- Vị huynh đệ này, vẫn nên theo chúng ta a, chỗ chúng ta đều là tán tu. Song phương có thể chiếu cố lẫn nhau!
Trong lúc hai người đang tranh chấp lại có một người đi tới, sắc mặt nghiêm túc, lặng lẽ truyền âm.
- Thế lực lớn như bọn họ rất thích dùng tán tu làm tốt thí, theo chân bọn họ, ta sợ ngươi còn chưa kiếm được chỗ tốt gì thì đã bị chết trước rồi!
- Ách?
Nhiếp Vân gãi đầu, nói.
- Ta vừa mới đến, chuyện gì cũng không biết rõ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
- Ngươi không biết?
Người này sửng sốt một chút, ngay sau đó lại công khai kéo hắn một cái.
- Chúng ta qua bên này nói chuyện!
Nói xong cũng không quan tâm tới người của Vô Tâm cung, Cửu Triêu Các mà đi qua một bên.
- Ma bàn của tam giới sắp mở ra. Tất cả mọi người đều muốn được phân một chén canh, mọi người đều biết Hỗn Độn vương phù lệnh cũng không phải là chuyện mà một người có thể hoàn thành, cho nên mới thương nghị xong liên hiệp, như vậy mới có nắm chắc. Nếu không, một thân một mình đi vào, không cẩn thậ nhất định sẽ vẫn lạc!
Giờ Nhiếp Vân mới hiểu ra.
Muốn tìm được Hỗn Độn vương phù lệnh, đầu tiên phải dùng Tầm Linh Phù mở ra tam giới ma bàn. Chuyện này trước đó hắn cũng đã biết, vốn hắn tưởng rằng hơn hai tháng qua Hỗn Độn vương phù lệnh đã sớm bị người ta tìm ra. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra cũng không phải dễ tìm như vậy.
- Thế nào. Gia nhập với chúng ta đi, mọi người đều là tán tu, có thể tin cậy lẫn nhau, những thế lực lớn như bọn họ, luôn luôn coi rẻ tán tu chúng ta. Gia nhập với bọn họ rất dễ bị bọn họ coi là con tốt thí!
Thấy Nhiếp Vân có chút động tâm, người này vội vàng nói.
- Mặc dù tán tu không bài xích, thế nhưng lực ngưng tụ cũng sẽ kém hơn rất nhiều, đến lúc đó cũng rất khó cướp đoạt được bảo bối a!
Nhiếp Vân nói.
Tán tu ở cùng với tán tu, nói xong nghe thì có thể tin tưởng được nhau. Thế nhưng trên thực tế lại là một đám người ô hợp, không có chút lực ngưng tụ nào. Dưới tình huống như vậy, liên minh do tán tu tạo thành, trên cơ bản không có lực uy hiếp gì.
Thế lực lớn thì khác, bọn họ có vinh nhục tập thể, hơn nữa lại có cường giả dẫn đầu, tính đoàn kết nhất định sẽ mạnh hơn đám tán tu.
- Ách... Điểm này ngươi yên tâm đi. Đội ngũ chúng ta do Khuê Lâm đại nhân tổ chức, thực lực của hắn có lẽ ngươi đã nghe nói qua, cường giả đứng thứ ba mươi lăm trong Bách Cường đồ, thực lực như vậy, đủ để hiệu lệnh quần hùng, làm cho người ta tin phục!
Người này vội nói.
- Khuê Lâm? Là Khuê Lâm Tà Nguyệt Chí Tôn vực?
Nghe được cái tên này, miêu tả bên trên Bách Cường đồ xuất hiện ở trong lòng hắn.
Khuê Lâm này giống như hắn, đều đến từ cùng một đại thế giới, là cường giả trong Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Bất quá hắn ta không thuộc về bất kỳ thế lực nào, là một tán tu, một tán tu có thể tạo thành danh tiếng lớn như vậy quả thực không đơn giản.
- Không sai, chính là vị đại nhân này. Để hắn chủ trì chúng ta, ai dám không phục chứ? Cho nên tình huống kéo bè kết phái ngươi không cần phải lo lắng, tuyệt đối sẽ không yếu hơn so với Vô Tâm cung, Cửu Triêu Các!
Người này nói.
- Ồ, ngại quá, con người của ta quen nhàn tản, không muốn bị trói buộc với người khác! Cho nên vẫn thôi đi, đa tạ ý tốt của ngươi!
Biết rõ chuyện gì xảy ra, Nhiếp Vân cũng lười tiếp tục nói nhảm với hắn mà nói thẳng.
- Nhàn tản mặc dù rất tốt, thế nhưng cũng rất dễ bị người ta cướp giật và đánh chết, ngươi có muốn suy nghĩ thêm một chút hay không?
Người này không nghĩ tới hắn lại cự tuyệt cự tuyệt như vậy cho nên hơi có chút kinh ngạc.
Bình thường tán tu cũng hy vọng có thể tìm được núi dựa lớn. Như vậy mọi người liên hiệp lại một chỗ, mới có thể an toàn một chút. Một thân một mình, không phải là người gan lớn mà chính là đầu óc có vấn đề.
- Không cần suy nghĩ! Đa tạ ý tốt của ngươi!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói, không nói thêm gì nữa.
- Được rồi, nếu như ngươi suy nghĩ lại, muốn tìm người liên minh, như vậy bất kỳ lúc nào cũng có thể tới gia nhập!
Thấy thái độ của hắn kiên định, người này biết không có biện pháp khuyên can cho nên lập tức xoay người rời đi.
- Thế nào?
Người này trở lại trận doanh của mình thì lập tức có một người đã đi tới.
- Một tiểu quỷ không biết sống chết mà thôi, lại thêm một người không biết phân biệt tốt xấu!
Người này hừ lạnh.
- Chỉ có một mình? Rất tốt, một lát nữa, ta sẽ mang theo mấy người đi qua vơ vét tài sản một chút. Ở đây người được hoan nghênh nhất là kẻ chỉ có một mình a!
Người thứ hai cười nói.
- Ngươi cũng cẩn thận chút!
Người thứ nhất nói một câu.
- Yên tâm đi, chỉ là một tên tán tu mà thôi, không nghe lời, cùng lắm thì giết chết tại chỗ. Giết chết một hai người ở chỗ này không ai quản a!
Ánh mắt người thứ hai lập lòe, sau đó xoay người đi qua một bên, một lát sau, phía sau hắn đã xuất hiện ba bốn người, nhanh chóng đi ra ngoài.
- Quả nhiên không phải là thứ tốt lành gì.
Nhiếp Vân vừa mới tách ra khỏi người nọ cũng không có nhanh chóng rời đi mà nhìn thấy một màn này ở trong mắt, hắn không nhịn được lắc đầu một cái.
Thấy những người này đi ra gây phiền toái, thân thể hắn nhoáng một cái đã biến mất tại chỗ.
Thực lực của hắn như vậy, nếu như không muốn bị người ta nhìn thấy, đừng nói là những người này, cho dù là những Chúa Tể khác nhất định cũng sẽ không phát hiện ra được. Một đám bán bộ Chúa Tể làm sao có thể biết hắn đi tới nơi nào được chứ?
Sưu!
Tìm được một chỗ yên tĩnh không người, bàn tay chộp một trảo, đám người Phù Ám Triều đều xuất hiện ở trước mặt.
Nếu như Tam giới ma bàn còn không có mở ra, như vậy ở chỗ này chờ cũng không phải là cách hay. Trước tiên tìm chỗ mà đám người Phù Ám Triều nói, nhìn xem có thể tạo ra mấy vị cường giả Chúa Tể hay không.
- Chủ nhân!
Biết Nhiếp Vân đã thành công chạy trốn từ trong tay Kiền Huyết lão tổ, hơn nữa thực lực lại tinh tiến, đám ngườiv hoàn toàn bái phục, cũng không có những ý nghĩ khác nữa.
- Nơi phong ấn Ngụy bản nguyên đại đạo mà trước đó ngươi nói ở đâu? Dẫn chúng ta đi qua đó!
Nhiếp Vân mở miệng nói.
- Là ở gần đây... Ở hướng kia!
Phù Ám Triều đứng tại chỗ nhìn một hồi, xoay tròn một lúc, đột nhiên lại chỉ về một phương hướng.
Nhiếp Vân nhìn qua, vị trí này cách trung tâm Thiên Xu đình trung tâm vô cùng gần, sợ rằng chính là vị trí trung tâm chiến trường tam giới.