Hắn đường đường chúa tể, phong vương sứ giả, đi tới nơi nào cũng được người ta kính ngưỡng và sợ hãi, hiện tại chẳng những Nhiếp Vân tát hắn, ngay cả tên người hầu cũng tát hắn... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bọn người này không sợ chết? Tất cả điên rồi sao?
Làm cho Cao Dương chúa tể nhất sụp đổ là, thực lực Nhiếp Vân vượt qua hắn cũng bỏ đi, dù sao cũng là sứ giả của Tu La Vương, có được thủ đoạn đặc thù cũng nói qua, tại sao thủ hạ lại mạnh têế?
Chúa tể lĩnh ngộ ba ngàn đại đạo, thực lực giống nhau, dựa theo tình huống bình thường không ai đánh qua ai, một cái tát đánh mình bay đi, tại sao có thể như vậy được?
Không riêng hắn không tin, ngay cả Thần Quân chúa tể và Tinh Dạ chúa tể cũng nhìn nhau, cả đám cảm thấy khó hiểu.
Trước kia hắn từng nghe nói quađaám người Tử Đồng Bất Hủy từ trơcs, cho dù trở thành chúa tể cũng tối đa cùng bọn họ thực lực tương tự, xem vừa rồi một cái tát rút phi Cao Dương lực lượng và tốc độ, sức chiến đấu tuyệt đối vượt qua bọn hắn gấp đôi đã ngoài!
Chúa tể còn có thể tăng thực lực lên gấp đôi?
Ta... Ta không nhìn lầm chứ?
- Được rồi, đừng tranh giành, các ngươi đều là chúa tể, là người cường giả mạnh nhất tam giới, một vòng xoáy nhỏ mà thôi.
Nhiếp Vân cắt lời bọn họ.
- Vòng xoáy nho nhỏ? Mà thôi?
Da mặt đám người Thần Quân co lại.
Ngươi không biết vòng xoáy này đáng sợ hay có biện pháp?
- Chủ nhân vòng xoáy này...
Mạch Qua thấy hắn lơ đễnh vội vàng kêu lên.
Hắn chưa nói xong đã bị Nhiếp Vân cắt lời.
- Đã vướng bận đường đi, cứ mang nó đi là được.
Nói xong Nhiếp Vân xòe bàn tay ra.
Bàn tay bóng loáng không mang theo uy lực gì, hắn chụp về phía trước giống như không có lực lượng nhưng chẳng biết tại sao trong mắt mọi người lại nặng nề như thiên địa.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt vòng xoáy phong bạo lập tức biến mất, không biết đi chỗ nào, dường như căn bản không tồn tại.
- Cái gì?
Mọi người lảo đảo, thiếu chút nữa đã bất tỉnh.
Cứ như vậy là xong?
Không phải chứ?
Đây chính là vòng xoáy linh khí phong bạo ai nghe cũng sợ hãi đấy...
Thần Quân chúa tể, Tinh Dạ chúa tể kể cả Cao Dương chúa tể vẫn nói nhảm lúc trước đều nhìn nhau, bọn họ sững sờ.
Nhìn thấy vòng xoáy linh khí phong bạo như thế, biện pháp duy nhất là tìm con đường chạy đi, tiện tay một trảo đã làm nó biến mất, hoàn toàn không lưu lại chút dấu vết, thật hay giả?
Làm bọn họ khiếp sợ là, đám người Phù Ám Triều hưng phấn và không ngạc nhiên.
Tuy vòng xoáy lợi hại và uy hiếp cường giả chúa nhưng Nhiếp Vân là chí tôn một vực, nhất định có thể thu nó vào.
Kỳ thật bọn họ đoán không sai, Nhiếp Vân thật sự thu vòng xoáy vào trong nạp vật thế giới.
Nạp vật thế giới tấn cấp chí tôn vực, đã có thể so sánh với Tuyệt Sát Chí Tôn Vực, thứ này chỉ là một phần nhỏ của thanh linh thiên vực thì làm sao có thể gây ra sóng gió.
- Tiếp tục đi tới!
Thu vòng xoáy vào nạp vật thế giới, Nhiếp Vân không quan tâm tới.
Những nguyên khí này vô cùng tinh thuần, thậm chí có thể làm cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng bị linh khí rót vào làm nổ tung.
Với hắn mà nói nó lại là đại bổ vật, thu nhiều linh khí tiến vào nạp vật thế giới, có thể làm thế tích thế giới vững chắc và lớn hơn.
Nạp vật thế giới của hắn càng vững chắc, càng cường đại, thực lực cũng càng mạnh, cho nên thôn phệ những này vòng xoáy linh khí khác thì hắn còn mạnh hơn nữa.
Đối với người khác mà nói những vòng xoáy là ác ma đòi mạng, với hắn mà nói chính là chuyện tốt hiếm có trên đời.
Đương nhiên, hắn không thể nói ra những lời này, nếu không đám người Thần Quân chúa tể sẽ sụp đổ.
Đan thần cổ thuyền tiếp tục tiến lên, trên đường gặp được vòng xoáy linh khí đều bị Nhiếp Vân thôn phệ toàn bộ, không đến nửa ngày hắn đã thôn phệ hơn mười cái, nạp vật thế giới thôn phệ nhiều vòng xoáy linh khí như vậy cũng tăng trưởng một ít.
Tuy gia tăng một tia thực lực với hắn mà nói không có gì nhưng có thể giảm bớt vài tháng khổ tu.
- Chủ nhân, phía trước chính là Tuyệt Mệnh Quật!
Phi hành hơn nửa ngày, lúc này một bóng đen lớn xuất hiện trước mặt.
Mạch Qua đứng ở đầu thuyền, hắn hưng phấn nhìn Nhiếp Vân.
Tuy thời gian ở chung không dài nhưng hắn bội phục chủ nhân này sát đất.
Mỗi người nghe vòng xoáy linh khí phong bạo liền biến sắc, ở trước mặt chủ nhân lại biến thành trò đùa, tiện tay thôn phệ, loại tình huống này quả thực phá vỡ tưởng tượng, mặc dù tận mắt nhìn thấy nhưng hắn vẫn không dám tin tưởng.
- Ân!
Nhiếp Vân nhìn sang phía trước, không gian yên tĩnh, một vòng xoáy màu đen đang xoay tròn, dường như nó khảm trong không gian và xoay tròn chậm rãi.
Nhìn từ xa nó như thông đạo đi tới địa ngục, hoặc là hang đá đòi mạng, không nhìn thấy cuối cùng.
Hiểm địa đáng sợ nhất thanh linh thiên vực, Tuyệt Mệnh Quật là nơi chúa tể cũng có thể vẫn lạc!
- Ngươi xác định A Da Nạp Chi Tinh rơi vào nơi này?
Nhiếp Vân hỏi.
Tuyệt Mệnh Quật vô cùng rộng lớn, vắt ngang mấy trăm vạn dặm, bằng vào Tĩnh Tâm Bình cảm ứng cũng không thể xác định vị trí.
- Xác định, ta lúc đầu bị mất ở nơi này, qua nhiều năm như vậy, mỗi vài năm ta lại đi tới đây, có thể để xác định thứ này có trồi ra hay không.
Mạch Qua gật đầu.
- Vậy là tốt rồi, đây là một kiện chúa tể thần binh phòng ngự, ngươi mặc vào đi, gặp được nguy hiểm cũng có năng lực bảo vệ tính mạng.
Nhiếp Vân tiện tay ném ra một kiện chúa tể thần binh phòng ngự.
- Cảm tạ chủ nhân!
Mạch Qua cảm động.
Không tới một ngày ngắn ngủi đã cho hắn hai kiện chúa tể thần binh, trong đó còn có một kiện phòng ngự thần binh trân quý, phần ân tình này cho dù hắn làm trâu làm ngựa cũng khó trả lại.
- Về sau nhất định trung thành đối đãi chủ nhân, tuyệt không chần chừ!
Trong nội tâm âm thầm thề.
- Đi, vào đi thôi!
Tuyệt Mệnh Quật còn hung hiểm hơn thanh linh thiên vực, nhất định không thể dùng đan thần cổ thuyền, Nhiếp Vân dẫn đầu mọi người đi về phía trước.
Lỗ đen phía trước cho người ta cảm giác rét lạnh, còn chưa tới gần nhưng Nhiếp Vân đã cảm thấy nguy hiểm, sắc mặt của hắn ngưng trọng.
Bằng vào thực lực của hắn bây giờ, theo lý thuyết không nên có loại cảm giác như vậy nhưng lại thật xuất hiện, nói rõ Tuyệt Mệnh Quật còn đáng sợ hơn hắn tưởng tượng.
- Tuyệt Mệnh Quật chia làm chín quật mười tám động, tử lộ, sinh lộ tương liên, ảo cảnh, chân thật giao hội, mặc dù cường giả nửa bước chúa tể đại tam trọng tiến vào cũng không rõ đường ra, cuối cùng sẽ mất phương hướng trong đó.
Mạch Qua giải thích:
- Ta bằng vào kinh nghiệm năm đã vẽ một tấm bản đồ, có lẽ có thể có chút ít tác dụng!