Vô Tận Đan Điền

Chương 790

- Ân, ta chuyên môn tới đây trộm Kiếm Thần Chi Kiếm... Không nghĩ tới cuốn vào chuyện này, xem ra Vân Huyên khẳng định có bí mật không muốn ai biết.

Nhiếp Vân thuận miệng giải thích một câu.

- Chuyên môn trộm Kiếm Thần Chi Kiếm? Xem như ngươi lợi hại!

Diệp Kiếm Tinh cũng phải im lặng không nói được gì.

Chỉ sợ cũng chỉ có gia hỏa này mới dám nói như thế, đây chính là Kiếm Thần Tông, một trong tám đại tông môn của đại lục Phù Thiên, hắn nói như vậy có khác gì hậu hoa viên của nhà mình đâu?

Biến thái!

- Được rồi, không nói nhiều như vậy, thời gian bị tế tự chi ca xâm nhập quá dài sẽ lâm vào mê man, mê man ở nơi này còn nguy hiểm hơn ở Yêu La U Minh vực đấy, ngươi nên sử dụng phòng ngự chi khí mà Vân Huyên giao cho đi.

Nhìn thấy biểu lộ của Diệp Kiếm Tinh, Nhiếp Vân cũng không biết hắn suy nghĩ gì, hiện tại không phải là thời điểm nên giải thích cặn kẽ.

- Tốt!

Diệp Kiếm Tinh gật gật đầu, hắn vận dụng phòng ngự chi khí, thân thể và linh hồn xuất hiện mai rùa màu vàng, mai rùa vừa hình thành quả nhiên uy lực của tế tự chi ca giảm bớt rất nhiều, không tiếp tục xâm nhập trong óc.

- Đúng là lợi hại!

Nhớ tới lúc trước trong quỷ môn u phong, cho dù tránh né thế nào cũng không làm được, cũng không có biện pháp đi vào Yêu La U Minh vực, hiện tại chỉ cần một đạo phòng ngự chi khí đã có thể ngăn cản, ngay cả Nhiếp Vân cũng phải tán thưởng một tiếng.

Phòng ngự sư không hổ là đại đạo chủ công phòng ngự, đáng sợ đến cực điểm, có loại thiên phú này tương đương với có một linh binh phòng ngự thân thể và linh hồn.

- Ngươi trộm được... Kiếm Thần Chi Kiếm sao?

Diệp Kiếm Tinh vận chuyển phòng ngự chi khí sau đó quay đầu nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt mang theo hào quang bát quái.

- Khục khục, chúng ta nên tìm kiếm thi thể của tiền bối Phụng Ca đi.

Nhìn thấy đường đường tuyệt đại song kiêu, siêu cấp thiên tài biến thành bộ dạng như vậy, Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu.

- Nhìn bộ dạng của ngươi có lẽ chưa trộm được a, Kiếm Thần Chi Kiếm phong ấn trong Kiếm Chi Đại Điện, rất khó ăn cắp...

Thấy vẻ mặt Nhiếp Vân như vậy Diệp Kiếm Tinh cười nhẹ, hắn chưa dứt lời đã nhìn thấy một thanh kiếm tỏa ra hào quang sáng ngời xuất hiện trong tay đối phương.

- Kiếm Thần Chi Kiếm?

Diệp Kiếm Tinh đã giật mình, hắn nuốt nước bọt liên tục.

- Ngươi... Trộm được?

- Ha ha, tốt, đừng nhiều lời, chúng ta đi nhanh thôi, nơi này cũng không an toàn!

Lại thu Kiếm Thần Chi Kiếm vào đan điền, Nhiếp Vân nhìn địa đồ sao đó so sánh vị trí của mình, hắn nhìn chuẩn phương hướng và nói.

- Ân!

Diệp Kiếm Tinh cũng biết hiện tại không phải lúc nói nhảm, vừa rồi hỏi nhiều hai câu chỉ vì hiếu kỳ mà thôi, hiện tại hiếu kỳ đạt được thỏa mãn, hắn áp chế hiếu kỳ vào sâu trong lòng sau đó nhìn chung quanh.

- Đi!

Hai người dựa theo phương hướng của địa đồ đi nhanh về phía trước.

Hai người cũng không biết ngay vừa rồi Nhiếp Vân cầm Kiếm Thần Chi Kiếm ra, tại một không gian bịt kín ở trung tâm tế tự chi địa có một trái tim thật lớn bị kích hoạt, nó đập đông đông đông vài cái.

Vào lúc trái tim đập mạnh, tất cả kiếm linh trong tế tự chi địa đều lạnh run, chúng thần phục và sợ hãi không nhỏ.

Cùng lúc đó có một thân ảnh xinh đẹp đang tiến về phía trái tim, lòng bàn tay đầy mồ hôi, dường như nội tâm tràn ngập kích động.

...

Vù vù vù!

Hai người Nhiếp Vân đi tới tế tự chi địa, đi một hồ phát hiện bên tai có tiếng vang sinh ra, hơn mười đầu u linh hồn binh từ trơớc xông tới.

Những hồn binh này có bộ dạng tương tự yêu nhân, vừa nhìn đã biết là yêu nhân biến thành, thậm chí trong Kiếm Thần Tông tế tự chi địa lại có yêu nhân hóa hồn binh thật sự cổ quái đến cực điểm.

- Đây là sinh linh hồn phách sử dụng khi tế tự, gọi là Sinh Linh Hóa Binh, sau khi tế tự chúng trong nội tâm mang theo oán hận rất mạnh, chúng không biến mất và hình thành thứ này.

- Loại hồn binh này có ý thức tiến công đệ tử Kiếm Thần Tông rất mạnh, cẩn thận một chút.

Nhìn thấy những hồn binh này, trên mặt Nhiếp Vân biến hóa.

Mỗi lần tông môn tiến hành tế tự đều đồ sát đại lượng yêu thú hoặc là yêu nhân, mà những yêu thú và yêu nhân này bởi vì khi chết mang theo oán niệm và không cam lòng, hồn phách sẽ hình thành hồn binh cổ quái, những thứ này bị quản chế trong trận pháp tế tự chi địa không thể ra ngoài, chỉ có thể quanh năm sinh sống nơi đây, bởi vậy chúng mang theo căm hận thật lớn với đệ tử Kiếm Thần Tông đi vào nơi này, chỉ cần nhìn thấy nhân loại sẽ không chút do dự nhào đầu lên đánh chết.

Sưu sưu sưu!

Trong khi nói chuyện hơn mười đầu sinh linh hồn binh đã lao tới trơớc mặt, ngay thời điểm Nhiếp Vân và Diệp Kiếm Tinh chuẩn bị động thu thật tốt, những hồn binh này làm như không phát hiện hai người, trực tiếp xuyên qua và đi về phía trước.

- Ân?

Nhìn thấy cảnh tượng cổ quái như vậy hai người nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Sinh linh hồn binh thống hận nhân loại không thôi, không lẽ chúng không nhìn thấy ah, tại sao xuất hiện tình huống này.

Trong nội tâm nghi hoặc, bước chân không ngừng lại, hai người tiếp tục tiến lên phía trước một đoạn, trên đường lại gặp bảy tám con sinh linh hồn binh, kết quả cũng giống như lần đầu, dường như chúng không nhìn thấy hai người bọn họ.

- Nghê.. Nghê Hư trưởng lão cho chúng ta ăn sâu độc...

Liên tục vài lần như vậy Nhiếp Vân biết chắc không phải vận khí tốt, mà là có người cho hai người bọn họ đồ vật che đậy nhận thức của hồn binh.

Nhớ tới trước khi đi tới nơi này cũng chỉ có Nghê Hư trưởng lão cho hai người ăn sâu độc, cẩn thận nhớ lại giáp trùng màu đen kia đúng là quỷ dị.

Nếu thật là sâu độc, lúc ấy mình vận dụng phòng ngự chi khí bảo hộ nội tạng nhưng sau đó không biết tại sao sâu độc biến mất, hơn nữa đến bây giờ cho dù mình hay Diệp Kiếm Tinh đều không cảm thấy có vấn đề gì, xem ra không có quan hệ tới giám sát tư duy.

Nghĩ vậy Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía Diệp Kiếm Tinh,

- Chuyện ta trộm Kiếm Thần Chi Kiếm, ngươi có thể không nói với Vân Huyên tông chủ hay không?

- Đương nhiên sẽ không, chúng ta trải qua sinh tử, ngươi xem ta thành người nào.

Còn chưa nói hết lời Diệp Kiếm Tinh cũng ý thức được vấn đề, dừng lại sau đó vẻ mặt ngạc nhiên.

- Kim Ti Huyễn Tâm Cổ không phải có tác dụng giám sát tư duy hay sao, không thể ngỗ nghịch ý tông chủ, không được có suy nghĩ phản bội hay sao? Như thế nào...&
Bình Luận (0)
Comment