Gào thét một tiếng, Kiền Huyết hoàng đế chợt đem ngọc phù cầm trong tay bóp nát, một cỗ lực lượng mênh mông lập tức tạo thành ở trong ngọc phù đang tan vỡ, bất quá, trong nháy mắt đã biến mất không còn tung tích, tin tức căn bản không truyền ra ngoài được!
Ở Nạp Vật thế giới, trừ ý chí của Nhiếp Vân, đừng nói là một cái ngọc phùv, cho dù là cường giả Phong vương chân chính sợ rằng cũng rất khó đem tin tức truyền ra bên ngoài.
- Chuyện này... Làm sao có thể?
Con ngươi của Kiền Huyết hoàng đế co rụt lại, lúc này hắn mới cảm thấy sợ hãi.
Tình huống như vậy, cho dù là hắn kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nghe nói qua.
- Ngươi cứ đợi trước đi, ta nói rồi, sẽ không giết ngươi thì ngươi sẽ không chết được!
Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng, tinh thần khẽ động một cái, Kiền Huyết hoàng đế lập tức bị phong tỏa ở bên trong một không gian đặc thù, không có biện pháp nhúc nhích.
- Trước tiên về Tà Nguyệt Chí Tôn vực!
Xử lý xong Kiền Huyết hoàng đế, Nhiếp Vân cười một tiếng, đang muốn rời đi thì đột nhiên trong lòng sinh ra vẻ cảnh giác nồng đậm, Hỗn Độn hải dương trước mắt đột nhiên sôi trào.
Ầm!
Một đạo thanh âm vang vọng tới linh hồn, tiếng nổ ầm ầm như là vũ trụ bị xé rách, ngay sau đó một bóng người cao lớn chân đạp Hỗn Độn đột nhiên xuất hiện.
Bổn tôn A Dục Vương lại xuất hiện!
Lần trước ở chiến trường tam giới, A Dục Vương, Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát vương xuất hiện ở trước mặt mọi người, thế nhưng trên thực tế bên trong cái mặt người lớn kia chỉ ẩn chứa một tia linh lực năng lượng thể của ba người mà thôi. Căn bản không phải là bổn tôn.
Lần này bổn tôn lại xuất hiện, cho dù là Nhiếp Vân thì lúc này tim cũng hung hăng giật thót lên.
- Xem ra có người còn nhận được tin tức nhanh hơn so với Kiền Huyết hoàng đế, hơn nữa cũng đã truyền cho A Dục Vương...
Thấy một màn như vậy, Nhiếp Vân sao không hiểu đã có chuyện gì xảy ra cơ chứ?
Tin tức hẳn không phải là do Kiền Huyết hoàng đế truyền ra, mà là do người khác. Đúng như hắn dự đoán vậy, tên này có thể nhận được tin tức thì những người khác cũng có thể. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy mà thôi.
Ầm Ầm!
A Dục Vương vừa xuất hiện, Hỗn Độn hải dương chung quanh đám người Nhiếp Vân lập tức giống như sôi lên, không ngừng sung sục làm cho người ta không thể nào nhúc nhích được.
Cho dù bằng vào thực lực của Nhiếp Vân hiện tại, muốn rời khỏi đây cũng cảm thấy không thể ra sức được.
Bổn tôn tự mình đến, uy lực so với năng lượng thể đương nhiên càng cường đại hơn, càng đáng sợ hơn. Chỉ nhìn một chút cũng đã khiến cho linh hồn người ta không ngừng run rẩy, khó có thể khống chế.
Có thể đoán ra được, bằng vào bổn tôn, đối phương đã thực sự muốn động thủ giết hắn, sợ rằng chỉ cần một câu nói là có thể hoàn thành được. Thậm chí còn không cần thi triển bất kỳ chiêu số gì.
Chúa Tể và cường giả Phong vương có chênh lệch quả thực quá lớn, tựa như Vương Tiên và Tiên Quân lúc trước vậy, căn bản không thể so sánh nổi.
- Nguy rồi... Lần này làm sao bây giờ?
Con ngươi Tiêu Diêu Tiên co rụt lại, hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới A Dục Vương sẽ đột ngột xuất hiện vào lúc này, hơn nữa lại còn là bổn tôn hàng lâm. Chuyện như vậy, trừ lần trước giết chết Tu La Chí Tôn ra cũng chưa từng có xảy ra.
- Chủ nhân, ta tự bạo sẽ có thể phá vỡ gông cùm không gian, ngươi nhân cơ hội này chạy trốn đi.
Đoạn Diệc cắn răng nói.
Trước mắt không gian đã bị trói buộc, một Chúa Tể phải đánh bạc tính mạng thì mới có thể phá vỡ được, bất quá, dù có phá vỡ được thì thế nào chứ?
- Không nên lỗ mãng, cho dù bây giờ có chạy đi thì có thể trốn tới chỗ nào chứ? Đường đường là bổn tôn A Dục Vương xuất hiện, ngươi cảm thấy mình có thể chạy thoát được sao?
Nhiếp Vân cắt đứt tính toán của Đoạn Diệc, hắn khoát khoát tay, nhìn về phía trước.
Bổn tôn A Dục Vương xuất hiện đã giải thích rõ ràng, đối phương đã hạ quyết tâm phải bắt hắn lại. Dưới tình huống như vậy làm sao có thể chạy thoát được chứ?
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chờ chết hay sao?
Phù Ám Triều cũng cuống cuồng nói.
- Tùy cơ hành sự a!
Nhiếp Vân cũng không có biện pháp gì tốt, mặc dù khẩn trương muốn chết, thế nhưng lại không thể có biện pháp nào. Tuệ kiếm vung vẩy, diệt trừ tạp niệm trong đầu, hai mắt lại lần nữa nhìn về phía trước.
Lúc này A Dục Vương đã đi tới trước mặt, Hỗn Độn hải dương cuồn cuộn, giống như là mãnh thú thuần phục dưới chân hắn vậy. Phối hợp với nhất cử nhất động của hắn càng làm lộ ra lực uy hiếp khiến cho người ta khó có thể hít thở nổi.
Ầm!
Cùng lúc đó, Hỗn Độn hải dương lần nữa sôi trào, hai cái hắc động từ đằng xa lan tràn tới, hội tụ thành hai cái mặt người to lớn.
Hỗn Độn vương, Tuyệt Sát vương!
Hai người kia tới đây cũng không phải là bổn tôn, mà là năng lượng thể. Thế nhưng dù vậy uy lực cũng to lớn vô cùng. Tam vương lần nữa tề tụ, tuy rằng đám người Nhiếp Vân là Chúa Tể, thế nhưng vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân như nhũn ra.
- Tu La vương ở nơi nào... Lần này nơi đã có thể nói được rồi chứ?
Tam vương tề tụ, A Dục Vương hừ lạnh một tiếng, bàn tay vung lên, một cái quang mang to lớn xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Bên trên quang mang có viết đầy chằng chịt về tất cả chuyện sau khi Nhiếp Vân tiến vào Tà Nguyệt Chí Tôn vực. Mỗi một chuyện đều có ghi chép cặn kẽ. Tất cả những chuyện về Nhiếp Đồng đều dùng màu đỏ miêu tả, màu sắc như là máu tươi vậy, khiến cho người ta nhìn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
- Nếu ta đoán không sai, Nhiếp Đồng này chính là Tu La vương chuyển thế a! Hắn đang ở đâu? Bảo hắn đi ra, ta có thể không giết ngươi. Nếu không, nhất định ngươi sẽ phải chịu chế tài đáng sợ nhất của toàn bộ Hỗn Độn hải dương!
A Dục Vương hừ lạnh một tiếng, thanh âm ầm ầm vang vọng chấn nhiếp thương khung, khiến đầu óc người ta mông lung, mơ hồ.
Lần này hắn căn bản không cho Nhiếp Vân cơ hội phản bác, trực tiếp ném ra chứng cớ.
- Hồi bẩm A Dục Vương vĩ đại, Nhiếp Đồng ở nơi nào ta cũng không biết, nếu như tin tức của ngươi đầy đủ thì cũng nên biết, mấy tháng trước hắn đã thất lạc với ta. Chính bản thân ta cũng đang muốn biết hắn ở nơi nào a.
Nhiếp Vân ngăn chặn tâm tình đang hốt hoảng, lại cất cao giọng nói.
Dù sao bây giờ cũng đã đắc tội đối phương, cho dù nói thật, nhất định đối phương cũng sẽ không bỏ qua, còn không bằng nói nhăng nói cuội một chút.