Tăng nhân áo trắng không có ngăn trở thành công, trên đường không có nguy hiểm, một đường đi lên, thẳng đến đi qua toàn bậc thang bộ, cũng không có xuất hiện bất kỳ dị thường.
- Vào thôi!
Đi hết bậc thang, tới trước cửa điện Đại Giác Tuệ Tự, Nhiếp Vân hít sâu một hơi, âm thầm trải rộng Phòng Ngự chi khí toàn thân, cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, nhấc chân đi vào.
Xuất hiện ở trước mắt chính là một đại điện rộng lớn, chính giữa là Phật tượng màu vàng cao tới tầm hơn mười trượng, diện mục hiền lành, để cho người xem xét thì có xúc động quỳ bái.
Đổi lại trước kia, Nhiếp Vân nhất định sẽ quỳ xuống dập đầu. Nhưng trải qua tăng nhân áo trắng giả nhân giả nghĩa vừa rồi, để cho hắn ở sâu trong nội tâm đối với Phật môn có chút chán ghét, chẳng những không có loại xúc động này, ngược lại cảnh giác lui về phía sau hai bước, ngắm nhìn bốn phía.
- Vật trân quý nhất của Đại Giác Tuệ Tự hẳn là cái hộp trên tay tượng Phật kia!
Ngay thời điểm Nhiếp Vân dùng Thiên Nhãn quan sát chung quanh có nguy hiểm hay không, liền nghe được thanh âm của Đạm Đài Lăng Nguyệt vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy trên bàn tay của tượng Phật để một cái hộp không lớn.
Cái hộp chỉ lớn hơn bàn tay người bình thường một chút, so với tượng Phật cực lớn thật không có ý nghĩa, Nhiếp Vân mới nhìn sơ qua cũng không thấy, thật không biết nàng là làm sao thấy được.
- Phía trên hộp có phong ấn, ta đi lên thử xem!
Nhìn kỹ một vòng, cũng không phát hiện cơ quan hoặc trận pháp khác, Nhiếp Vân nói một tiếng, dẫn đầu bay lên.
- Ân!
Đạm Đài Lăng Nguyệt gật đầu.
Phía trên hộp có phong ấn gia trì, thủ pháp phong ấn này Nhiếp Vân chưa bao giờ thấy qua, chỉ nhìn trình độ rườm rà liền biết rõ thật không đơn giản.
- Mở!
Tập trung lực lượng toàn thân, bàn tay lớn trảo một cái, pháp lực phối hợp lực lượng thân thể nhấn tới phong ấn trên hộp.
Dựa theo đạo lý, phong ấn chỉ có thể cách dùng lực va chạm, thân thể là xé không được, nhưng thủ đoạn của Nhiếp Vân rất nhiều, Thiên Nhãn càng có thể nhìn ra chi tiết của phong ấn, với hắn mà nói trực tiếp xé rách mới là biện pháp đơn giản nhất.
Ầm ầm!
Tựa hồ cảm nhận được có người mạnh mẽ bắt lấy đồ vật trong đó, phong ấn chấn động mạnh một cái, phía trên kích xạ ra uy áp dày đặc, tựa hồ đại biểu cho Phật Đà không để cho xâm phạm, chấn hắn bay ngược ra ngoài.
- Phong ấn thật mạnh!
Sắc mặt đỏ lên, lần nữa bị thương, vẻ mặt của Nhiếp Vân ngưng trọng.
Nếu như không có Phòng Ngự sư ngăn cản một bộ phận trùng kích, thương thế khẳng định càng nặng!
Một phong ấn thì có lực lượng như thế, sinh ra uy áp cường đại như vậy, thật là đáng sợ!
- Đúng rồi, ta có thiên phú Thần Thâu, phá vỡ phong ấn làm gì...
Trong đầu lóe lên linh quang, Nhiếp Vân khẽ cười một tiếng, bàn tay phất một cái, thi triển Thần Thâu thiên phú, diệu thủ không không trảo tới.
Thiên phú Thần Thâu có thể bỏ qua phong ấn, trực tiếp lén lấy bảo bối ra, có loại năng lực này, còn dùng sức mạnh, thật là khờ rồi.
Ông!
Còn chưa tới trước mặt phong ấn, phong ấn đột nhiên chấn động, Nhiếp Vân cảm thấy bàn tay tê rần, Thần Thâu chi khí bị đánh tan, không còn biện pháp ăn cắp.
- Cái gì?
Đồng tử của Nhiếp Vân co rụt lại.
Từ khi có được thiên phú Thần Thâu đến nay, mọi việc một mực đều thuận lợi, chưa từng có thất bại qua, loại tình huống này còn là lần đầu tiên gặp được!
Có thể đánh tan Thần Thâu chi khí, không cách nào lén lấy ra đồ vật, thật đúng là chưa từng gặp được qua loại phong ấn cổ quái này!
- Phật môn phong ấn đi riêng một đạo, rất khó phá giải, nhưng một khi đụng phải khí tức đồng môn, sẽ mất đi hiệu quả, ngươi không phải tu luyện công pháp Phật môn sao? Ngươi vận chuyển môn công pháp này thử xem!
Chứng kiến động tác của hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt nở nụ cười.
- Công pháp Phật môn?
Nhiếp Vân gật đầu, tâm chìm như nước, sắc mặt an tĩnh, Kim Cương Lưu Ly Thể chậm rãi vận chuyển ở trong người.
Ầm ầm!
Vừa vận chuyển, Nhiếp Vân bảo tướng trang nghiêm, cả người tựa như Phật Đà.
Kim Cương Lưu Ly Thể đệ lục trọng Pháp Tướng Kim Thân, dùng thân thành thánh, thành tựu Phật Đà!
Kim Cương Lưu Ly Thể cũng chia cửu trọng, trong đó đệ tứ trọng Lưu Ly Kim Thân, đệ ngũ trọng Lôi Đình Kim Thân, đệ lục trọng Pháp Tướng Kim Thân, đệ thất trọng Bất Động Kim Thân, đệ bát trọng Phù Đồ Kim Thân, đệ cửu trọng Bất Diệt Kim Thân!
Đạt tới đệ lục trọng Pháp Tướng Kim Thân, thì có Pháp Tướng của Phật môn, có được khí tức Phật môn.
Rầm ào ào!
Quả nhiên, Pháp Tướng Kim Thân vừa xuất hiện, phong ấn chung quanh cái hộp lập tức như băng tuyết tan rã, bàn tay nhẹ nhàng trảo tới, lần này không có bất kỳ trở ngại, trực tiếp lấy ra cái hộp.
Toàn thân cái hộp tràn ngập kinh văn đặc thù, rậm rạp chằng chịt, làm người xem hoa mắt.
Mở hộp ra, hai quyển sách hơi mỏng xuất hiện ở trước mắt.
- Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền, Minh Vương Phù Đồ Kinh?
Hai quyển sách, một là Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền, một là Minh Vương Phù Đồ Kinh.
Không nhìn tới kinh văn, Nhiếp Vân tiện tay mở Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền ra.
Một cổ quyền ý đập vào mặt, to lớn bao la, để cho người vui vẻ thoải mái.
- Bộ Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền này, so với thân pháp có thể thi triển Phong Lôi ma dực kia của ngươi chỉ mạnh không yếu, tu luyện thành công, có thể tới tương khắc, để cho hai bộ công pháp Phật Ma trong cơ thể ngươi tạm thời đạt tới cân đối, sẽ không xuất hiện chỗ sơ suất quá lớn!
Thấy Nhiếp Vân mở ra quyển sách, Đạm Đài Lăng Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu nói.
- Chúng ta chung một chỗ tu luyện a!
Nhiếp Vân lên tiếng, lấy thư tịch ra, đưa cho nữ hài.
- Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền vô cùng cương mãnh, chỉ thích hợp nam nhân, đối với ta không thích hợp!
Đạm Đài Lăng Nguyệt lắc đầu.
- Chỉ thích hợp nam nhân?
Nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Vân nhìn xuống phía dưới, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hoàn toàn chính xác, bộ quyền pháp này vô cùng cương mãnh, hoàn toàn chính xác chỉ thích hợp nam nhân, nữ nhân tu luyện mà nói, chẳng những không thể hoàn mỹ phát huy ra, còn sẽ ảnh hưởng tu vi bản thân, được không bù mất.
- Vậy ngươi...
- Không cần phải xen vào ta, ta đi dạo bốn phía xem còn gì không, ngươi nhìn xem có thể tu luyện hay không...
Đạm Đài Lăng Nguyệt biết Nhiếp Vân không muốn nuốt thứ tốt một mình, âm thầm gật đầu, khẽ cười một tiếng, thân thể mềm mại đi ra ngoài.
Thấy thái độ của nàng kiên quyết, Nhiếp Vân cũng không bắt buộc, lúc này khoanh chân ngồi dưới đất, chậm rãi mở ra Đại Từ Đại Bi Bất Động Minh Vương Quyền.