Vô Tận Đan Điền

Chương 408

- Ta biết, ngươi không so đo, trước kia ta cũng oán qua ngươi, cũng hiểu được ngươi không thương ta, nhưng từ ngày ngươi ở trong viện ôm ta, ta hiểu hết thảy, biết trước kia ngươi không cho ta luyện kiếm, cũng không phải chê ta vô dụng, mà là sợ ta bị thương! Biết trước kia ngươi không để ý tới ta, là đang nghĩ biện pháp tìm kiếm phương pháp trị thương cho ta! Biết ngươi cam tâm bị người khuất nhục, chỉ là vì trong nhà vướng bận...

- Ta có thể cảm nhận được ngươi ở Quang Minh thành vui sướng khi nhìn thấy ta, ta có thể cảm nhận được tình cảm đối với huynh đệ của ngươi, ta có thể cảm nhận được ngươi quan tâm ta, ta vốn định hảo hảo tu luyện, một ngày kia trở thành trợ thủ đắc lực của ngươi, trở thành kiếm sắc bén nhất của ngươi, nhưng hiện tại... không thành rồi!

- Nếu ta không thành kiếm sắc bén của ngươi, cũng sẽ không làm chướng ngại vật ngăn cản ngươi, cho ngươi vướng bận, ca ca, tha thứ đệ đệ tùy hứng, ca ca, tha thứ đệ đệ nghịch ngợm, đây là chuyện duy nhất đệ đệ có thể làm cho ngươi, cũng là một chuyện cuối cùng!

- Tái kiến, ca ca!

Biết mình bị cấm chế áp chế, căn bản không có khả năng nói ra lời, hai mắt Nhiếp Đồng mơ hồ, tất cả ý niệm tập trung ở một điểm, đột nhiên bùng nổ!

Oanh! PHỐC!

Trong nháy mắt tất cả cấm chế trên người Nhiếp Đồng bị nổ tung, lực lượng nổ mạnh cường đại, làm cho cả người hắn tổn thương càng thêm tổn thương, cuồng phun máu tươi!

- Đệ đệ!

Không nghĩ tới mình đi tới trước mặt, đệ đệ đột nhiên dẫn bạo cấm chế trên người, sắc mặt Nhiếp Đồng trở nên tái nhợt, giống như một cây đao hung hăng cắm ở trong lòng, vội vàng đi qua, nhưng lúc này lại cảm thấy một cổ lực lượng lao thẳng đến, chấn mình qua một bên.

Là đệ đệ phát ra lực lượng!

- Ca ca, đừng tới đây, nơi này có bẩy rập!

Một tiếng hô to, Nhiếp Đồng giãy dụa nhảy lên, vọt tới trước đá phiến.

Hoa đại nhân ở bên kia trận pháp căn bản không biết nhảy tới là Nhiếp Đồng mà không phải Nhiếp Vân, lực lượng chuẩn bị tốt trực tiếp thông qua trận pháp phóng thích!

Ầm vang!

Một tiếng nổ như thiên địa sụp đổ, thân thể Nhiếp Đồng bị bắn bay, một cổ linh hồn lực cường đại đến cực điểm đánh vào trong cơ thể hắn.

Linh hồn công kích!

Bên kia Hoa đại nhân sử dụng linh hồn công kích!

Linh hồn công kích đáng sợ nhất, cường đại nhất, làm người ta khó có thể trốn tránh!

Linh hồn công kích không nhìn phòng ngự, không nhìn phù lục, trực tiếp đánh sâu vào linh hồn!

- Ca ca... Đừng tới đây...

Khí tức của Nhiếp Đồng trong nháy mắt liền bao phủ ở trong linh hồn công kích thật lớn, chỉ để lại lời nói suy yếu phiêu đãng trên không trung.

Phù phù!

Thi thể Nhiếp Đồng rơi trên mặt đất, không có chút hô hấp.

- Nhiếp Đồng, Nhiếp Đồng, đệ đệ! Đệ đệ! Ngươi tỉnh! Ngươi tỉnh!

Nhìn đệ đệ nằm trên mặt đất, Nhiếp Vân chỉ cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ, thả người ôm đệ đệ vào trong ngực, điên cuồng đưa vào Trị Liệu khí, nhưng Trị Liệu khí càng lợi hại, cũng chỉ có thể trị liệu thân thể thương thế, linh hồn mai một, làm sao trị được?

- Nhiếp Đồng, ngươi không thể chết được, ta không cho phép ngươi chết! Ngươi còn không tìm được thánh địa luyện kiếm, ta còn có Vô Thượng kiếm thuật phải truyền thụ cho ngươi, ngươi không thể chết được!

Ôm thi thể khô quắt của Nhiếp Đồng, cả người Nhiếp Vân giống như ma hóa.

Bất quá, mặc kệ hắn liều mạng la lên, đệ đệ như trước nằm ở đó, vẫn không nhúc nhích, như trong trí nhớ ba trăm năm trước.

Ba trăm năm trước, đệ đệ chính là nằm ở trong ngực của mình như vậy, trên người có một trăm ba mươi bảy vết kiếm thương, hô hấp đoạn tuyệt!

Kiếp này nguyên lai cho rằng mình có thể cho hắn cuộc sống tốt, lại không nghĩ rằng hắn vì cứu mình, hồn phi phách tán, nằm ở trong ngực, thân thể gầy yếu, đơn bạc như vậy!

Cho tới bây giờ Nhiếp Vân không nghĩ tới trên người đệ đệ không có nhiều thịt, xương cốt rõ ràng có thể sờ gặp, thật không biết ở trong thân hình gầy yếu như thế, vì sao có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy!

- Các ngươi đều phải chết! Cả đám đều phải chết!

Ôm Nhiếp Đồng, hai mắt Nhiếp Vân trở nên đỏ đậm, cả người nháy mắt biến thành Ác Ma, điên cuồng hét lên một tiếng, Huyền Ngọc Kiếm thẳng tắp đâm tới trước mặt Hoang Lăng!

Oanh!

Ba mươi hai trọng ám kình, 9999 Tượng lực chân khí, 5000 Tượng lực lượng, như gió thổi quét, nện ở trên đầu Hoang Lăng, chỉ một chút đã đập hắn thành bánh thịt!

- Hắn điên rồi, chạy mau!

Nhìn thấy thiếu niên bộ dáng như thế, hung ác như thế, bọn người Hoang Trần sợ cháng váng, không dám đánh bừa, đồng thời thét dài, bỏ chạy bốn phía.

Bọn họ sợ!

Tuy thực lực của bọn họ rất mạnh, nhưng thiếu niên điên cuồng, ánh mắt lạnh lùng, làm bọn hắn run sợ, bọn họ biết, lần này cùng thiếu niên xem như kết thù lớn rồi, người sau nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt bọn hắn!

- Đều chết cho ta, ta để các ngươi chôn cùng Nhiếp Đồng!

Nhiếp Vân đích xác điên rồi, cảm thụ được thi thể trong lòng ngực càng ngày càng lạnh, dần trở nên cứng ngắc, hận không thể giết tất cả mọi người chôn cùng đệ đệ!

Ầm vang!

Một đạo kiếm quang cắt qua ngàn dặm, Tề Đào đang đào tẩu bị một kiếm đánh trúng, từ không trung rớt xuống, biến thành thịt khô.

- Di Thiên Phù Lục, đi!

Thấy xa như vậy cũng có thể đánh chết Tề Đào, Hoang Trần, Tử Quỳnh Hoàng sợ tới mức chết khiếp, đột nhiên tế ra một tờ linh phù, không gian vặn vẹo, hai người biến mất tại chỗ!

Di Thiên Linh Phù, Hoa đại nhân cho bọn hắn dùng để bảo mệnh, có thể trong nháy mắt chuyển dời đến mười vạn dặm!

Đây là linh phù bảo mệnh tốt nhất, chỉ có thời điểm gặp đại sự mới bỏ được sử xuất, bây giờ nhìn đến bộ dáng của thiếu niên bọn họ liền sợ, vật lại trân quý cũng kém tánh mạng của mình!

- Đệ đệ! Nhiếp Đồng, ngươi không cần chết, ngươi tỉnh lại a!

Biết hai người dùng linh phù đào tẩu, mình đuổi không kịp, Nhiếp Vân nhìn đệ đệ trước khi chết vì bảo vệ mình không bị thương tổn mà khuôn mặt tươi cười có chút thỏa mãn, trái tim tê liệt, nước mắt rơi như mưa!

Đệ đệ lại một lần nữa ly khai mình, đệ đệ lại một lần nữa vì cứu mình mà chết!

- Nhiếp Đồng, ca ca thực xin lỗi ngươi!

Thanh âm của khàn khàn Nhiếp Vân, rít gào mà ra, tựa hồ toàn bộ không trung

cũng bi ai, mưa to tầm tả, hoàn toàn bao phủ hết thảy chung quanh.

Ôm thi thể bắt đầu cứng ngắc của đệ đệ, Nhiếp Vân tựa hồ lại nghe được thanh âm đầy cõi lòng khát vọng của đệ đệ, nghe được hắn trước khi chết linh hồn phát ra khát vọng cùng rống giận.

- Nhiếp Vân ca ca, ta sai rồi, ta biết ta là phế vật, không thể tu luyện, về sau cũng không dám nữa...

...
Bình Luận (0)
Comment