- Cái gì?
Trương Lạc có được thực lực Khí Tông đỉnh phong nhưng sau khi cơn gió đảo qua làm hắn có cảm giác khó thở nổi, nội tâm đang khiếp sợ, vào lúc hắn muốn nhảy ra khỏi khoang thuyền đã cảm giác cổ họng bị bóp chặt, một tay đã bóp cổ hắn.
- Ách... Ách...
Không thể nói nên lời đã bị bóng người kia bắt lên không trung.
- Trương Lạc thành chủ...
- Tiện tay bắt lấy cường giả Khí Tông đỉnh phong giống như bóp cổ gà.
Lúc này mọi người trong khoang thuyền kịp thời phản ứng, nhìn kỹ phát hiện bóng dáng kia không phải quá cường tráng nhưng bọn họ lại trố mắt nhìn.
- Ngươi... Ngươi là Vân Vương đại nhân...
Rốt cuộc có lời nói đánh vỡ yên lặng, người nói chuyện chính là Trương Lạc.
- Vân Vương?
Nghe được câu này cũng làm khoang thuyền nổ tung.
Mọi người đang thương nghị đối phó hắn như thế nào, hắn lại xuất hiện ngay trước mặt... Loại hiệu quả rung động như thế quá lớn.
- Câm miệng!
Bóng người hừ lạnh một tiếng.
Âm thanh không lớn nhưng mang theo lực xuyên thấu kim thạch, âm thanh như đại chùy đánh thẳng vào tâm thần mọi người ở đây, tràng diện hỗn loạn cũng an tĩnh ngay sau đó.
Những người này đều là thành chủ một thành, là quan to một phương, bình thường đã quen thói kiêu ngạo, câu nói đầu tiên có thể làm bọn họ câm miệng, giật mình như con thỏ bị chấn kinh, như vậy thực lực của bóng người vừa xuất hiện cường đại tới mức đáng sợ.
- Vân Vương đại nhân, bỏ qua cho chúng ta đi, sau này chúng ta sẽ nghe lệnh ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó, tuyệt không dám nói nhảm...
Cảm nâận bàn tay trên cổ đang xiết chặc, sắc mặt Trương Lạc tím tái như gan heo.
Trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều biến thành trò cười.
- Dương Ngạn và Phùng Tiêu chết như thế nào?
Lúc này Nhiếp Vân đã khôi phục tướng mạo sẵn có, gương mặt non nớt của hắn mang theo thành thục và lạnh lùng không phù hợp với độ tuổi.
- Hai người bọn họ... Ah...
Trương Lạc do dự một chút, cũng bởi vì hắn do dự cho nên trên người đau đớn, xương sườn đứt gãy bãy tám cây.
Phụ mẫu tỷ đệ mất tích, hảo hữu tử vong, điểm này làm Nhiếp Vân sắp rơi vào trạng thái bùng nổ, chỉ cần đối phương không nói thì hắn trực tiếp động thủ.
- Ta cũng không biết hắn chết như thế nào, chỉ biết hắn từng chuyên môn đi tìm thích khách công hội, về sau chúng ta lại nghe nói tin tức bọn họ tử vong...
Biết rõ kiên nhẫn của đối phương có hạn, Trương Lạc không dám nói nhảm liền nói hết.
- Thích khách công hội?
Trước kia Nhiếp Vân từng nghe nói qua thích khác công hội, nó cùng loại với dong binh công hội, là tổ chức giết người, chỉ cần có thể trả nổi giá tiền sẽ hành động giết chết mục tiêu.
Kiếp trước chính mình không có bất cứ liên hệ nào với công hội này, cũng không có tiếp xúc qua, bây giờ nghe Trương Lạc nói thế nội tâm hắn chấn động.
Lúc trước bản thân mình đạt tới Chí Tôn vừa trở lại thành Lạc Thủy chẳng phải cũng gặp thích khách hay sao?
- Hang ổ thích khách công hội ở đâu?
- Thích khách công hội là tổ chức lớn, tổng hội nằm ở Thần Thánh đế quốc, tuy Thần Phong đế quốc cũng có phân hội, trong thành Thần Phong, cụ thể ở đâu ta không biết...
Trương Lạc cũng nói toàn bộ.
- Thành Thần Phong còn có phân hội?
Nhiếp Vân cau mày.
- Vâng, phân hội ở ngay...
Trương Lạc nói đến đây giọng nói trầm thấp.
- Ở đâu?
Nhiếp Vân cúi đầu.
- Ở... Chết đi cho ta!
Nhưng vào lúc này đột nhiên bàn tay Trương Lạc run lên, một addms sương mù màu nâu bay về phía mặt Nhiếp Vân.
Sương mù mang theo mùi tanh hôi khó ngửi, không ngờ là kịch độc vượt xa Âm Mai yêu khí.
- Phệ Tâm độc? Không ngờ ngươi lại có chất độc này, khó trách dám nói có thể hạ độc chết cường giả Chí Tôn!
Nhìn thấy sương mù màu nâu bay tới gần mình, Nhiếp Vân cũng không trốn tránh, hắn vung tay đánh ra một trảo bắt chất độc vào trong tay, trong mắt của hắn mang theo sát ý cuồn cuộn.
Dĩ nhiên là Phệ Tâm độc!
Phệ Tâm độc là chất độc chỉ có luyện đan sư cao cấp mới có thể luyện chế mà thành, cho dù là cường giả Chí Tôn hít sâu một hơi cũng thất khiếu đổ máu, công lực mất hết!
Đổi lại người bình thường đụng vào chỉ sợ đã chết nhưng Nhiếp Vân là người nào, hắn là lão ngoan đồng của hai thế giới, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trước kia nghe Trương Lạc từng nói qua độc dược, trong nội tâm sớm có phòng bị, chân khí lặng lẽ hình thành ngăn cách trong lòng bàn tay, lúc này đối phương vừa phóng thích độc khí đã bị hắn bắt lấy.
- Nếu là độc của ngươi thì ngươi nên hưởng dụng đi.
Nhận ra tên của độc dược, bàn tay vỗ độc khí còn nằm trong tay vào trong miệng của Trương Lạc!
- Ah... Không muốn, Vân Vương đại nhân, ta sai rồi... Ah...
Cảm nhận mũi miệng cảu bản thân mình nóng rát khó chịu, sắc mặt Trương Lạc biến thành tái nhợt trong nháy mắt, hắn còn chưa nói hết lời cầu xin tha thứ, hai tay của hắn không ngừng ôm ngực và lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Phệ Tâm độc tên như ý nghĩa, độc khí có thể thôn phệ trái tim, chỉ cần hít sâu một hơi, huyết dịch sẽ nhiễm kịch độc ăn mòn đáng sợ, loại chất độc này không có thuốc trị, nó trong thời gian ngắn sẽ lưu động theo máu chảy vào trong tim, khi độc ăn mòn trái tim trong nháy mắt, triệt để mất đi hoạt tính không còn đập nữa.
Cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh có thể lợi dụng pháp lực cảu bản thân phong bế kịch độc trong máu chảy vào trong tim, sau đó lại từ từ suy nghĩ biện pháp bài xuất nó ra ngoài, mà cường giả Chí Tôn nhiễm phải thì không có thuốc chữa, mặc dù có thể sử dụng chân khí hùng hậu ngăn cản nhất thời nhưng cuối cùng chắc chắn phải chết vì không có thuốc trị.
Chính bởi vì như thế Phệ Tâm độc lại được xưng là Chí Tôn sát thủ!
Chỉ có điều Phệ Tâm thảo chắt lọc chất độc phi thường rất thưa thớt, trình độ trân quý có thể sánh ngang binh khí thượng phẩm của hoàng tộc, tại sao nó lại xuất hiện trong tay của Trương Lạc chứ?
Vào lúc hắn đang suy nghĩ, Phệ Tâm độc không ngừng ăn mòn trái tim, toàn thân Trương Lạc đã thay đổi màu sắc, toàn thân hắn chảy máu và tắt thở nằm trên mặt đất.
- Hừ!
Nhìn thấy chính mình hạ độc lại hại chính mình, Nhiếp Vân không có thương cảm hắn chút nào, chân khí rót vào bàn tay và nhiếp một cái túi bên cạnh người Trương Lạc vào trong tay, không biết bên trong có mấy thứ gì, sau đó hắn thu vào trong đan điền, Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía đám người còn lại trong khoang thuyền.
- Vân Vương đại nhân tha mạng, chúng ta đều bị Trương Lạc đầu độc mới tới nơi đây, về sau tuyệt đối không dám...