- Hừ.
Đối mặt với đối phương đang khủng hoảng, sắc mặt Nhiếp Vân lạnh lùng, liên tục điểm tới, phanh phanh phanh..
Ba tiếng giòn vang liên tiếp vang vọng, toàn thân Thiết Hợp huyết nhục mơ hồ, tứ chi nát bấy, biến thành một người thịt.
- Ah...
Tiếng kêu thảm vang vọng, đám người thanh niên vẻ mặt tối tăm kia sợ tới mức liên tiếp lùi về phía sau, vẻ mặt đại biến.
Tàn nhẫn như vậy, cho dù là một ít đệ tử lâu năm cũng không dám. Thiếu niên này chẳng lẽ không sợ Huyễn Thương minh trả thù hay sao?
- Được rồi, tới phiên các ngươi.
Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía thanh niên phiền muộn.
- Ngươi là Vân Phong đúng không? Ta biết rõ thực lực ngươi mạnh mẽ, chuyện ngày hôm nay chấm dứt ở đây, chúng ta hợp tác, được chứ?
Thấy đôi mắt không chút cảm xúc của đối phương nhìn qua, thanh niên vẻ mặt tối tăm phiền muộn lui về phía sau một bước.
- Hợp tác?
- Ngươi đem Thiết Hợp biến thành bộ dáng như vậy, tuy rằng hả giận nhất thời, nhưng mà nhất định Huyễn Thương minh sẽ diên cuồng trả thù. Cho dù thực lực ngươi có mạnh, song quyền nan tứ địch thủ, chắc hẳn cũng là chuyện phiền phức, không bằng trực tiếp gia nhập Lăng Thiên minh chúng ta.. Nếu như vậy cho dù bọn hắn có muốn động tới ngươi cũng phải cân nhắc một chút.
Thanh nên vẻ mặt tối tăm kia vội vàng nói.
- Đây mà là hợp tác? Ta không có hứng thú.
Lắc đầu, chân Nhiếp Vân đạp mạnh, tựa như ảo ảnh, đi tới trước mặt thanh niên vẻ mặt tối tăm kia, bàn tay vươn ra phía trước.
Tốc độ này cũng không nhanh, thanh niên kia cũng nhìn thấy tất cả ở trong mắt. Thế nhưng chẳng biết tại sao hắn lại không thể nào trốn tránh được, dường như bàn tay Nhiếp Vân có ma lực vô tận, định hắn lại tại chỗ vậy.
Rắc.
Bàn tay Nhiếp Vân rơi vào cổ hắn, nhẹ nhàng chộp một cái, nâng hắn lên.
- Muốn quấy rối ở chỗ ta, nhất định phải trả một cái giá lớn. Bằng không ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy không công bằng.
Cười nhạt một tiếng, đầu ngón tay Nhiếp Vân lần nữa bắn ra kiếm khí.
Phanh Phanh Phanh Phanh.
Tứ chi của thanh niên vẻ mặt tối tăm này cũng giống như Thiết Hợp vậy, nổ thành bụi phấn, cũng bị phế.
- Ngươi... Ngươi..
- Ngươi chết chắc rồi, liên tục đắc tội với Huyễn Thương minh và Lăng Thiên minh, ngươi chết chắc...
Đám người còn lại của Lăng Thiên minh nhìn thấy một màn máu me như vậy, tất cả đều sợ tới mức toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
- Có chết hay không không phải các ngươi nói là được, tất cả đều nằm xuống cho ta.
Nhiếp Vân lần nữa vung tay, thi triển thiên phú Tiên Âm sư, linh hồn chấn động lan tràn khiến cho mấy người còn lại cũng run rẩy té xỉu trên mặt đất.
Những người này đã là người của Tiêu Lăng kia thì Nhiếp Vân càng không thể buông tha.
Sau khi làm xong tất cả, bàn tay Nhiếp Vân phất một cái, sờ trên người đám người này một vòng, thi triển thiên phú thần thâu, lập tức trộm sạch sẽ đồ của toàn bộ bọn hắn.
Tuy rằn thân gia của đám đệ tử này không bằng hai người Hồ Khuê, Tang Hồng Y, nhưng mà thịt muỗi cũng là thịt, cũng coi như là một loại thu hoạch a.
Về phần những người này đã dám tới gây phiền phức thì phải có giác ngộ thất bại. Bằng không nếu cứ để như vậy không biết sẽ phiền toái tới cỡ nào.
- Lão đại, đệ tử lâu năm tới tìm có chút phiền phức, ta thật vất vả mới dùng thiên phú đầu độc khiến cho bọn hắn chạy đi. Ta thấy những đệ tử lâu năm này không đắc tội nổi, chúng ta vẫn nên trốn đi thì hơn.
Ngay khi Nhiếp Vân vừa mới xử lý xong những chuyện này thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la gấp gáp. Trúc Âm luôn gọi hắn là lão đại mạnh mẽ xông tới, còn chưa nói hết thì đã nhìn thấy bóng người đầy đất, hắn ngây ngốc đứng tại chỗ, như là sắp điên.
- Lão đại... Sao lão đại lại đánh toàn bộ đám đệ tử lâu năm này? Hỏng bét, bọn hắn nhất định sẽ trả thủ...
Toàn thân run rẩy, Trúc Âm hô lớn.
Mặc dù biết lão đại này rất mạnh, thế nhưng như vậy cũng quá lỗ mãng a. Đánh bất tỉnh đám đệ tử lâu năm này, lại còn tạo ra hai cây người thịt, phạm vào tối kị của đệ tử lâu năm, nhất định sẽ lọt vào trả thù thảm thiết.
- Đúng rồi, ngươi tới vừa vặn, ném đám người này vào trên cây cho ta, thuận tiện nói cho đám đệ tử lauya năm kia, về sau ai muốn vào thì đây chính là hậu quả.
Không để ý tới Trúc Âm sắp phát điên, bàn tay Nhiếp Vân khẽ chộp, treo đám đệ tử lâu năm và hai cây côn th*t bất tỉnh lên trên cây. Gió khẽ quét qua, một đám đệ tử lâu năm va chạm lẫn nhau, y phục trên người bay phất phới, dường như vang vọng tới toàn bộ tiểu viện của đám đệ tử nhập môn.
...
Ngoài tiểu viện của đệ tử nhập môn trong thiên ngoại thiên, mấy đệ tử lâu năm vẻ mặt đắc chí vừa lòng, cất tiếng cười to.
- Ha ha, giáo huấn đám đệ tử nhập môn này, một đám không biết trời cao đất rộng, tự nhận mình là mặt trời sao? Con mẹ nó, ở gia tộc có lẽ có địa vị rất cao, nhưng mà ở trong Hóa Vân tông thì lại không phải rắm chó gì.
Một vị đệ tử lâu năm trên mặt có vết đao chém cười khẽ.
Tu vi đạt tới cấp bậc như hắn, bất luận vết sẹo nào cũng có thể khôi phục hoàn mỹ, sở dĩ tiếp tục để lại vết sẹo là bởi vì liên quan tới một chuyện vô cùng nhục nhã. Hắn muốn dùng vết sẹo này để lúc nào cũng ghi nhớ chuyện kia.
Vết sẹo trên mặt phối hợp thêm với dáng cười âm lãnh của hắn khiến cho hắn tựa như ác ma từ trong địa ngục lui ra, dữ tợn, đáng sợ vô cùng.
- Không sai, lần này nhất định phải vơ vét một phen. Không giao ra bảo bối thì đợi bị đánh đi.
Một thanh niên đôi mắt ti hí bên cạnh hắn phụ họa theo đuôi.
- Các ngươi phải cẩn thận một chút, đệ tử mới nhập môn đợt này nghe nói có mấy người thực lực không kém, phải cẩn thận bọn hắn chó cùng rứt giậu.
Một thanh niên vẻ mặt có chút đôn hậu lo lắng nói.
- Có cùng rứt giậu? Hừ, hai tên vừa rồi một tên là Âu Dương Thế Hùng gì đó, không phải là người lợi hại nhất nhóm người lần này sao? Ta hung hăng tát cho hai cái cũng không dám phản kháng a. Chỉ cần có đầu óc thì nhất định sẽ biết rõ chênh lệch giữa bọn chúng và chúng ta. Dám phản kháng nhất định sẽ phải nghênh đón trả thù thảm liệt.
Tên mặt thẹo này xì mũi coi thường lời nói của nam tử chất phác vừa rồi.
Đệ tử nhập môn cho dù có lợi hại tới đâu, chỉ cần không mù thì đều biết không thể phản kháng. Một khi phản kháng sẽ chỉ nghênh đón trả thù thảm khốc hơn.
Cho dù có mạnh mẽ tới đâu cũng chỉ có một người, mà chúng ta là một liên minh, thậm chí là mấy chục liên minh. Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có, là Long thì
cũng phải nằm, là hổ cũng phải nằm sấp.