- Nhiếp Vân tiểu hữu đã đến rồi sao?
Sưu!
Vừa uống được mấy ngụm thì đã thấy không gian trước mắt vặn vẹo một hồi. Tức thì có một bóng người xuất hiện ở trước mặt hắn. Vừa nhìn thấy là hắn tới, người này lập tức cười ha hả.
Người này chính là Nguyên Dương Đế Quân, Duẫn Duyên!
- Duẫn Duyên huynh!
Nhiếp Vân ôm quyền đứng dậy, nói.
- Không cần khách khí...
Nguyên Dương Đế Quân khoát khoát tay một cái, lại cười nói:
- Ta đã phái người đi tìm ngươi, nghe nói ngươi đi ra ngoài, tất cả đều thuận lợi chứ?
- Tất cả đều thuận lợi!
Nhiếp Vân khẽ gật đầu một cái.
- Vậy là tốt rồi!
Nguyên Dương Đế Quân ngẩng đầu nhìn về phía hắn. Trong mắt hiện lên vẻ cổ quái, dường như muốn nhìn thấu cái gì đó.
- Duẫn Duyên huynh... Không biết huynh đã nhìn ra cái gì? Nếu như không ngại xin cứ nói thẳng!
Nhìn thấy hắn có loại ánh mắt này, Nhiếp Vân ho khan một tiếng, nhịn không được nói một câu.
Bị một cường giả Đại Đế nhìn như vậy, cho dù da mặt của hắn dày tới đâu thì cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
- Ngươi... Thật sự là con ruột của Đại Đế? Chính là vị Hoàng tử bị thất lạc kia sao?
Nguyên Dương Đế Quân hỏi.
- Ah...
Nhiếp Vân lập tức giật mình.
Chuyện này chỉ có đám người Đa Ba vương tử, Nhữ Hạ Vương tử biết rõ, muốn giấu diếm được Nguyên Dương Đế Quân, chỉ sợ cũng rất khó.
Một vị cường giả Đại Đế, tinh thần tùy tiện quét qua là có thể bao phủ cả Vân Châu thành. Có thể nhìn rõ hành động của tất cả mọi người vào trong mắt.
- Ta sao... Không phải!
Nhiếp Vân khẽ lắc đầu một cái.
Đối với vị Đế Quân này, hắn cũng không muốn giấu diếm.
Kỳ thật cho dù hắn có muốn giấu diếm thì cũng không thể nào giấu diếm được.
Thủ đoạn của Đại Đế mênh mông vô cùng, đối phương không muốn làm cho mình phản cảm cho nên mới có câu hỏi như vừa rồi. Nếu như quả thật không cố kỵ những chuyện này. Chỉ cần tinh thần dò xét một phen là có thể nhẹ nhõm phát hiện ra trên thực tế giữa hắn và Phổ Thiên Đại Đế không có nửa xu quan hệ nào với nhau.
- Không phải?
Nguyên Dương Đế Quân cười cười:
- Ba người Nhữ Hạ, Ba Đa, Lưu Mộc vì ngươi mà huyên náo rất hung a!
- Ồ?
Nhiếp Vân có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn.
- Ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra mà thôi. Không phải lần trước ta đã phái người đi tìm ngươi hay sao? Kết quả lại được báo cáo lại, nói ngươi không ở trong phủ đệ. Ta lại phát ra tinh thần để tìm kiếm một cái, muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi đã đi tới đâu. Ai ngờ lại vừa vặn nhìn thấy tiểu tử Nhữ Hạ kia cũng đến phủ đệ của ngươi, về sau lại phát hiện ra người của Ba Đa và Lưu Mộc. Cả đám hỗn loạn, cho nên từ khi đó ta đã lưu tâm một chút. Không bao lâu cũng đã đạt được tin tức nói ngươi là vị hoàng tử kia của Đại Đế!
Nguyên Dương Đế Quân giải thích một chút.
Tuy rằng thủ đoạn của Đại Đế thông thiên, thế nhưng dưới tình huống bình thường sẽ không phát ra linh hồn đi tra khảo người khác. Thứ nhất là không lễ phép, thứ hai, bọn hắn cũng không có nhiều tinh thần như vậy, mỗi ngày đều đi tìm hiểu những việc nhỏ, lông là lông vịt như thế.
Trước đó Nhiếp Vân cũng đã kỳ quái vì sao đối phương lại có thể biết rõ những chuyện này, hóa ra là bởi vì như thế.
Xem ra chuyện này cũng coi như là chuyện trùng hợp.
- Ta là truyền nhân của Thần Nông, đối với thân thể con người có rất nhiều lý giải. Lúc nhìn thấy lực cắn nuốt, ta đã lặng lẽ học tập qua một chút. Vì có chút thành tựu cho nên... Mới khiến cho người ta hiểu lầm mà thôi! Tuy nhiên, chuyện này ta cũng không có biện pháp nào khác. Ba đại vương tử có tất cả thế lực lớn sau lưng. Mà ta chỉ là một y sư, không muốn gây ra mâu thuẫn với bọn hắn. Cho nên chỉ có thể tương kế tựu kế mà thôi!
Nhiếp Vân vò đầu, có chút xấu hổ nói một câu.
Giả mạo con riêng của Đại Đế, lại bị cường giả Đại Đế vạch trần ở trước mặt, quả thực có chút ngại ngùng.
- Ngươi tương kế tựu kế như vậy cũng không sai, trực tiếp khiến cho mâu thuẫn của ba Đại hoàng tử trở nên gay gắt. Thế nhưng cũng không có sao. Bởi vì không có ảnh hưởng toàn cục a! Nếu như ta ở trong tình cảnh của ngươi. Có lẽ còn không nghĩ ra được biện pháp này a!
Nguyên Dương Đế Quân khoát khoát tay rồi nói.
Đối với cường giả Đại Đế mà nói, cái gì mà cạnh tranh ngôi vị đế hoàng đều là râu ria mà thôi. Cũng không tính là chuyện gì lớn.
- Mong rằng Đế Quân giữ bí mật cho ta, đừng để cho Phổ Thiên Đại Đế biết được, bằng không... Chuyện giả mạo hoàng tử, nếu như bị phát hiện ra, chỉ sợ phiền toái sẽ không nhỏ a.
Nếu đã nói ra cũng tốt, Nhiếp Vân cũng có thể vừa vặn mượn cơ hội nói ra chuyện này.
Ban đầu ở Hồng Hà vực, vì tự bảo vệ mình cho nên hắn mới giả mạo mình là hoàng tử của Phổ Thiên hoàng triều. Trước đó vì giảm bớt phiền toái cho nên mới thừa nhận ở trước mặt Nhữ Hạ Vương tử... Bất kể nói như thế nào, đều được coi là lừa gạt, không thể để cho Phổ Thiên Đại Đế biết rõ. Bằng không, nếu như để cho đối phương biết rõ, đối phương không trực tiếp giết hắn mới là lạ.
Dù sao, những năm này Phổ Thiên hoàng triều đã vận dụng vô số lực lượng đi tìm vị hoàng tử này. Đủ để thấy được địa vị của vị hoàng tử này ở trong trong lòng của Phổ Thiên Đại Đế, thật vất vả mới nhận được tin tức, thế nhưng lại là giả. Đối phương không tức giận mới là lạ.
- Ta đã xử lý rồi, tin tức này trước mắt trừ Tam vương tử ra. Người biết rõ cũng không có nhiều lắm. Cho nên bệ hạ cũng không biết rõ tình huống!
Nguyên Dương Đế Quân khoát tay nói.
Nếu như hắn không biết tin tức này thì cũng thôi đi. Thế nhưng một khi biết rõ, nhất định hắn sẽ phải làm ra một ít chuyện.
Bất kể là Phổ Thiên Đại Đế hay là Nhiếp Vân đều có quan hệ sâu với hắn.
- Đa tạ Duẫn Duyên huynh!
Nhiếp Vân thở dài một hơi.
Lời này so với lời nói của những người khác còn có trọng lượng hơn nhiều. Mà hắn cũng có thể buông lỏng ra một hơi.
- Tuy rằng ta có thể giữ bí mật cho ngươi. Thế nhưng bệ hạ tuệ nhãn như sao, ngươi vẫn nên cẩn thận hơn một ít. Trên thực tế hiện tại ba đại vương tử đang tranh đấu hừng hực khí thế, một khi bệ hạ từ Minh Ưu sơn trở lại, tất sẽ phát hiện ra chuyện này! Tuy nhiên, ngươi yên tâm đi. Nếu như quả thật không có biện pháp nào để giải thích, như vậy ngươi có thể đưa tin cho ta, ta có thể nói tỉ mỉ giúp ngươi chuyện này!
Nguyên Dương Đế Quân nói thêm một câu.