Chứng kiến minh chủ hung mãnh như thế, một tát đánh bay đệ tử chấp pháp, làm như vậy đã kết thù với Chấp Pháp đường, lại đi mà nói, khẳng định phiền toái sẽ không nhỏ, Trúc Âm vội vàng nói.
- Đúng vậy. Tốt nhất đừng đi, tiến vào Chấp Pháp đường, cho dù không phải ngươi làm, cũng sẽ lột ra một lớp da, không bằng chúng ta cứ ở chỗ này, chờ bọn hắn tìm được chứng cớ xác thật lại đi qua...
Âu Dương Thế Hùng cũng vội nói.
Tuy bọn hắn vừa trở thành đệ tử của Hóa Vân tông, nhưng đối với quy củ của tông môn lại biết rất rõ ràng, biết Chấp Pháp đường đáng sợ, không khác gì Địa Ngục, thấy minh chủ đáp ứng muốn đi, tất cả đều biến sắc.
- Không có việc gì, cây ngay không sợ chết đứng, ta không tin bọn hắn không có chứng cớ, còn có thể làm gì ta!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, ngăn cản mọi người khuyên can, nở nụ cười một tiếng, đi theo sau lưng mấy đệ tử Chấp Pháp đường.
Chấp Pháp đường khẳng định phải đi, không đi mà nói, sẽ bị bắt tay cầm, mối họa càng lớn.
..........................................
Chấp Pháp đường, còn gọi là Chấp Pháp điện, tọa lạc ở bên cạnh Lăng Tiêu đỉnh, nguy nga đứng vững, còn chưa tới trước mặt, liền cảm thấy một cổ khí tức uy nghiêm lăng lệ ác liệt đập vào mặt.
Chấp Pháp đường chưởng quản quyền sanh sát các đệ tử, trưởng lão của Hóa Vân tông, thành lập đã vài vạn năm, uy nghiêm càng ngày càng nặng, càng thẩm thấu càng nhiều, thậm chí chỉ nghe nói tên, nội tâm sẽ sinh ra một loại sợ hãi.
Thật giống như thánh địa của một ít đại giáo, yêu ma quỷ quái không dám đi qua vậy, Chấp Pháp đường xử phạt đệ tử nhiều, cũng sẽ có một loại quy tắc ở phía trên du đãng, làm cho người không rét mà run.
Đối với loại quy tắc này, Nhiếp Vân không thèm để ý, bọn người Tiêu Lăng giết thì giết, với hắn mà nói cũng không có gì.
Đi vào Chấp Pháp điện, ngẩng đầu nhìn lên, liền chứng kiến hai lão giả ngồi ngay ngắn ở trên đài, chứng kiến Nhiếp Vân đến, hai mắt lập tức lộ ra sát ý lạnh lùng.
- Ngươi chính là Vân Phong? Thật to gan, vậy mà dám giết chết người của chấp pháp đội, giết chết đệ tử của chúng ta, còn không quỳ xuống!
Một lão giả bên trái lập tức hét to, cả người giống như con chuột muốn nhảy lên.
Hai lão giả này cũng không phải Tang Thạc, Lô Khiếu, mà là sư phụ của Tiêu Lăng cùng Cát Hoan… Lăng Dực, Liêu Lương.
Lăng Dực, Liêu Lương chỉ là trưởng lão nội các, thực lực Nạp Hư cảnh đỉnh phong, loại thực lực cùng địa vị này, có thể bồi dưỡng được đệ tử xếp hạng Top 10 Phá Không tiềm lực bảng, vẫn là kiêu ngạo lớn nhất của bọn hắn, không nghĩ tới loại kiêu ngạo này, lại bị thiếu niên ở trước mắt đánh vỡ.
Cho nên, bọn hắn đối với Vân Phong là hận thấu xương.
- Tàn sát đệ tử đồng tông, đã phạm vào tử tội, quỳ xuống nhận tội, còn có thể miễn trừ tội chết, bằng không thì, một khi động thủ, tuyệt đối cho ngươi sống không bằng chết!
Liêu Lương cũng rống to.
- Quỳ xuống? Nhận tội? Ta có tội gì? Chẳng lẽ ta tham gia thí luyện, đạt được mười hai vạn công huân, cũng là tội?
Nhiếp Vân nhướng mày.
Hiện tại đối phương không có chứng cớ, chỉ cần không thừa nhận, sẽ không làm gì được mình.
- Bảo ngươi quỳ xuống liền quỳ xuống, nơi nào đến nói nhảm nhiều như vậy!
Trước kia đệ tử bị Nhiếp Vân đánh rơi răng, lúc này đã khôi phục lại, đi vào Chấp Pháp điện thù mới hận cũ bốc cháy lên, hừ lạnh một tiếng, đột nhiên ra tay.
Thực lực của người này là Nạp Hư cảnh hậu kỳ, từ phía sau lưng ra tay, lòng bàn tay khẽ động, Chấp Pháp điện liền lắc lư, tựa hồ để cho lực lượng của hắn đột nhiên bạo tăng thêm vài phần.
Bình thường đệ tử chấp pháp động thủ ở Chấp Pháp đường, có thể đạt được gia trì, để cho sức chiến đấu tăng cường.
Khó trách các đệ tử khác đều e ngại Chấp Pháp đường như hổ, thì ra là thế!
- Xem ra vừa rồi ăn chưa đủ giáo huấn! Chẳng lẽ còn muốn ăn tát lần nữa?
Mặc dù Nạp Hư cảnh hậu kỳ lại tăng phúc, nhưng đối với Nhiếp Vân mà nói không đủ gây sợ, hừ lạnh một tiếng, cũng không động đậy, trong giọng nói mang theo trận trận Tiên Âm, để cho linh hồn người rung động.
- Ta lại dám ra tay, ta thật là đáng chết.... ta đáng chết a.
Vẻ mặt của đệ tử chấp pháp kia vốn dữ tợn, ý định báo thù, lời còn chưa nói hết, chỉ nghe được Tiên Âm vang lên bên tai, trong đầu choáng váng, cảm giác mình chính là tội nhân tội ác tày trời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, giơ tay đánh lấy mặt của mình.
Ba ba ba…
Không ngừng tát lấy mình, thanh âm vang vọng ở trong Chấp Pháp đường, làm ba vị đệ tử chấp pháp khác sởn hết cả gai ốc.
Chỉ một câu liền để cho Nạp Hư cảnh hậu kỳ tự tát mình, tựa hồ Vân Phong này so với truyền thuyết bên ngoài còn muốn đáng sợ!
- Tiên Âm sư? Ngươi vậy mà dùng thiên phú Tiên Âm sư đầu độc đệ tử chấp pháp?
Thấy Nhiếp Vân nói một câu, đệ tử chấp pháp liền tự tát mình, giống như choáng váng, Lăng Dực, Liêu Lương liếc mắt nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra khiếp sợ.
Tuy sớm nghe nói thằng này có thiên phú Tiên Âm sư, lại không nghĩ rằng mạnh như vậy, đệ tử Nạp Hư cảnh hậu kỳ cũng bị một câu nói thành kẻ đần, ngoan ngoãn dựa theo hắn phân phó làm việc.
- Rất tốt. Ngươi đã không thừa nhận tội danh, ta chỉ có thể nói sự thật cho ngươi nghe! Cho ngươi tâm phục khẩu phục!
Che dấu sát cơ xuống, Lăng Dực vỗ bàn, tạp âm nổ vang, đánh thức chấp pháp đệ tử lâm vào mê muội kia, cười lạnh nói.
Lúc này mặt mũi của đệ tử chấp pháp kia đã sưng phù, tỉnh táo lại mới biết được mình kém thiếu niên trước mắt bao nhiêu, vội núp ở phía sau, không dám nói nhảm nửa câu.
- Sự thật? Rửa tai lắng nghe!
Không để ý tới tên đệ tử kia, Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Rất tốt!
Lăng Dực cười lạnh.
- Thứ nhất, ở trong tất cả đệ tử hạch tâm, ngươi có cừu oán với Tiêu Lăng, Cát Hoan, có lý do cùng động cơ giết bọn hắn! Thứ hai, căn cứ tin tức mà đệ tử tham gia thí luyện truyền về, Tiêu Lăng, Cát Hoan cùng ngươi một đường, ở thời gian địa điểm cực kỳ ăn khớp! Thứ ba, nhiều đệ tử hạch tâm như vậy, chỉ có thực lực của ngươi đủ để đánh chết bọn họ, ba điểm này hợp lại, đã chứng minh hết thảy. Không phải ngươi còn ai vào đây?
Ba tội trạng, nói rõ động cơ, năng lực cùng thời gian địa điểm sát nhân, tuy không phải chứng cớ xác thật, nhưng tổng hợp những cái này có thể nhìn ra, chỉ có hắn mới là hung thủ giết người.