- Ha ha, được rồi, vậy ta chờ ngươi đánh chết, hi vọng ngươi có thực lực này.
Đối với lời uy hiếp của hắn Nhiếp Vân không thèm để ý mà cười nhạt một tiếng.
- Hừ.
Thấy đối phương căn bản không coi lời uy hiếp của mình vào đâu, bộ dáng phong khinh vân đạm, sắc mặt Tiêu Lăng tái nhợt. Hắn cảm thấy nơi bị yêu thú đả thương run rẩy, thiếu chút nữa bất tỉnh cho nên lập tức quay đầu, nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không muốn dừng lại.
Hôm nay thực sự mất mặt quá lớn, so với việc ở lại còn không bằng nhanh chóng rời đi.
- Ta không thể không thừa nhận ngươi ngoan độc, chuyện hôm nay Cát Hoan ta ghi nhớ, hi vọng ngươi có cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm.
Cát Hoan cũng hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ âm tàn rồi quay người rời đi.
Từ lời nói đã biết được tên này còn độc ác hơn Tiêu Lăng.
- Ha ha, ta cũng hi vọng ngươi có cơ hội tham dự tranh đoạt Phá Không tiềm lực bảng.
Đối với lời uy hiếp của hắn, Nhiếp Vân chỉ dùng thanh âm mà bản thân hắn nghe thấy, hừ nhẹ một tiếng.
Nghe đối phương nói như vậy thân thể Cát Hoan dừng lại rồi khoát tay tiếp tục rời đi.
Hắn biết rõ từ giờ trở đi mình đã kết thù lớn với thiếu niên này, đã tới mức không chết không thôi.
Thấy hai người rời đi, những đệ tử cũ khác biết rõ không còn náo nhiệt để xem cho nên cũng liên tục tản ra.
Bọn hắn muốn quan sát chiến đấu, thế nhưng nó cũng không xảy ra. Chỉ là đồng thời bọn hắn cũng biết được trong hàng ngũ đệ tử nhập môn có một nhân vật hung ác xuất hiện, là người mà bọn hắn không thể trêu vào.
- Thật là lợi hại. Vân Phong, ngươi là Thuần Thú sư hay sao?
- Thật không ngờ tới ngươi lại hả giận cho đệ tử nhập môn chúng ta. Ha ha, lần này đám đệ tử cũ kia cho dù có gan lớn tới đâu cũng không dám làm gì chúng ta.
- Vân Phong, ngươi vẫn nên cẩn thận một chút, ta thấy Tiêu Lăng, Cát Hoang này cũng không phải là người quang minh chính đại gì. Một khi bị hai kẻ này ngáng chân sẽ rất phiền phức.
- Yên tâm đi. Vân Phong sư huynh có được yêu sủng thực lực như vậy, cho dù bọn chúng muốn gây phiền toái thì cũng phải suy nghĩ một chút.
Đệ tử cũ rời đi, những đệ tử nhập môn đều đồng loạt vây tới. Động tĩnh vừa rồi lớn như vậy, toàn bộ bọn hắn đều biết được chuyện xảy ra.
Mãi tới lúc này những đệ tử mới nhập môn kiêu ngạo mới biết được tán tu không hiện sơn lộ thủy này lại có được át chủ bài hung hãn, mạnh mẽ như vậy.
Nhất là Nam Cung Tuấn, biểu hiện trên mặt vô cùng khó coi, như là ăn phải một con chuột vậy. Nực cười hắn vẫn còn muốn giáo huấn người ta, hóa ra người ta căn bản không có coi hắn là gì. Nếu như thực sự đối phó, không nói đầu cự lang kia, chỉ tính đầu yêu sủng hình hổ trước mắt này, chỉ cần một móng vuốt cũng có thể đánh hắn thành bánh thịt.
- Đệ tử mới nhập môn mỗi một lần tới đều bị đệ tử cũ bắt nạt. Đây là lệ cũ, hiện tại chúng ta có Vân Phong như vậy, ta thấy không bằng cũng lập một liên minh đối kháng đi. Thứ nhất có thể làm cho chúng ta không bị bắt nạt, thứ hai cũng có thể đoàn kết lại, thu hoạch tài nguyên lớn hơn.
Âu Dương Thế Hùng đi tới, mở miệng nói.
Đệ tử hạch tâm thành lập liên minh, mục đích rất đơn giản. Đó chính là có thể đạt được tài nguyên lớn hơn trong tông môn, có trợ giúp với tu luyện. Bọn họ đều là đệ tử mới nhập môn, trước đó còn không biết nên gia nhập liên minh nào. Nhiếp Vân náo loạn một hồi như vậy, lập tức trở thành hạch tâm, trụ cột tinh thần của bọn hắn.
Gia nhập liên minh của đệ tử cũ nhất định sẽ bị bóc lộc, không bằng gia nhập với Vân Phong này, cùng lăn lộn có lẽ sẽ sống khá giả hơn một chút.
- Đúng vậy, Vân Phong, ngươi làm minh chủ đi, chúng ta nguyện ý nghe ngươi.
- Chỉ cần liên minh chúng thành lập, những đệ tử cũ kia nhất định không dám động thủ với chúng ta..
- Đệ tử mới nhập môn thì sao chứ? Chúng ta muốn để cho đám đệ tử cũ tự cho là đúng này biết chúng ta cũng không phải dễ trêu.
Quả nhiên, Âu Dương Thế Hùng nói như vậy khiên cho hai mắt mọi người tỏa ra tinh quang, nhìn về phía Nhiếp Vân, tràn ngập hưng phấn.
Liên minh có được một minh chủ cường đại sẽ làm chơi ăn thật. Đệ tử dưới trướng cũng có thể diện, Vân Phong bằng vào lực lượng một người đánh vào mặt của Tiêu Lăng và Cát Hoan, danh khí như mặt trời ban trưa. Nếu như hắn có thể lên làm Minh chủ liên minh, đối với sĩ khí và địa vị của mọi người đều có tác dụng trợ giúp cực lớn.
- Đúng vậy a lão đại, ta cũng thấy bọn hắn nói đúng. Không bằng chúng ta thành lập một liên minh a.
Trúc Âm cũng tiến lên khuyên bảo.
- Liên minh? Ta không có hứng thú.
Nhiếp Vân lắc đầu.
Đối với loại hình Liên minh này quả thực hắn không có hứng thú, theo hắn thấy, bất luận là hình thức tổ chức nào đều không bằng thực lực của bản thân mạnh mẽ, địa vị vững chắc.
- Cái này..
Âu Dương Thế Hùng đưa ra đề nghị liên minh nghe hắn nói như vậy sững sờ một chút, cười nói:
- Ta biết nhất định là ngươi sợ làm chậm trễ việc tu luyện. Yên tâm đi, chuyện liên minh ta và Trúc Âm quản lý, không cần ngươi hao tâm tổn trí, chỉ cần làm Minh chủ là được.
- Ồ? Được rồi.
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Vốn hắn không có dục vọng quá lớn với quyền lực, nếu như mê luyến quyền lợi thì trực tiếp ở lại Kiếm Thần tông là được, không cần phải thiên tân vạn khổ chạy tới Hóa Vân tông. Chính là bởi vì như vậy cho nên cũng không có hứng thú với Minh chủ liên minh gì đó.
Tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt tha thiết ước mơ của mọi người, Nhiếp Vân cũng biết, trong một đại tông môn, nếu như không có tạo thành thế lực, cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng khó bảo đảm chu toàn, vẫn có chỗ không cân nhắc được. Do dự một chút, hắn vẫn gật đầu đồng ý.
- Như vậy, dược rồi. Ta sẽ đi chuẩn bị, Liên minh của chúng ta... Gọi là Phong Vân liên minh, được chứ?
Thấy hắn đồng ý, hai mắt Âu Dương Thế Hùng sáng ngời, nghĩ một chút rồi đột nhiên mở miệng nói.
- Phong Vân minh? Minh chủ là Vân Phong, rất tốt.
- Ta cũng đồng ý, tên rất hay.
Nghe đề nghị của Âu Dương thế hùng, mọi người nhanh chóng đạt thành nhất trí.
Sau khi xác định được tên, mọi người bắt đầu thương nghị chi tiết, mà Nhiếp Vân cũng không có hứng thú với những chuyện như vậy cho nên hắn gọi tiểu Phong và Tiểu Hổ tới, một người hai thú lập tức đi vào tiểu viện.