- Không...
Hắn còn chưa có rời khỏi đại điện thì sau lưng đã truyền ra một tiếng gào rú tràn ngập phẫn nộ.
Trong tiếng gào mang theo vẻ không cam lòng và hận ý nồng đậm. Thanh âm bay thẳng đến, giống như muốn xé tan hắn thành từng mảnh nhỏ.
Người gào thét chính là Lưu Mộc vương tử, lúc này hai mắt của hắn đỏ thẫm, không có một chút vui sướng nào vì đột phá thành công. Ngược lại còn mang theo sát ý vô cùng, muốn xé xác phanh thây người đang đào tẩu ở phía trước này.
Tuy rằng Anh Đồng Thánh Tâm đan rất là cường đại, có thể tiêu trừ tất cả dục vọng, ác niệm. Thế nhưng giờ phút này cũng không ngăn cản nổi sự phẫn nộ ở trong lòng của hắn.
Hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới lại có người ẩn giấu ở trong hang ổ. Lại còn cướp đi bóng người nhỏ của khôi lỗi Khôi Lỗi, cùng với nạp vật giới chỉ của hắn!
Phốc!
Lúc hắn đứng lên, muốn động thủ với tên hung thủ này. Thế nhưng còn chưa có đứng dậy được thì đã phun ra một ngụm máu tươi.
Đúng như Nhiếp Vân phỏng đoán vậy, vừa mới đột phá đã tiêu hao tất cả lực lượng ở trên người hắn. Cho nên hiện tại hắn đang ở trong thời kỳ suy yếu nhất, căn bản không có cách nào rat ay động thủ được.
- Ha ha, đa tạ Lưu Mộc vương tử ban tặng, tại hạ cáo từ!
Bàn tay xòe ra, đang định phong tỏa toàn bộ cấm chế ở trong đại điện thì đã lập tức nghe được tiếng cười vang lên bên tai. Ngay sau đó thiếu niên ở trước mắt hắn đã lập tức mất đi tung tích, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua vậy.
- Thuấn di... Rốt cuộc là ai?
Nhìn thấy bóng người này biến mất, Lưu Mộc vương tử lần nữa điên cuồng phun ra máu tươi, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.
Vừa rồi từ lúc đối phương xuất hiện cho đến lúc đào tẩu, mặc dù tốc độ nhanh. Thế nhưng hắn tự tin mình có thể tiện tay đánh bại, chém giết đối phương. Thế nhưng cuối cùng... Không ngờ đối phương lại thuấn di biến mất, vượt qua tưởng tượng của hắn.
Thuấn di không phải là độc quyền của cường giả Đại Đế hay sao? Từ lúc nào mà một tiểu tử còn chưa có đạt tới Đế cảnh cũng có thể thuấn di rời đi cơ chứ?
Lặng lẽ ẩn nấp ở nơi này mà không bị hắn phát hiện ra, cuối cùng còn có thể thuấn di rời đi, rốt cuộc là ai...
- Nhiếp Vân! Nhất định là hắn!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện ra một cái tên. Sắc mặt của Lưu Mộc vương tử lập tức trở nên tái nhợt.
Hiện tại, người có cừu oán với hắn, hơn nữa lại còn dám làm như vậy cũng chỉ có người này mà thôi.
Người có thể làm cho Đa Ba vương tử phải chịu thiệt thòi lớn, thủ đoạn của người này tất sẽ có không ít. Thế nhưng dù hắn có nằm mơ cũng cps không nghĩ tới đối phương lại có thể thần không biết quỷ không hay ẩn giấu ở chỗ này như thế. Lại còn trộm đi toàn bộ đồ vật của hắn!
Cưỡng ép áp chế sự phẫn nộ trong lòng, lại hít thở sâu vài hơi, lúc này hắn mới có thể tỉnh táo lại.
Tuy rằng hắn vừa mới đột phá, thế nhưng bởi vì nội tình thâm hậu cho nên rất nhanh đã có thể củng cố được. Cho nên chuyện vừa rồi cũng không làm cho hắn tẩu hỏa nhập ma được.
Sưu!
Vội vàng bay ra khỏi đại điện, bàn tay lăng không chộp ra một trảo, đại trận trong toàn bộ vương phủ lập tức được khởi động. Chỉ có điều, giờ phút này dù hắn có làm như vậy thì cũng đã muộn, trận pháp dày đặc cũng không thể tìm được bóng người vừa rồi. Giống như đối phương đã triệt để biến mất ở trong vương phủ vậy.
- Đáng giận, đáng giận! Nhiếp Vân. Nếu như không giết ngươi thì Lưu Mộc ta thề không làm người!
Hắn biết rõ bằng vào một chút thời gian chậm trễ vừa rồi, nhất định đối phương đã đào tẩu thành công. Hai tay của Lưu Mộc vương tử xiết chặt, phát ra tiếng gào thét nồng đậm.
Vốn hắn vẫn muốn đột phá Hoàng cảnh viên mãn, cho nên lúc này đáng lý ra phải vô cùng cao hứng mới đúng. Thế nhưng giờ phút này hắn đã đột phá, thế nhưng lại làm cho trong lòng của hắn tích tụ toán khí đến cực điểm, tùy thời cũng có thể nổ tung.
Nếu như không đột phá, như vậy đối phương cũng sẽ không tìm ra được thời cơ ra tay, thế nhưng hắn cũng sẽ thất bại trong gang tấc!
Thế nhưng, cũng bởi vì đột phá mà mới xuất hiện khoảng trống lực lượng sinh ra ngắn ngủi, mới có thể làm cho đối phương một lần hành động thành công. Cướp sạch cao thấp toàn thân của hắn.
Sưu sưu sưu!
Không quản Lưu Mộc vương tử đang không ngừng gào thét ở trong lòng, thân ảnh của Nhiếp Vân liên tục lắc lư, cuối cùng cũng đã dừng lại.
Hắn biết rõ ở trong Lưu Mộc vương phủ cực kỳ nguy hiểm. Cho nên sau khi đồ vật tới tay, hắn cũng không dám ngừng lại chút nào, cũng không quản tới việc người khác có phát hiện ra hắn hay không. Hắn liên tục thuấn di hơn mười lần, rốt cuộc cũng đã đi ra bên ngoài vương phủ.
Lộ tuyến vừa rồi Hoắc Dương dẫn hắn vào bên trong hắn đã hoàn toàn nhớ kỹ. Cho nên một đường điên cuồng xông lên cũng không có xúc động tới cấm chế. Tuy rằng khiến cho người ta phát hiện ra thân ảnh của hắn, thế nhưng trong nháy mắt cũng đã biến mất. Đợi tới lúc bọn hắn muốn ngăn cản thì hắn cũng đã chạy thoát được.
- Ha ha, lần này xem như đã phát tài lớn!
Dừng lại, thân thể của Nhiếp Vân khẽ nhoáng một cái đã tiến vào bên trong Nạp Vật thế giới.
Ở trong Nạp vật thế giới, một bóng Khôi Lỗi nhỏ yên tĩnh lơ lửng trên không trung, vẫn không có một chút nhúc nhích nào.
Trên thân bóng khôi lỗi này mang theo hoa văn đặc thù, giống như là đại đạo khắc mà thành.
Đúng là Khôi Lỗi đại đạo nguyên vẹn.
- Luyện hóa!
Mỉm cười, bàn tay lăng không chộp ra một trảo, bóng người Khôi Lỗi nhỏ này đã bị hắn thu vào bên trong Khôi Lỗi đan điền.
Ầm ầm!
Khôi Lỗi đan điền lập tức dung hợp cùng với bóng Khôi lỗi nhỏ này. Khôi Lỗi đại đạo nguyên vẹn hiển hiện rõ ràng ở trong đầu của hắn.
- Quả nhiên là có thể làm được!
Tuy rằng đã sớm đoán ra được chuyện này có thể thực hiện. Thế nhưng khi chính thức thành công vẫn khiến cho hắn hưng phấn không thôi. Hắn không dám nhúc nhích, vội vã khoanh chân ngồi xuống, đồng thời cũng tiếp nhận sự huyền diệu đột nhiên xuất hiện ở trong đầu.
Không được bao lâu thì hắn đã mở to mắt ra.
- Lợi hại!
Quả nhiên, bất luận là một loại đại đạo gì thì cũng không thể khinh thường được.
Thở ra một hơi, Nhiếp Vân không khỏi cảm khái một phen.
Luyện hóa hình Khôi Lỗi nhỏ kia, lúc này đối với Khôi Lỗi đại đạo hắn lại càng có hiểu rõ sâu hơn. Đồng thời cũng biết đại đạo này không có đơn giản.
Đúng như dự đoán trước đó vậy. Khôi Lỗi lợi hại thì có thể mình tu luyện, thậm chí sẽ cũng giống như con người vậy, có được tình cảm của mình.