Vô Tận Đan Điền

Chương 813

Xem ra Vân Huyên tuy nổi giận nhưng không mất đi lý trí, trong hời gian ngắn như thế đã tìm ra thiếu hụt của Nhiếp Vân và tiến hành công kích.

Kiếm pháp của nàng kỳ quái, một khi thi ra làm cho người ăn trầm mê vào ngục dục, muốn ăn, tâm dục... Rất nhiều dục vọng trong đó khó tự kiềm chế được.

- Linh hồn công kích? Không tệ, nhưng vô dụng voiwis ta, phòng ngự chi khí, phòng ngự!

Nhiếp Vân sớm nghĩ tới đối phương vận dụng chiêu này, hắn cười nhạt sau đó âận dụng thiên phú phòng ngự sư, một mai rùa trong suốt xuất hiện bao phủ linh hồn, cũng ngăn cản linh hồn công kích đánh tới.

Cho dù truyền thừa lực lượng sẽ không trợ giúp linh hồn đột phá đạt tới Linh cấp đại viên mãn nhưng lực lượng tăng cường cho nên linh hồn tăng cường không ít, hơn nữa thiên phú phòng ngự sư, mặc dù Vân Huyên công kích nhưng muốn vượt qua phòng tuyến là ít có khả năng..

- Thiên phú phòng ngự sư? Ta biết rõ, là ta cho ngươi đạo phòng ngự chi khí kia? Đáng giận, quá đáng giận!

Thấy Nhiếp Vân dễ dàng ngăn cản linh hồn công kích, Vân Huyên vốn sững sờ sau đó gào lên giận dữ.

Thời điểm Nhiếp Vân đến tế tự chi địa thì nàng từng cho hắn một đạo phòng ngự chi khí, hiện tại thấy hắn sử dụng thì cho rằng là đạo luc trước Vân Huyên cho, bây giờ đối phương lại dùng nó ngăn cản công kích của mình chẳng khác gì lấy đá nện chân mình.

- Không thể giết ngươi thì ta giết hắn!

Biết rõ thiếu niên có được phòng ngự chi khí cho nên phòng ngự không chê vào đâu được, căn bản không có khả năng giết chết, đột nhiên Vân Huyên thét dài sau đó tấn công Thiên Huyễn.

- Muốn tìm Thiên Huyễn, ngươi như làm vậy không tốt lắm, quỳ xuống cho ta!

Thấy nữ nhân này phát rồ, thời điểm này vẫn còn muốn đánh chết Thiên Huyễn như cũ, sắc mặt Nhiếp Vân lạnh lẽo, hai mắt bắn ra kim quang, bàn tay điểm về phía trước.

Lạch cạch!

Vân Huyên còn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống đất, ngay sau đó quỳ xuống trước mặt Thiên Huyễn giống như nhận sai, trên gương mặt của nàng mang theo khuất nhục.

Thời khắc Vân Huyên tiến vào Kiếm Thần Tông đã quyết định muốn làm nhân thượng nhân, vì thế trả giá không biết bao nhiêu tâm huyết, lúc trước nhìn thấy Thiên Huyễn mê luyến nàng, biết rõ cơ hội tới, quả nhiên bằng vào năng lực thần thâu của hắn có thể đạt được rất nhiều bỏ vật khó lường, tu vi tăng mạnh một đường hát vang.

Rốt cục ngồi lên bảo tọa tông chủ Kiếm Thần Tông, trở thành một trong những kẻ có quyền thế nhất đại lục Phù Thiên, có thể đứng trên cao quan sát chúng sinh!

Khi đó uy phong tiêu sái cỡ nào?

Sau đó bắt đầu áp dụng kế hoạch lớn, cũng dùng Kiếm Linh Dưỡng Thai với Kiếm Thần Chi Kiếm, nuôi dưỡng Bạt, xếp đặt thiết kế Trần Văn Húc, nghĩ biện pháp đạt được Kiếm Thần chi tâm tán thành... Những trình tự này chỉ cần thành công, nàng có thể trở thành nhân vật đỉnh phong trên đại lục Phù Thiên, lựa tựa nam lưng hướng bắc, là bá chủ của đại lục.

Nguyện vọng mắt thấy sắp thực hiện được, mắt thấy sắp thành công biến thành cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh nhưng bị đánh nát không chút lưu tình, như vậy còn chưa tính, nàng còn phải quỳ gối trước mặt kẻ trộm, tất cả tôn nghiêm, tất cả vinh dự đều rơi xuống đất biến thành một đống bùn nhão.

Loại khuất nhục này bình sinh chưa từng thừa nhận bao giờ.

- Ta hận ah...

Sâu trong nội tâm thở pháo một tiếng, da mặt Vân Huyên co rúm, dung mạo cũng không còn vũ mị động lòng người mà là dữ tợn đáng sợ, dường như thù hận đã biến thành lệ quỷ trong nháy mắt.

- Huyên nhi...

Nhìn thấy nữ nhân yêu mến biến thành bộ dạng như vậy, nội tâm Thiên Huyễn không có sinh ra cảm giác sảng khoái, mà là một hồi đau lòng.

Tuy nữ nhân này lúc trước mang cho hắn tổn thương thật lớn nhưng tình yêu cũng không thể vì một chút tổn thương này mà san bằng, ngược lại thời gian trôi qua càng ngày càng cảm thấy nhớ mong, mặc dù nhớ mong này là thuốc độc nhưng uống vào lại có mùi vị ngọt ngào.

- Cái tên Huyên nhi cũng không phải thứ hèn mọn như ngươi có thể gọi! Cút ngay cho ta!

Nghe được Thiên Huyễn hô lên “Huyên nhi”, Vân Huyên rất xem thường nhìn hắn, dường như có nước chua sắp nôn ra.

- Ngươi... Huyên nhi, rốt cuộc là thế nào? Trước kia ngươi cũng không phải như vậy, ôn nhu thiện lương, khéo hiểu lòng người, tại sao biến thành như thế này? Chẳng lẽ cũng bởi vì lên làm tông chủ Kiếm Thần Tông cho nên ngươi cải biến?

Nghe được đối phương nói chuyện không lưu tình chút nào, nội tâm Thiên Huyễn chờ mong cuối cùng tan nát, toàn thân run rẩy không thôi.

Trong lòng hắn, trước kia Vân Huyên ôn nhu đơn thuần, mà bây giờ nàng lạnh lùng hung tàn, vì mục đích không từ thủ đoạn, chẳng lẽ bởi vì lên làm tông chủ Kiếm Thần Tông cho nên nàng biến thành bộ dạng hôm nay?

- Ôn nhu thiện lương? Khéo hiểu lòng người? Ha ha!

Xem thường Thiên Huyễn, Vân Huyên lên tiếng lạnh lùng như băng và trào phúng.

- Nếu như không phải ngươi có thể giúp ta thành tông chủ Kiếm Thần Tông, ngươi cho rằng ta sẽ thèm nhìn ngươi chắc? Một tên ăn trộm thân phận thấp hèn mà thôi, nếu không có giá trị lợi dụng, loại người như ngươi ta không thèm liếc mắt nhìn, thật sự quá buồn nôn mà.

- Thật sự hối hận lúc đó không giết chết ngươi, cũng lưu tai họa ngầm tới bây giờ.

Lời nói lạnh lùng chẳng khác gì cây đao đâm vào nội tâm của Thiên Huyễn, sắc mặt của hắn càng ngày càng trắng, hắn không ngừng lui bước về phía sau.

Ba!

Nàng còn chưa dứt lời đã cảm thấy đầu chóng mặt, mặt của nàng bị tát một cái.

Cái tát này vô cùng độc ác, chỉ một tất đã làm mặ nàng sưng đỏ, máu tươi bắn tung toé, còn mất một lớp da.

Lúc này người bạt tai chính là Nhiếp Vân, đường đường tông chủ Kiếm Thần Tông quỳ xuống còn chưa nói, còn bị bạt tai, Vân Huyên đã cảm thấy cái tát này không đánh vào mặt nàng mà là đánh vào tâm của nàng, tất cả tôn nghiêm cũng rơi xuống đất và bị chà đạp.

- Nhiếp Vân, ta nhất định phải giết ngươi...

Đôi mắt đỏ rực, Vân Huyên phóng hét lên điên cuồng.

Ba!

Nàng còn chưa dứt lời thì mặt bị đánh một cái, cái tát này còn mạnh hơn lúc nãy, đánh nàng lắc lư hai lần, hàm răng cũng rơi mất hai cây, lúc này mặt của nàng không có chút liên quan tới xinh đẹp, sưng đỏ không chịu nổi, nó đã béo tới mức khong khác gì đầu heo.

- Ah... Các ngươi đều phải chết, đều phải chết!

Cảm nhận được gương mặt nóng rát, ngay cả hàm răng cũng rơi xuống đất, Vân Huyên sắp phát điên, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng bị vũ nhục như thế.

Toàn thân không ngừng run rẩy, tức giận bay thẳng lên trời.

- Nhiếp Vân...

Nhìn thấy Nhiếp Vân tàn nhẫn như thế, đánh người đã từng là người yêu của hắn thành đầu heo, sắc mặt Thiên Huyễn biến ảo lúc đỏ lúc trắng, cũng không biết nên giúp bằng hữu hay giúp người yêu, xem bộ dạng của hắn không phải tên Huyễn Thiên Thủ mà là Huyễn Thiên Diện.&
Bình Luận (0)
Comment