- Hì hì, Nhiếp Vân bệ hạ thật đáng yêu...
Nhìn hai người rời xa, sắc mặt Tuyết Ngọc Nhi càng đỏ. Hai tay nâng má, lẳng lặng ngồi ở trước mặt bàn, nhớ tới Nhiếp Vân Đại Đế oai phong một cỏi mặt đỏ, như nam hài nhà bên, không khỏi ngây dại.
Hoàng cung của Thần Phong đế quốc, thân nhân bằng hữu cùng Nhiếp Vân quan hệ chặt chẽ đều có mặt.
Cha mẹ, tỷ tỷ, Dương Ngạn, Phùng Tiêu, Thiết Lan... Mọi người tụ tập dưới một mái nhà, nghe thiếu niên kia nói.
- ... Được rồi, ta nói đúng là chuyện này, ta tính toán đi Phù Thiên Đại Lục, các ngươi nguyện ý lưu lại, ta không ngăn trở, nguyện ý theo ta mà nói, ngày mai sẽ xuất phát!
Nhiếp Vân nói ra quyết định của mình.
Phù Thiên Đại Lục có được Tạo Hóa khí, đích thật là Vô Thượng bảo địa của tu luyện giả, nhưng mình bởi vì đắc tội Hoa đại nhân gì kia, thế lực của đối phương có thể nắm Khí Hải Đại Lục trong tay, đủ thấy đáng sợ, một khi bị phát hiện, nhất định sẽ lang bạt kì hồ, Nhiếp Vân trước tiên nói ra chuyện này, nguyện ý cùng mình đi, thì đi, không đi lưu lại, ở Khí Hải Đại Lục xưng Hoàng xưng Đế, không ai dám trêu chọc.
- Vân nhi, ngươi đi đâu, chúng ta đương nhiên đi đó, ngươi vĩnh viễn đều là hảo nhi tử của chúng ta!
Vợ chồng Nhiếp Khiếu Thiên, Nhiếp Linh tỏ thái độ.
- Ta chỉ có các ngươi là thân nhân, ta một người ở lại chỗ này không được!
Nhiếp Tiểu Phượng vội vàng nói.
- Nhiếp Vân, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tính cách của ta ngươi cũng biết, không thích tranh quyền đoạt thế, chỉ thích chiến đấu, mang theo ta đi! Ta và ngươi cùng nhau!
Dương Ngạn đứng dậy nói.
Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ có mẫu thân thương yêu hắn, sau khi mẫu thân chết, không còn vướng bận, có thể cùng Nhiếp Vân lang bạt, chính là ý của hắn.
- Không cần nhìn ta, mệnh của Phùng Tiêu ta là Nhiếp Vân huynh đệ cho, hắn đi đâu, ta tự nhiên đi đó!
Phùng Tiêu nhìn Dương Ngạn đang xem mình, cười nói.
- Ta là nô bộc của ngươi, chủ nhân đến đâu, ta tự nhiên đến đó!
Mộ Hà thản nhiên nói.
Nghe được Mộ Hà nói, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn thoáng qua, mỗi người đều biết Mộ Hà là bạn tốt của Nhiếp Vân, chuyện nàng là nô bộc, còn chưa từng nghe nói qua.
- Ta cũng đi cùng Nhiếp Vân hiền chất, đúng không nữ nhi!
Nhìn ánh mắt tràn ngập khát vọng của Lạc Khuynh Thành, Lạc Chiêm Hào thở dài.
Tâm tư của nữ nhi đối với Nhiếp Vân, hắn nhìn ở trong mắt, bất quá hắn cũng biết, nữ nhi cùng Nhiếp Vân rất khó có kết quả.
Không nói cái khác, chỉ nói bên người Nhiếp Vân có Mộ Thanh, Mộ Hà, Bách Hoa Tu, Thiết Lan... Người nào cũng không kém nữ nhi nhà mình, hơn nữa có thể thấy được, mấy nữ tử kia đều có cảm tình với Nhiếp Vân.
Lạc Chiêm Hào hi vọng nữ nhi đi tìm hạnh phúc của mình, không cần tiếp tục có liên quan với Nhiếp Vân, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt cầu xin của nữ nhi, tâm địa lại mềm nhũn ra.
Con gái của mình, mình như thế nào không biết, Lạc Khuynh Thành mặt ngoài thoạt nhìn nhu nhược, đơn thuần, trên thực tế một khi nhận thức một sự kiện, cho dù chín trâu cũng kéo không trở lại, trong nhu nhược mang theo cứng cỏi, trong bình thường mang theo tuyệt quyết!
- Thôi, con cháu có phúc của con cháu, liền do nữ nhi tự mình xử lý đi...
Trong lòng mình an ủi một câu, làm ra quyết định vừa rồi.
- Hiện tại tông môn ta bị mất, chỉ có thể đi theo ngươi!
Bách Hoa Tu gật đầu.
Rất nhanh mọi người liền biểu lộ quyết tâm, Tiểu Phong, tiểu Hổ… thân là yêu sủng của hắn, lại càng không cần phải nói, cơ hồ toàn bộ thông qua, tất cả mọi người đều đi theo Nhiếp Vân.
- Vậy được rồi, nếu mọi người có quyết định, hôm nay đều đi nghỉ ngơi, chuẩn bị, an bài một chút, ngày mai trời vừa sáng chúng ta liền xuất phát!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
- Được!
Mọi người làm ra quyết định, trong lòng cũng không có ý tưởng nhiều lắm, đồng thời lên tiếng, đều tự trở lại chỗ ở chuẩn bị.
Tất cả mọi người không biết, cũng bởi vì quyết định của bọn họ, làm cho toàn bộ Phù Thiên Đại Lục, thậm chí toàn bộ thế giới rung động cùng phấn khích như thế nào!
- Mặc dù đám người cha, nương, tỷ tỷ đã đạt tới Chí Tôn, bất quá chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, có thể trực tiếp lợi dụng truyền tống trận truyền tống, đám người Tiểu Phong là yêu sủng của ta, yêu sủng bởi vì có Thuần Thú Đan Điền, theo ta một đường là được, thực lực đám người Phùng Tiêu, Dương Ngạn, Thiết Lan thấp hơn, cũng có thể trực tiếp truyền tống, chỉ là đám người Bách Hoa Tu, Mộ Thanh, Mộ Hà thì làm sao bây giờ?
Mọi người rời đi, Nhiếp Vân lâm vào trầm tư.
Mình biết truyền tống trận kia, chỉ có thể truyền tống Chí Tôn trung kỳ trở xuống, đám người cha, nương, tỷ tỷ, Lạc thành chủ, Lạc Khuynh Thành, Phùng Tiêu, Dương Ngạn có thể nhẹ nhàng truyền tống qua, nhưng thực lực vượt qua Chí Tôn trung kỳ liền có chút phiền phức rồi.
Tuy nói Hư Linh thạch cùng Cửu Minh Hàn Châu có hiệu quả gia tăng hiệu suất truyền tống của truyền tống trận, nhưng cụ thể như thế nào, mình lại không biết, loại truyền tống trận này, bởi vì liên lụy vấn đề không gian, sự tình nói lớn liền lớn, nói nhỏ liền nhỏ không thể có một chút qua loa!
Mình một người có lẽ dễ nói chút, là người của hai thế giới, có được thiên phú Thiên Nhãn Sư, thật gặp được nguy hiểm, còn có cơ hội xoay sở, nhưng các nàng Bách Hoa Tu... Chỉ sợ không có năng lực như vậy!
- Đưa bọn họ vào Tử Hoa động phủ là không thể nào truyền tống, nếu không, ta trực tiếp cho cha mẹ hoặc tỷ tỷ tiến vào động phủ, ta cũng vào đi, chuyện gì cũng không phát sinh.
Truyền tống trận chính là lợi dụng không gian truyền tống, nếu dùng Tử Hoa động phủ chứa người, căn bản không thể truyền tống, nếu không đừng nói mình, chỉ sợ Hoa đại nhân gì kia sớm liền đi tới nơi này!
Bằng vào địa vị của Hoa đại nhân, cho dù không có loại vật như Tử Hoa động phủ, động phủ bình thường vẫn phải có! Như vậy hắn hoàn toàn có thể tự mình tiến vào động phủ, để Đồ Tân mang hắn lại đây!
Bây giờ nên làm gì?
Nghĩ một lát cũng nghĩ không ra biện pháp tốt gì, xoa bóp mi tâm, Nhiếp Vân đi ra phòng.
- Nhiếp Vân!
Mới vừa ra khỏi phòng chợt nghe đến một tiếng kêu, quay đầu nhìn lại, Bách Hoa Tu, Mộ Thanh, Mộ Hà đang đứng ở cách đó không xa.
- Các ngươi còn không có nghỉ ngơi?
Nhiếp Vân cười nói.
- Tuy ta chưa đi qua Phù Thiên Đại Lục, nhưng biết chỗ kia khó có thể tới, bằng không, đám người Hoang Lăng cũng sẽ không vây ở chỗ này, có phải ngươi có chuyện gì khó xử hay không?
Tựa hồ Bách Hoa Tu từ trên mặt thiếu niên nhìn thấu vẻ mệt mỏi, hỏi.