Nhiếp Vân trầm mặc.
Làm phụ thân không biết nữ nhi của mình muốn cái gì, nghĩ cái gì đúng là một loại bi ai.
Tuy Dao Sương và nam tử kia chân ái nhua, nhưng nếu như trung niên nhân nghiêm túc khuyên nhủ, có lẽ nàng sẽ nghe phụ thân mà không chọn con đường này.
Đáng tiếc trung niên nhân dựa vào tín nhiệm của nữ nhi với hắn thành thẻ đánh bạc công huân, lúc ấy nữ nhi mới lựa chọn con đường cực đoan như vậy.
Một Hoàng cảnh viên mãn cho dù có rất nhiều thủ đoạn bảo vệ tính mạng nhưng lọt vào hai cường giả Đại Đế công kích thì làm sao còn mạng sống?
Có thể bảo trì đến hơi thở cuối cùng, sống đến bây giờ đã là may mắn rất lớn.
- Sau khi Dao Sương trọng thương, ta cũng không còn hứng thú tiếp tục chiến đấu với người phi thăng, khi đó vừa vặn một cường giả của người phi thăng đột phá trở thành Đại Đế mạnh nhất, chiến đấu xuất hiện nghịch chuyển, về sau vị Đại Đế này dẫn đầu người phi thăng phản công càng ngày càng lợi hại, ép buộc thổ dân Thần tộc chúng ta ký kết khế ước vĩnh viễn không xâm phạm!
- Người phi thăng tạo thành liên minh của mình, tổ kiến một thế lực, cũng nằm ở ngay Vô Biên Hải hiện tại!
- Mà liên minh của chúng ta sụp đổ, trải qua nhiều năm chinh chiến, rốt cục xác định tám thế lực khác, Phổ Thiên lĩnh, Kiền Khôn Các, Lang Gia động, Hạo Thiên lâu, Huyền Cực Điện, Thần Binh Thành, Thần Nữ phong, Xích Tiêu Sơn!
- Chiến đấu chấm dứt, ta lại vĩnh viễn mất đi Dao Sương!
- Vì cứu nàng ta đi khắp thiên hạ tìm kiếm danh y các nơi, bọn họ cũng chỉ có biện pháp phục sinh nàng một thời gian ngắn hoặc là luân hồi chuyển thế sống lại lần nữa... Những phương pháp này cũng không phải ta muốn!
- Một khi luân hồi, nàng không còn là nữ nhi của ta... Ta muốn đền bù tổn thất với nữ nhi của ta, không muốn nàng rời khỏi ta.
Trung niên nhân thì thào tự nói mang theo đau thương.
Cái gì mất đi mới biết được quý trọng, lúc trơớc không thể cấp tình thương của phụ thân cho con gái, thậm chí còn thi triển âm mưu, loại tổn thương này chẳng những làm nội tâm nữ nhi tan vỡ, ngay cả hắn cũng không thể tha thứ mình trong nhiều năm như vậy!
- Lực lượng hai Đại Đế không ngừng hủy diệt sinh cơ trong người nàng.
Nghe trung niên nhân nói xong, Nhiếp Vân cũng hiểu ra bệnh tình của Dao Sương.
Khó trách không nhìn ra trong thân thể của nàng có vấn đề gì, hai vị cường giả Đại Đế đối kháng cói uy lực quá mạnh, đã vượt qua phạm trù hắn có thể nhìn ra.
Đương nhiên, nếu như hiện tại thương thế vẫn nghiêm trọng như thế thì hắn cũng có thể nhìn rất nhanh, hơn nữa tìm được phương pháp trị liệu, mấu chốt là qua nhiều năm rồi, trung niên nhân đã tìm qua vô số danh y, những người này có y thuật không bằng Thần Nông Đại Đế nhưng cũng không kém, đã có khả năng chữa tốt tất cả bệnh kín trên người của Dao Sương!
Nguyên nhân chính là như thế, trong cơ thể của nàng ngũ hành đều đều, âm dương cân đối, cũng không nhìn ra chứng bệnh gì.
Chỉ có điều... Thân thể chữa cho tốt, vì sao vẫn không tỉnh?
- Chẳng lẽ là... Linh hồn?
Trong đầu xuất hiện linh quang, dường như Nhiếp Vân bắt được cái gì đó.
Căn cứ trung niên nhân nhớ lại, sở dĩ Dao Sương trọng thương là vì lòng sinh tử chí, không còn lưu luyến sinh mạng, mà thần hồn mất đi, người yêu của nàng thiêu đốt linh hồn cứu giúp nên mới có thể bảo trì chân linh bất diệt.
Có phải nguyên nhân này hay không?
- Xem lại!
Trong lòng có suy nghĩ, Nhiếp Vân không có ngừng, Thần Nông Bách Thảo Kinh lại xuất hiện trong mắt, đôi mắt của hắn nhìn vào quan tài băng lần nữa.
Lúc này hắn không nhìn thấy ngũ hành đều đều, âm dương nhị khí... Mà là linh hồn yếu ớt của đối phương.
- Quả là thế!
Xem một hồi Nhiếp Vân thở ra một hơi trong mắt không tự sinh ra đau thương.
- Như thế nào? Tìm ra nguyên nhân bệnh chưa?
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, trung niên nhân nghi hoặc.
- Ta nghĩ có lẽ ta đã tìm được.
Nhiếp Vân gật gật đầu, hắn nhìn sang trung niên nhân.
- Vị người yêu của Dao Sương tiểu thư hiện tại như thế nào? Ngươi có thể nói một chút?
- Hắn... Là Nghiêu Huyền!
- Cũng chưa chết, hiện tại còn sống, hơn nữa sớm đã đột phá trở thành một cường giả Đế cấp, chỉ có điều... Hắn mang hận ý với ta rất lớn nên không nhìn nhau.
Trung niên nhân nghe hắn nói tìm ra nguyên nhân căn bệnh, trong mắt sáng ngời, do dự một lúc và nói:
- Có phải hắn không có hôn phối? Cũng không có thê tử?
Nhiếp Vân hỏi.
- Đúng!
Trung niên nhân gật gật đầu.
Tuy hắn rất hận tiểu tử kia, chính vì hắn mà nữ nhi mới biến thành bộ dạng như hiện tại nhưng hắn vẫn biết rõ tin tức của đối phương.
Từ khi Dao Sương biến thành như vậy, hắn lại không có đi tìm nữ tử khác, dù thành cường giả Đại Đế vẫn lẻ loi một mình như cũ.
- Vậy thì đúng rồi!
Nghe được đối phương trả lời xác nhận, Nhiếp Vân thở dài.
- Cái gì đúng rồi? Chẳng lẽ có quan hệ với trị liệu Dao Sương sao?
Trung niên nhân nghi hoặc.
- Ân!
Nhiếp Vân ứng một tiếng, hắn không do dự nói ra nguyên nhân căn bệnh.
- Thân thể Dao Sương tiểu thư tuy suy yếu tới cực điểm nhưng cũng đã hoàn hảo không tổn hao gì, năm đó bị thương đã chữa khỏi không sót lại gì, không có trở ngại!
- Sở dĩ không thể phục sinh, tỉnh táo chính là vì linh hồn!
- Linh hồn?
- Ân, năm đó Dao Sương tiểu thư bị nghiền nát thần hồn, tùy thời sẽ mất đi, là người nọ thiêu đốt linh hồn của mình bảo trụ chân linh của nàng bất diệt.
- Được hắn bảo vệ cho nên ý thức của Dao Sương tiểu thư chỉ đắm chìm trong thức hải, không cách nào đi ra!
- Bảo hộ? Không cách nào đi ra?
Trung niên nhân nhíu mày, không biết Nhiếp Vân có ý gì.
- Nói cách khác... Từ ngày đó bắt đầu thiêu đốt linh hồn, linh hồn Dao Sương tiểu thư vẫn được người kia bảo vệ, cho tới bây giờ vẫn như thế.
- Tuy chưa gặp qua người nọ nhưng trên thực tế lại phân ra một bộ phận linh hồn bảo vệ Dao Sương tiểu thư!
- Hắn vẫn bảo hộ Dao Sương? Không cho nàng linh hồn nàng rời khỏi thức hải?
Rốt cuộc trung niên nhân hiểu ra.
- Vì cái gì?
Cho dù hành vi lúc ấy hay qua nhiều năm như vậy không tìm nữ nhân khác, có lẽ người nọ vô cùng yêu Dao Sương, đã như thế vì sao phải dùng linh hồn bảo hộ Dao Sương, không cho nàng rời khỏi thức hải, làm cho nàng vẫn lâm vào bất tỉnh trầm luân như thi thể?
- Bởi vì... Hồn phách Dao Sương tiểu thư thật sự quá yếu, chỉ cần đi ra nhất định sẽ hồn phi phách tán, không ai cứu được.
- Hắn cũng biết điểm ấy mới không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương nàng, cho dù như vậy sống lẻ loi trăm triệu năm cũng không hối hận!
Nhiếp Vân thở dài.