Vô Tận Đan Điền

Chương 272

Lão giả tên là Lạc Tiểu Phong có thực lực đạt tới Khí Tông đỉnh phong, hơi bồi dưỡng một chút chỉ sợ sẽ đột phá thành cường giả Chí Tôn, loại người này đối với Nhiếp Vân mà nói càng nhiều càng tốt, nhiều tới bao nhiêu cũng thu.

Nhưng mà lão giả râu ria đầy nếp nhăn trên mặt, lại gọi là Tiểu Phong làm cho Nhiếp Vân thấy thế nào cũng không dám liên hệ với chữ “Tiểu” trong đó.

- Đa tạ đại nhân.

Lạc Tiểu Phong hưng phấn gật đầu tiên liên tục.

Bị nhốt trong Di Thiên Tông, hắn cũng không phải không muốn trốn đi, nhưng sau khi nhìn thấy những cường nhân mạnh hơn mình liên tục chết đi, tâm tư bỏ chạy cũng đã yếu dần, hiện tại chẳng những có thể đi ra ngoài, còn có thể đi theo cường giả Chí Tôn cho nên hắn kích động không nói thành lời.

- Được rồi, chúng ta quay về thành Thần Phong đi.

Di Thiên Tông làm đệ nhất tông môn nhiều năm, nội tình hùng hậu, Nhiếp Vân tự nhiên lo lắng nếu buông tha như thế sẽ có hậu hoạn, trong nội tâm phân phó Phong Lang Vương, Tử Đồng, Hắc Nham một tiếng, bảo bọn chúng đi diệt sát tất cả những người còn lại, lúc này mới mang theo ba người Dương Ngạn đi về hướng thành Thần Phong.

- Nhiếp Vân, vừa rồi ta nghe được bọn họ gọi ngươi là Vân Vương đại nhân, ngươi phong vương?

Nhớ tới vừa rồi đám người Di Thiên Tông nói chuyện với nhau, Dương Ngạn nhịn không được hỏi thăm một câu.

Phong vương phong hầu, đây là mộng tưởng của các con dân trong đế quốc, nếu như Nhiếp Vân thực được phong vương, hoàn toàn có thể bằng vào thực lực Chí Tôn cường hành đạt được đất phong cho bản thân mình, sau đó hình thành võ trang trên đất phong của bản thân, như vậy cho dù mình phát triển thành Lạc Thủy cũng không ai dám nói cái gì!

Cũng khó trách Dương Ngạn nghĩ như vậy, từ khi sinh ra hắn đều lớn lên trong thành Lạc Thủy, hắn nhìn thấy người lớn nhất chính là thành chủ Lạc Chiêm Hào, hiện tại hảo hữu của mình được phong vương, hưng phấn khó có thể kiềm nén.

- Phong vương? Thật có chuyện như vậy!

Nhiếp Vân biết rõ suy nghĩ của hắn cho nên cười một tiếng, sợ dọa bọn họ cho nên không thể giải thích thêm.

- Hoàng đế đế quốc cho ngươi quyền lợi gì? Có cho ngươi lãnh địa hay không? Tiền tài phủ đệ đều là chuyện nhỏ, ngươi bằng vào thực lực Chí Tôn nhất định phải có đất phong ah, đây mới là trọng yếu nhất, ân, đúng ròi, nên đòi hỏi Lạc Hà Sơn kia đi, như vậy cũng có thành Lạc Thủy của chúng ta ở bên trong!

Dương Ngạn tranh thủ nói ra tâm tư của bản thân mình, nói chuyện rất cao hứng, ánh mắt của hắn tỏa sáng.

- Muốn lãnh địa? Có phải ngươi muốn nuôi dưỡng binh sĩ trong lãnh địa hay không? Dương Ngạn, ta thấy ngươi đừng nghĩ nữa, hoàng đế bệ hạ của Thần Phong đế quốc vô cùng khôn khéo, tàn nhẫn, căn bản không cho phép nuôi quân, lúc đầu ta từng nghe nói một vương gia nuôi quân liền bị chinh phạt, chúng ta nên ít xuất hiện mới tốt.

Phùng Tiêu lắc đầu.

- Các ngươi là người thành Lạc Thủy?

Lạc Tiểu Phong nghe được Dương Ngạn nói thế thì lâm vào suy nghĩ, qua một lúc mới lắc đầu, nói:

- Phùng Tiêu nói đúng, Nhiếp Vân đại nhân, hoàng đế bệ hạ của đế quốc là người không dễ chơi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, người này âm tàn độc ác, chuyện gì cũng có thể làm ra được, thực lực ngươi rất mạnh nhưng cũng phải phòng bị hắn một chút!

- Không sao, chúng ta nên tới hoàng thành là được rồi, các ngươi cũng chịu không ít tội trong Di Thiên Tông, ta sẽ mang các ngươi đi nghỉ ngơi một chút.

Nhiếp Vân sợ hãi ba người không thừa nhận nổi cho nên không mang tin tức mình chém giết hoàng đế bệ hạ nói ra ngoài.

Chém giết hoàng đế, mang yêu thú vây công đế đô, đánh chết toàn bộ cường giả Chí Tôn của đế quốc... Từng chuyện từng chuyện làm lòng người chấn động, ba người này vừa mới chịu tội đi ra ngoài, Nhiếp Vân thực sợ nói rõ tình hình sẽ hù bọn họ chết đứng.

- Đi hoàng thành? Nhiếp Vân đại nhân, đế quốc có quy định, chúng ta công nhiên bay đi như thế là bất kính với hoàng đế, vạn nhất chọc giận hoàng đế, hắn gán chân chúng ta sẽ bất lợi lắm đấy.

- Đúng vậy, chúng ta nên cẩn thận một ít mới tốt, hoàng đế đế quốc chưởng quản một quốc gia, binh lực trong tay quá mạnh mẽ, cho dù thực lực Nhiếp Vân ngươi mạnh nhưng song quyền nan địch tứ thủ, cũng chưa chắc có thể thắng!

Thấy thiếu niên mang bọn họ mạnh mẽ xông tới, phi hành trên không trung không kiêng nể gì, Lạc Tiểu Phong và Phùng Tiêu đồng thời khuyên can.

- sợ cái gì? Nhiếp Vân hiện tại chính là Chí Tôn, cường giả Chí Tôn, khí hải đỉnh phong, hơn nữa còn là Vân Vương, cho dù hoàng đế mạnh cugnx không thể làm gì.

Dương Ngạn hoàn toàn không quan tâm với nhiều quy củ.

- Dương Ngạn ngươi không hiểu, hoàng đế đế quốc nhất sợ cái gì? Đương nhiên sợ nhất thuộc hạ lợi hại hơn bản thân mình, tuy Nhiếp Vân là cường giả Chí Tôn, hắn mạnh hơn nữa cũng chỉ có một người mà thôi, không có khả năng đấu với một đế quốc.

- Ta thấy chúng ta nên ít xuất hiện mới tốt, chờ tới khi chúng ta có binh sĩ của mình, lại tích lũy nội tình sau đó lại hung hăng càn quấy cũng không muộn!

Nhìn Dương Ngạn một lúc, Phùng Tiêu lắc đầu.

Trong mắt hắn Dương Ngạn chính là mãng phu, nếu là một Chí Tôn bình thường có thể hung hăng càn quấy trong đế quốc, như vậy Thần Phong đế quốc cũng không có khả năng thành lập đế quốc đứng thẳng nhiều năm không ngã như vậy.

- Được rồi, chúng ta đến nơi.

Thấy hai người tranh chấp không ngớt, Nhiếp Vân buồn cười sau đó thuận miệng lên tiếng.

Lúc này Phùng Tiêu, Dương Ngạn mới phát hiện sắp tới nơi, hai người trong khi nói chuyện đã bị Nhiếp Vân mang đi bay tới không trung của hoàng thành, hơn nữa không ngừng lại chút nào, hắn có ý định dẫn bọn họ vào trong hoàng cung.

- Ah... Nhiếp Vân đại nhân dẫn chúng ta bay vào bên trong, đây là hành vi đại nghịch bất đạo, nhất định sẽ bị cấm vệ quân vây giết.

Lạc Tiểu Phong thấy thiếu niên không hề cố kỵ bay vào trong, sắc mặt của hắn lúc này biến thành khó coi tới cực điểm.

Hoàng cung là hang ổ của hoàng đế, cho dù là vương gia được chiều chuộng dám xông vào như vậy cũng bị giết, đây là sự thật đáng tin.

- Tham kiến bệ hạ!

Hắn còn chưa dứt câu thì bên dưới đã có tiếng la to vang lên, lúc này có không ít đại thần và vô số cấm vệ quân quỳ trên mặt đất, thái độ cung kính.

- Tham kiến... Bệ hạ... Bệ hạ ở đâu?

Nghe được tiếng hô vang phía dưới, ba người Lạc Tiểu Phong, Phùng Tiêu, Dương Ngạn run rẩy vài lần, đánh giá chung quanh muốn tìm cái gọi là bệ hạ trong lời của những người kia, lúc này ánh mắt của mọi người nhìn thẳng lên người Nhiếp Vân một lúc và ngây ngốc khó tin.

- Nhiếp Vân... Ngươi Là.. Hoàng đế bệ hạ?

- Ngươi là hoàng đế của Thần Phong đế quốc?

Ba người run rẩy không ngừng lên tiếng hỏi thăm.
Bình Luận (0)
Comment