Cũng không để ý tới lời vừa mới nói, bàn tay run lên một cái thì đã có một tấm thuẫn hình vòng tròn xuất hiện ở trước mặt hắn.
Tấm thuẫn này xuất hiện ở trên không trung, mang theo vẻ nặng nề trầm ổn, vừa nhìn vào một cái cũng đã biết thứ này đã đạt tới cấp bậc thần binh Chúa Tể, lực phòng ngự kinh người.
Tốc độ của Nhiếp Vân rất nhanh, phản ứng của hắn cũng rất nhanh, tấm thuẫn vừa ra thì những người khác đã lập tức biết công kích lần này sợ rằng sẽ thất bại mà chấm dứt.
Tấm thuẫn thần binh Chúa Tể, cho dù sử dụng thần binh Chúa Tể cũng không có cách nào đột phá được chứ đừng nói là thân thể.
Ông!
Một tiếng xé gió vang vọng, một quyền của Nhiếp Vân cũng không có lui về phía sau để tránh né, mà là bắn thẳng về phía tấm thuẫn trước mắt.
- Tự mình tìm nhục!
Thấy hành động của hắn. Vị Chúa Tể này hừ lạnh một tiếng.
Người khác đối với tấm thuẫn này của hắn không biết. Thế nhưng hắn lại biết rất rõ, nó dùng vật phẩm đặc thù luyện chế mà thành, cứng rắn vô cùng. Một quyền đụng phải, cho dù là Chúa Tể cũng sẽ bị chấn cho vỡ xương, bản thân sẽ bị thương tổn.
- Nguy rồi. Vị này là Thiên Ngự Chúa Tể, tấm thuẫn này là vảy từ bản thể của hắn luyện chế mà thành, cứng rắn vô cùng. Thần binh Chúa Tể cũng khó có thể phá vỡ...
Thấy Nhiếp Vân không tránh không né mà còn trực tiếp cứng rắn ngạnh kháng, da mặt của Vô Nhật Chúa Tể co lại.
Dù sao đối phương cũng đã lấy ra binh khí, vốn hắn tưởng rằng Nhiếp Vân sẽ lập tức sử dụng Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình để đối chiến. Ai ngờ đối phương lại dùng nắm đấm cứng rắn tấn công tấm thuẫn của người ta. Đây không phải là lấy sở đoản của mình, công sở trường của địch sao?
Đám người Đan Thần Chúa Tể đều cười lạnh không thôi.
Danh tiếng của Nhiếp Vân này như tiếng sấm bên tai. Thế nhưng bây giờ nhìn lại, vô cùng lỗ mãng a. Bất quá, chuyện này cũng rất bình thường, tuổi trẻ như vậy mà đã có thực lực như thế, cuồng vọng tự đại cũng không có gì là kỳ quái.
Vốn bọn họ đối với việc hắn đến còn có chút kiêng kỵ. Thế nhưng bây giờ nhìn đối phương lỗ mãng như vậy, một tia kiêng kỵ này cũng lập tức tan thành mây khói.
Rắc rắc!
Suy nghĩ của mỗi người đều không giống nhau. Trong khi phần lớn người đều cho rằng Nhiếp Vân nếu không dừng tay thì sẽ gặp xui xẻo thì nắm đấm của hắn và tấm thuẫn của Thiên Ngự Chúa Tể đã va chạm vào nhau. Một tiếng giòn vang nổ ra, truyền vào trong tai tất cả mọi người.
- Để xem xương của ngươi có vỡ nát hay không.
Nghe được đạo thanh âm này, hai mắt của Thiên Ngự Chúa Tể sáng lên. Bất quá vẻ mặt hưng phấn của hắn còn không có hoàn toàn nở rộ trên mặt thì hai con ngươi chợt co rụt lại, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ:
- Chuyện này không thể nào a.
Bởi vì... một khắc này hắn đã phát hiện ra, tiếng giòn vang này không phải là từ xương của phương xương, mà là từ tấm thuẫn của hắn!
Thần binh Chúa Tể, cứng rắn vô cùng. Thế nhưng tấm thuẫn này ở dưới nắm đấm của đối phương lại xuất hiện một vết rách, sau đó đã lan tràn ra bốn phía rồi nổ tung. Đồng thời một quyền to lớn này trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt hắn.
Lúc này Thiên Ngự Chúa Tể đã bất chấp suy nghĩ vì sao đối phương có thể đánh phá thần binh Chúa Tể của hắn. Lúc này suy nghĩ trong đầu hắn chỉ có lui về phía sau mà thôi.
Bất quá một quyền này của đối phương lại giống như giòi trong xương, không ngừng theo sát, vô luận hắn chạy trốn đi tới nơi nào cũng có thể bị đuổi theo.
Thân thể vội vàng nhoáng một cái, một món thần binh Chúa Tể phòng ngự đã hiện lên ngoài thân thể, bảo vệ khuôn mặt.
Phanh phanh!
Một quyền đánh tới trước mặt, va chạm với thần binh Chúa Tể phòng ngự, lại một lần nữa vang vọng tiếng nổ tan thành. Lần này không phải khác, mà là thần binh Chúa Tể phòng ngự và tiếng từ xương sọ vỡ.
- Ngươi...
Thiên Ngự Chúa Tể nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đường đường là Chúa Tể lại chết nhanh như vậy. Dối phương không dùng những chiêu số khác, chỉ một quyền đã diệt tuyệt tất cả sinh cơ của hắn.
Không phải nói người này chỉ dựa vào một món binh khí hay sao? Sao năng lực cận chiến cũng lợi hại như vậy chứ?
Bất quá, bây giờ cho dù hối hận cũng đã vô ích, thi thể của hắn từ không trung rớt xuống. Lúc vẫn còn ở giữa không trung thì đã bị một cái dây leo hung hăng bắt lại, thôn phệ thành thịt khô. Cũng cùng lúc đó, Ngụy bản nguyên đại đạo của hắn cũng bị Nhiếp Vân tiện tay bóp vào trong lòng bàn tay.
- Tử Đồng Bất Hủy, cho ngươi!
Một chiêu đánh chết Thiên Ngự Chúa Tể, thân thể Nhiếp Vân nhoáng một cái đã lần nữa trở lại trên Phá Thần chu, vẻ mặt lạnh nhạt, dường như vừa mới làm một chuyện không đáng kể vậy. Dồng thời tay lại đem Ngụy bản nguyên đại đạo tiện tay ném cho Tử Đồng Bất Hủy.
Thực lực của Lạc Khuynh Thành còn quá thấp, còn không có tư cách luyện hóa loại vật này, cho nên cũng không cần để lại cho nàng. Tử Đồng Bất Hủy là thuộc hạ trung thành của hắn, để cho đối phương luyện hóa thì bên cạnh hắn cũng có thể lần nữa xuất hiện thêm một vị Chúa Tể.
Sưu!
Khí tức hội tụ, thôn phệ hoàn toàn Ngụy bản nguyên đại đạo, chỉ trong mấy tức khí tức của Tử Đồng Bất Hủy đã ổn định. Cũng giống như đám người Phù Ám Triều vậy, đã đạt tới cấp bậc Chúa Tể.
- Đa tạ chủ nhân!
Tử Đồng Bất Hủy vội vàng quỳ mọp xuống đất.
Hắn biết nhận người trước mắt này làm chủ, tất sẽ đạt được chỗ tốt cực lớn. Thế nhưng chẳng qua hắn không nghĩ tới chỗ tốt lại tới nhanh như vậy mà thôi. Trong thời gian ngắn như vậy đã trở thành một vị Chúa Tể.
- Chuyện này...
- Ngươi...
Biến cố liên tiếp xảy ra, tốc độ diễn ra quá nhanh, toàn bộ đám người Đan Thần Chúa Tể đều ngẩn người tại chỗ, đều có cảm giác như phát điên.
Một quyền đánh nát hai đại thần binh Chúa Tể, lại đánh chết một vị Chúa Tể nổi danh về phòng ngự... Đây là lực lượng gì chứ?
Như vậy cũng quá đáng sợ đi a!
- Nhất định hắn đã lại tiến bộ...
Giờ khắc này, trong lòng mỗi người đều đồng thời toát ra suy nghĩ này.
Đoạn thời gian trước người này chỉ có thể dựa vào Hỗn Độn Tĩnh Tâm bình thì mới có thể đánh chết những Chúa Tể khác. Mà bây giờ một quyền đã có đánh giết một người trong đó. Như vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện, đó chính là... Thực lực của người này lại lần nữa tiến bộ!
Chỉ trong vòng một năm đã từ Tru Thiên cảnh sơ kỳ đạt tới cấp bậc Chúa Tể. Sau khi tấn cấp Chúa Tể, dùng thời gian không tới một tháng đã giết Chúa Tể như giết một con kiến... Như vậy cũng quá là biến thái a!