đầu từ bây giờ, ta hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Nhiếp Vân sư đệ, không, là mệnh lệnh Nhiếp Vân sư huynh!
- Chúng ta cũng nghe theo mệnh lệnh của Nhiếp Vân sư huynh!
Nghe thấy Thất Nguyên đổi giọng xưng hô Nhiếp Vân là sư huynh, xác định địa vị của hắn. Những người khác liếc mắt nhìn nhau, không dám có chút do dự, trăm miệng một lời, tất cả đều cúi thấp đầu lên tiếng.
- Nếu sư huynh đã để ta gánh trọng trách nàym như vậy ta cũng không từ chối, Cổ Tiêu sư huynh, mời dẫn đường đi!
Thấy thái độ của mọi người chuyển biến, Nhiếp Vân biết nếu như từ chối nữa sẽ làm tổn thương tâm tư của Cổ Tiêu. Lúc này hắn không nói thêm nữa, bàn tay vẫy một cái, mọi người đều bị một đạo lực lượng đặc thù vờn quanh, ở bên trong đạo lực lượng đặc thù này, bất kỳ công kích đánh lén nào cũng có thể ngăn cản ở bên ngoài, là một tầng phòng hộ tuyệt hảo.
Lúc này Nhiếp Vân đã sử dụng tất cả thủ đoạn, cả người giống như là Thần Ma cao quý. Toàn thân không có một tia dơ bẩn nào, hoàn mỹ giống như điêu khắc. Hai mắt như điện, bắn ra quang mang, giống như nhật nguyệt đang phun ra nuốt vào ở trong lòng hắn, mang theo lực lượng vô cùng vô tận.
- Xem ra lựa chọn của Cổ Tiêu sư huynh là đúng!
Nhìn thấy khí của hắn biến hóa về chất, trong lòng mọi người đồng thời rùng mình, mỗi một người đều lộ ra vẻ bội phục.