Diệp Đào biết rõ tin tức cũng chỉ có như vậy, liên lụy đến cấp độ Đại Đế, cho dù là hắn cũng bất lực.
Nghe xong những tin tức này, Nhiếp Vân có cảm giác mình chưa nghe qua cái gì cả.
Dựa theo Diệp Đào nói, vị Đại Đế này là người ngăn cách, cho dù người quen muốn gặp hắn một lần cũng khó như lên trời, loại người này đột nhiên phát thiệp mời cho mình, chẳng lẽ trong y quán có tai mắt của Đại Đế?
Điều đó không có khả năng!
Tuy hắn trị không ít nghi nan tạp chứng nhưng những chứng bệnh này với cường giả Đại Đế không tính là cái gì, chỉ bằng vào chút chuyện ấy muốn hắn chú ý, hơn nữa phát ra thiếp mời, chỉ sợ còn làm không được.
- Khẳng định có quan hệ với Duẫn Duyên huynh!
Nhiếp Vân nói thầm trong lòng.
Nếu suy đoán trước kia là đúng, duy nhất có thể giải thích chính là phụ thân của Dao Sương, chính là Duẫn Duyên Đại Đế.
Vị Duẫn Duyên huynh này là một trong chín đế với Nguyên Dương Đế Quân, muốn thiếp mời là chuyện đơn giản.
- Ta hỏi thăm một chút, trong chín đế ngươi nói có người nào là Duẫn Duyên Đại Đế hay không?
Nhiếp Vân không nhịn được hỏi.
- Duẫn Duyên Đại Đế?
Diệp Đào lắc đầu:
- Không có Đại Đế này? Như thế nào? Tại sao hỏi như thế?
- Không có gì!
Nhiếp Vân sững sờ, không nói thêm lời.
Chính mình cứu chữa Dao Sương, vị Đại Đế này chắc chắn không nói cái tên giả hàm hồ với mình, tại sao trong chín đế không có Duẫn Duyên?
Tính toán, trước không nghĩ nữa, những chuyện này chờ lần sau gặp hắn hỏi lại cũng không muộn.
- Ngươi có muốn tham gia thọ yến Nguyên Dương Đế Quân hay không?
Không thèm nghĩ nữa những chuyện này nữa, Nhiếp Vân tươi cười nhìn về phía Diệp Đào.
- Thọ yến Đế Quân nha, ai không muốn tham gia? Chỉ tiếc... Lão gia tử không mang ta theo, ta không đi được...
Diệp Đào cười khổ lắc đầu.
Thọ yến của cường giả Đế Quân, có thể đi tham gia đều là đại nhân vật, có thể tiếp xúc một vị, thời gian về sau sống khá giả hơn một ít, con đường cũng sẽ rộng lớn hơn không ít, đáng tiếc không có thiếp mời, mười hai công tước không thể đi vào chứ đừng nói là hắn.
Tuy lão gia tử tuy có thiếp mời nhưng không dẫn hắn đi, loại chuyện này hắn không có biện pháp gì cả.
- Ta không nói lão gia tử, có người khác nguyện ý mang ngươi đi, ngươi có muốn đi hay không?
Nhiếp Vân nói.
- Có thể nhận được thiếp mời, ai không muốn mang người một nhà, ta cho dù muốn đi cũng không tìm được...
Nói thầm một tiếng, không biết trả lời thế nào đột nhiên hắn lại sửng sốt, Diệp Đào nhớ tới cái gì, hô hấp biến thành dồn dập:
- Nhiếp huynh, chẳng lẽ ngươi muốn mang ta đi cùng?
Thiếp niên trước mắt cũng có thiếp mời, nếu như hắn muốn mang người đi qua cũng có thể đi vào.
Hỏi như vậy chẳng lẽ là...
- Ân, nếu như ngươi muốn đi thì đi cùng với ta đi.
Nhiếp Vân gật đầu.
Trước mắt Diệp Đào trợ giúp mình không ít, bằng không hắn muốn mở y quán tại thành Vân Châu nhanh như vậy là chuyện không có khả năng.
Hiện tại thấy bộ dạng của hắn như vậy, Nhiếp Vân lúc này sinh ra tâm tư giúp đỡ hắn một tay.
Loại thiếp mời thọ yến này một người có thể mang vài tùy tùng, bên cạnh hắn không có quá nhiều người, cũng không muốn mang tất cả đi cùng, Diệp Đào muốn đi, mang theo hỗ trợ cũng không có gì.
- Quá tốt, nếu như Nhiếp huynh dẫn ta đi qua, ta... Ta không biết nên cảm tạ như thế nào mới tốt.
Đạt được đối phương trả lời khẳng định, Diệp Đào hưng phấn suýt nữa nhảy dựng lên.
- Ngươi là huynh đệ của ta, không cần quá mức khách khí, hảo hảo chuẩn bị đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát!
Nhiếp Vân cười nói.
- Tốt!
Biết rõ lại thiếu nợ đối phương một phần ân tình, Diệp Đào không nói thêm lời nào, hắn cáo từ đi về.
Đi tham gia thọ yến cần chuẩn bị một ít hạ lễ, trước kia cảm thấy không có hi vọng cho nên không chuẩn bị, hiện tại cũng phải nhanh một chút.
Tiễn bước Diệp Đào, Nhiếp Vân bắt đầu khám bệnh cho người đợi lâu.
Đại bộ phận những người này đều trúng nghi nan tạp chứng khó có thể trị liệu, mặc dù là hắn cũng cần tốn không ít thời gian nghiên cứu và phân tích.
Chỉ trị liệu tầm mười người thì trời đã tối.
Đóng cửa y quán, Nhiếp Vân nghe Lưu Trúc báo cáo tình huống của một tháng qua, lúc này mới trở lại gian phòng của mình.
Trong một tháng hắn rời đi, có Viên Cửu tọa trấn, y quán cũng không xảy ra vấn đề gì, về phần tin đồn bên ngoài thì không cần quan tâm tới.
- Đầu tiên phải luyện hóa bàn cờ đã.
Khoanh chân ngồi trên giường, tinh thần khẽ động tiến vào nạp vật thế giới, hắn nhìn bàn cờ trước mặt.
Hắn thu bàn cờ chính là chiến lợi phẩm trong tay Ám Minh tông chủ, những ngày trở về, bởi vì Diệu Âm tiên tử cho nên hắn không có cơ hội, hiện tại là thời điểm luyện hóa.
- Dung nhập kỳ đạo đan điền!
Có được kinh nghiệm luyện hóa Lăng Thiên tiêu phổ, Thần Nông Bách Thảo Kinh cho nên tinh thần Nhiếp Vân khẽ động dung nhập bàn cờ vào trong kỳ đạo đan điền hóa thành ngôi sao trong nạp vật thế giới.
Nhẹ nhàng ném đi, bàn cờ bay vào trong đan điền.
Ầm ầm!
Bàn cờ đã bị Ám Minh tông chủ luyện hóa, sau khi chém giết cho nên không còn ý niệm bên trong, luyện hóa cũng không khó khăn, một loạt âm thanh nổ vang sinh ra, hắn dung hợp toàn bộ bàn cờ vào bên trong.
Ùng ục ục!
Dung hợp bàn cờ vào trong kỳ đạo đan điền giống như ăn đại bổ hoàn, đan điền bài danh hơn một ngàn kia đã nhanh chóng tiến vào top năm mươi.
Tuy bàn cờ là thánh bảo vô thượng của kỳ đạo đại đạo nhưng đáng tiếc không có sách dạy đánh cờ, uy lực phát huy có hạn, có thể giúp kỳ đạo đan điền tiến vào top năm mươi xem như niềm vui ngoài ý muốn.
- Thiên địa cục...
Luyện hóa bàn cờ, cũng biết tên của bàn cờ chính là thiên địa cục.
Thiên địa cục không chỉ có tác dụng là bàn cờ, nó còn là tên của trận pháp, nghe nói người tiến vào bên trong không thể giải sẽ mê hoặc, một khi giải được sẽ gia tăng năng lực kỳ đạo, đạt tới cảnh giới thiên vi kỳ tinh vi tử cảnh.
Chỉ tiếc vật này là bảo vật của Ám Tinh Tông, giấu ở sâu trong Ám Tinh Tông, nếu Ám Minh tông chủ không phải tông chủ, hắn cũng không có quyền mang ra ngoài.
- Luyện hóa thiên địa cục, ta cũng nên chuẩn bị chút lễ vật, nên tặng cái gì đây?
Nguyên Dương Đế Quân tặng thiếp mời cho hắn, mặc kệ nguyên nhân gì thì hắn phải tham gia, nên tặng lễ vật cũng phải tặng lễ vật.
Nên tặng cái gì bây giờ?
Đối phương là cường giả Đại Đế, đồ vật bình thường không đặt vào trong mắt, đồ vật quá trân quý thì không cầm ra được.
Nhiếp Vân xoa xoa mi tâm, hắn cau mày khó chịu, lần thứ nhất sầu muộn gì tặng quà.