Vô Tận Đan Điền

Chương 2267

Mặc dù so với Kiền Huyết hoàng đế thực lực hai ngàn chín trăm chín mươi chín đầu đại đạo cũng không kém bao nhiêu.

Nắm đấm xiết chặc, cảm nhận lực lượng này không ngừng xoay tròn vào trong tâm, hỗn nguyên như ý, đôi mắt Nhiếp Vân càng ngày càng sáng.

Nếu như trước kia hắn có thực lực này, gặp được Kiền Huyết hoàng đế cũng không chật vật như vậy.

Đây mới thực sự là thế giới đỉnh phong, trừ chúa tể, chỉ sợ hắn không sợ bất cứ kẻ nào.

- Đi, mang ngươi gặp mấy người!

Dung hợp đan điền triệt để giải quyết vấn đề thiên địa lục đạo, hơn nữa gia tăng thực lực, tâm tính Nhiếp Vân rất tốt, hắn tươi cười nhìn Lạc Khuynh Thành và đi vào thiên địa lục đạo cách đó không xa.

Thế giới quen thuộc xuất hiện trước mặt, cảm nhận được ôn hòa do thiên địa lục đạo mang đến, lòng bàn tay Nhiếp Vân xuất hiện khoáng thạch, vừa xuất hiện đã tỏa ra kim hỗn độn khí tức.

Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch!

Hắn đạt được tại chỗ của Cực Thiên Vương, trước kia hắn vẫn không sử dụng, lúc này trở lại thiên địa lục đạo cho nên mang ra.

Linh hồn trường hà xuất hiện trước mặt, nó sôi trào như nước sôi, hai mắt Nhiếp Vân như điện nhìn vào trong, hắn nhanh chóng lôi ra nhiều thân ảnh.

- Tu Du Tẩu ta còn sống? Đã xảy ra chuyện gì?

- Khâu Thánh Tôn Giả ta sống lại?

- Ha ha, tiểu Long ta lại trở lại, ta biết ngay lão đại lợi hại nhất!

- Ngươi tìm được Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch? Nhan Chi cám ơn...

Một lại một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt mọi người, mỗi người xuất hiện đều ngạc nhiên nhưng lại đầy hưng phấn.

Linh hồn của bọn họ biến mất khi chiến đấu vì thiên địa lục đạo, lúc này bị Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch cứu sống, lúc này bọn họ cảm kích Nhiếp Vân.

- Này...

Nhìn tất cả vào trong mắt, Lạc Khuynh Thành, phụ thân Nhiếp Khiếu Thiên vô cùng kích động.

Năm đó thiên địa lục đạo chiến đấu với Tu La Vương tổn thương quá lớn, vô số tiên hiền tre già măng mọc hung hãn không sợ chết, có phục sinh bọn họ chính là nguyện vọng của Nhiếp Vân, càng là tâm nguyện của thế hệ sau.

Lúc này viên Hỗn Độn Vương Thạch cuối cùng đã tiêu tán, thân ảnh Thích Già Phật tổ chậm rãi xuất hiện.

Người chết vì thiên địa lục đạo quá nhiều, mặc dù Nhiếp Vân cũng không cách nào phục sinh, những người mạnh nhất của thiên địa lục đạo đều sống lại tại nơi này, gương mặt bọn họ kích động hưng phấn không thôi.

- Đã qua bao nhiêu năm? Tại sao thực lực các ngươi mạnh như thế?

Đám người Nhan Chi, tiểu Long sống lại và nhìn thấy đám ngươi Nhiếp Khiếu Thiên, Lạc Khuynh Thành đứng trước mặt tỏa ra khí tức làm bọn họ ngưỡng vọng không nói thành lời, mặc dù bọn họ nhìn sơ cũng tim đập chân run.

Trước khi bọn họ chết xem như người mạnh nhất của thiên địa lục đạo, mà bây giờ bọn họ không nhìn rõ thực lực của những người đứng trước mặt.

- Chỉ qua ba vạn năm!

Lạc Khuynh Thành cười nói.

- Ba vạn năm? Thực lực các ngươi... Còn có, Tu La Vương thế nào? Hắn chết không?

Đám người Tu Du Tẩu và Thích Già Phật tổ tập trung nhìn quanh.

Bọn họ tranh đấu với thiên nhiên và cam tâm chịu chết, chính là vì diệt sát Tu La Vương, một lần nữa bảo hộ thứ trọng yếu nhất.

- Tu La Vương sẽ không đi hủy diệt thiên địa lục đạo, yên tâm đi!

Nhiếp Vân cũng không nói rõ chi tiết, hắn cười nhạt lên tiếng.

- Vậy là tốt rồi!

Nghe được tai họa ngầm Tu La Vương đã giải trừ triệt để, những người khác cũng thở ra một hơi.

- Nhiếp Vân, thực lực của ngươi hêện tại là gì?

Tu Du Tẩu kỳ quái hỏi.

Hắn còn có thể nhìn thấy khí tức hùng vĩ của đám người Lạc Khuynh Thành nhưng hiện tại nhìn sang Nhiếp Vân, toàn thân hắn không có gì đặc biệt và tương tự người bình thường, làm sao có thể?

Lúc trước sau khi bọn họ chết, thiếu niên trước mắt cũng là đệ nhất nhân thiên địa lục đạo, ba vạn năm qua nhất định mạnh hơn nữa, không có khả năng trở nên càng yếu đi.

- Ta chỉ tùy ý khống chế lực lượng của mình thôi!

Nhiếp Vân cười cười cũng không nhiều lời, nói tiếp:

- Hiện tại mọi người đông đủ, đây là bảo vật và công pháp ta tìm được, có thể trợ giúp mọi người tăng tu vi lên, cố gắng gia tăng thực lực lên thật nhanh.

Tiện tay ném tới, vô số bảo vật bay lên không trung như và hóa thành dòng sông.

Hắn đi Tà Nguyệt Chí Tôn Vực thời gian không dài nhưng đạt được không ít công pháp và bảo vật, những thứ này không có tác dụng lớn với hắn cho nên tặng mọi người.

- Đây là đan dược gì? Khí tức thật cường đại!

- Không ngờ lại...

- Quá lợi hại, những vật này có từ đâu?

Nhìn thấy dòng sông bảo vật và nhiều thứ kỳ quái, đám người Tu Du Tẩu cảm thấy sắp điên.

Tuy bọn họ là người có kiến thức nhưng vẫn cho rằng thiên địa lục đạo là thế giới duy nhất trong vũ trụ, hiện tại có rất nhiều thứ vượt qua tưởng tượng của bọn họ, cả đám có cảm giác sụp đổ.

- Khó trách thực lực các ngươi tiến nhan như thế, thì ra là có thứ tốt...

Tu Du Tẩu vừa nhìn vừa hưng phấn gật đầu, đột nhiên dừng lại và kỳ quái nhìn quanh.

- Đúng rồi, Nguyệt nhi đâu? Tại sao không gặp nàng?

Vừa dứt lời, sắc mặt mọi người biến hóa, lập tức nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Vân ảm đạm thì suy nghĩ xa hơn.

Tu Du Tẩu chết trước Đạm Thai Lăng Nguyệt, cũng không biết cháu gái của mình đã hóa thân Thiên Đạo, càng không biết Nhiếp Vân vì thế mà tả cái giá lớn thế nào, trong nội tâm ảm đạm cỡ nào.

- Tu La Vương và Nhiếp Vân chiến đấu phá hư Thiên Đạo, vì cứu muôn dân trăm họ, Đạm Thai Lăng Nguyệt đã... Hóa thân Thiên Đạo!

Thấy mọi người cũng không biết nên nói thế nào, Nhiếp Khiếu Thiên lên tiến.

Những người khác bất tiện, cũng chỉ có hắn làm phụ thân mới có thể lên tiếng.

- Hóa thân Thiên Đạo?

Tu Du Tẩu chấn động toàn thân.

Thân là gia tộc thiên đạo sư, hắn biết như vậy có ý nghĩa như thế nào, cũng biết rõ cảm tình giauwx thiếu niên và cháu gái của mình, trong nội tâm như bị đao cắt.

Nếu như Đạm Thai Lăng Nguyệt cũng như bọn họ, chỉ là tử vong, dùng Linh Hồn Hỗn Độn Vương Thạch hoàn toàn có thể phục sinh nhưng hóa thành Thiên Đạo...

Hắn lúc này lắc đầu.

Mặc dù hắn học thức như biển cũng biết rõ không có bất cứ biện pháp nào.

- Ngươi đi cùng hắn.

Tỷ tỷ Nhiếp Tiểu Phượng nhìn về phía Lạc Khuynh Thành.

- Ân!

Lạc Khuynh Thành đi qua.

Ngồi bên bờ vực, Nhiếp Vân lẳng lặng nhìn bầu trời trước mặt, trí nhớ trong đầu dừng ở thời khắc nàng hóa thành Thiên Đạo.

Kiên quyết, không hối hận!

- Ngươi không cần an ủi ta, ta không có gì, ta chỉ muốn nhìn Lăng Nguyệt một chút, sau đó sẽ trở lại Tà Nguyệt Chí Tôn Vực!
Bình Luận (0)
Comment