- Một lát nữa sẽ cho ngươi ăn, ở đây nên thành thật cho ta một chút.
Nhiếp Vân dặn dò một tiếng.
- Được, Tiểu long nhất định sẽ nghe lời ba ba nói.
Thanh âm của Tiểu long như là trẻ con vừa bú sữa vừa nói vậy.
Ầm ầm.
Khi một người một rồng nói chuyện với nhau thì đột nhiên trên không trung có khí lãng nhấp nhô, có mấy đạo thân ảnh từ đằng xa bay tới.
- Đệ tử hạch tâm Hóa Vân tông Hồ Khuê, Tang Hồng Y đặc biệt tới bái kiến thành chủ.
Bóng người dừng lại, thanh âm sang sảng vang lên, vang vọng cửu châu, vang vọng cả quảng trường bên ngoài phủ thành chủ.
- Hồ Khuê, Tang Hồng Y này chính là nhân vật thiên tài Hóa Vân tông, danh khí rất lớn, thực lực dường như đều là Hạp Hư cảnh đỉnh phong. Chỉ cần tham dự Tế Vân đại điển là có thể trở thành nhân vật Vô thượng Phá Không cảnh, biến thành Thái thượng trưởng lão Hóa Vân tông.
- Đúng vậy a. Hai người bọn hắn trong đám đệ tử hạch tâm cũng vô cùng nổi danh, không ngờ lại tới đây... Thực sự khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn a.
- Xem ra lần này đại hội giám bảo Huyền Kim thành sẽ có rất nhiều thứ tốt xuất thế. Nếu không cũng không có khả năng hấp dẫn cường giả như vậy tới đây.
- Đệ tử Hóa Vân tông tầm mắt rất cao, đồ có thể làm cho bọn hắn vừa ý sao có thể đơn giản được? Tới lúc đó cho dù chúng ta không đoạt được đồ tốt thì cũng mở rộng tầm mắt...
Nghe thấy thanh âm này, chung quanh vang lên thanh âm như thủy triều, mọi người lặng lẽ nói thầm.
- Hồ Khuê, Tang Hồng Y...
Nghe thấy cái tên này, trên mặt Nhiếp Vân cũng không có hiện lên vẻ vui sướng khi gặp cố nhân mà nắm tay xiết chặt. Trong mắt hiện lên vẻ phiền muộn, tối tăm.
Hồ Khuê, Tang Hồng y, hai người này kiếp trước không những không biết mà còn có liên quan khó có thể quên được. Trận chiến Vạn giới sơn chính là hai gia hỏa thân tín này ra tay sau lưng, một kiếm hủy diệt mạch máu trái tim hắn. Nếu không chỉ bằng vào đám người này sao có thể giết được hắn chứ?
Người hắn tin tưởng nhất là hai người này, không ngờ đối phương lại đầu nhập vào yêu tộc...
Tuy rằng là bị yêu linh phụ thể, thế nhưng có thể che dấu triệt để như vậy, ngay cả cường giả đan điền Huyệt khiếu cảnh đỉnh phong như hắn cũng không thể nhìn ra, chỉ sợ bản chất linh hồn bọn hắn cũng có liên quan tới yêu nhân. Nếu không làm sao nhất cử nhất động đều có thể giấu diếm dấu vết được chứ?
Ba trăm năm sau bọn hắn đã là cường giả đan điền Huyệt Khiếu cảnh, vô luận là ở Hóa Vân tông hay là Phù Thiên đại lục đều là nhân vật hàng đầu. Cho nên Nhiếp Vân mới dẫn bọn hắn đi tới Vạn giới sơn, không ngờ lại bị đối phương phản bội, đánh lén.
Hóa Vân tông ở đỉnh Phù thiên, hoàn toàn khác với bảy đại tông môn khác, những tông môn khác Nguyên Thánh cảnh là có tư cách trở thành đệ tử tầm thường. Bất Hủ cảnh có tư cách trở thành đệ tử tinh anh, Lĩnh vực cảnh là đệ tử hạch tâm. Mà thân là đệ nhất tông môn Phù Thiên đại lục, Hóa Vân tông lại khác.
Bất Hủ cảnh tối đa cũng chỉ là đệ tử bình thường, Lĩnh vực cảnh chỉ có thể trở thành đệ tử tinh anh. Về phần đệ tử hạch tâm, thực lực thấp nhất cũng đã đạt tới Thiên Kiều cảnh, trong đó người ưu tú thậm chí còn đạt tới Hạp Hư cảnh đỉnh phong.
Tựa như hai người Hồ Khuê và Tang Hồng Y này vậy, bọn hắn chính là người nổi bật trong đám đệ tử hạch tâm.
Loại thực lực này ở trong bảy đại tông môn khác đã có thể trở thành Thái thượng trưởng lão, mà ở đây bất quá chỉ là đệ tử hạch tâm mà thôi.
Mà Thái thượng trưởng lão Hóa Vân tông phải có thực lực Phá Không cảnh.
Bởi vậy có thể thấy được thực lực chỉnh thể của Hóa Vân tông cao hơn các tông môn khác một mảng lớn.
Tuy nhiên đây chỉ là chuyện mấy chục năm trước, nương theo tông chủ Hóa vân tông mất tích, chưởng giáo ấn mất đi, còn có hơn ba mươi vị Thái thượng trưởng lão Phá Không cảnh cũng biến mất.
Nương theo những vị Thái thượng trưởng lão này mất tích, cả tông môn hiện tại, số lượng Thái thượng trưởng lão có thể ra tay chỉ có tám vị. Tứ đại Vô thượng trưởng lão thì hành tung bất định, như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ai cũng không biết đang trốn ở chỗ sâu nào đó. Tự nhiên mới khiến cho người ta có cảm giác tông môn cự phách trước kia bây giờ đã triệt để suy tán.
Trước kia áp đảo trên tất cả các tông môn khác, có được thực lực tuyệt đối, thế nhưng hiện tại lại lưu lạc tới mức không kém bảy đại tông môn bao nhiêu, đương nhiên sẽ bị người ta khinh thị.
Đương nhiên như vậy còn chưa bết bát tới cực điểm. Cực điểm chính thức chính là thời điểm trong trí nhớ trước kia của Nhiếp Vân, là lúc bảy đại tông môn tụ hội tại Lăng tiêu đỉnh, cùng nhau bức bách Hóa Vân tông. Sau trận chiến ấy mới khiến cho tong môn cự phách này chính thức từ trên thần đàn ngã xuống.
Trận chiến ấy qua đi, tám đại Thái thượng trưởng lão Phá Không cảnh chết hết toàn bộ, đệ tử Hạp Hư cảnh đỉnh phong, trừ Hồ Khuê và Tang Hồng Y ra không còn tới mười người còn sống. Đệ tử bình thường chết hết. Chính bởi vì như vậy cho nên thiên phú ba đan điền như hắn mới được chiêu lãm vào tông môn, trở thành đệ tử. Bằng không dùng thiên phú kiếp trước, đi vào Hóa Vân tông cho dù xin làm kẻ quét rác cũng không ai nhận.
Mà bây giờ trường hạo kiếp kia còn chưa tới.
- Nhất định ta sẽ ngăn cản loại chuyện này xảy ra.
Thì thào tự nói, Nhiếp Vân hừ nhẹ một tiếng, thanh âm không lớn nhưng lại lộ ra vẻ kiên định như sắt đá.
Kiếp trước tông môn có ân thụ nghệ với hắn, có thể đạt tới đan điền Huyệt khiếu cảnh đều là do ân tình của Hóa vân tông, chính bởi vì như vậy cho dù kiếm này lên làm tông chủ Hóa Vân tông thì hắn vẫn không có lòng trung thành quá lớn, ngược lại vẫn một lòng nghĩ tới Hóa Vân tông.
Tuy nói Hóa vân tông có phụ mẫu, có nàng, làm sao không có ràng buộc và lo lắng kiếp trước cơ chứ?
Phần tình cảm chân thành tha thiết đối với tông môn kia, cho dù là người của hai thế giới, cho dù thời gian thấm thoát trôi qua thì cũng vẫn không xóa đi được, giết cũng không hết.
- Thành chủ Bao Đồng Huyền Kim thành cung nghênh mấy vị cao thủ Hóa Vân tông, mời chư vị tới.
Khi Nhiếp Vân đang suy tư thì thành chủ Huyền Kim thành nghe thấy động tĩnh, vội vàng xông tới, vẻ mặt cung kính.
Đệ tử hạch tâm Hóa Vân tông, nhất là loại người có thực lực như Hồ Khuê, Tang Hồng Y ở trên Phù Thiên đại lục cũng có tiếng tăm lừng lẫy, tuy rằng Bao Đồng này là thành chủ, nhưng mà cũng không dám chậm trễ chút nào.