Vô Tận Kiếm Trang

Chương 109

- Ưh.

Ngữ Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ không khỏi nhìn ra xung quanh, lần nữa kinh ngạc. Nguồn tại http://TruyenGG

Sau đó Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi cũng không khỏi đồng thời nhìn hai thân ảnh siêu việt của bọn họ, một trước một sau, ánh mắt kinh ngạc, tràn đầy vẻ không thể tin.

Bóng đen kia hiển nhiên chính là Diệp Bạch và La Long Hạc, mặc dù đều là kiếm bộ, nhưng do Huyền sĩ thi triển ra, so với cảnh giới Huyền giả thì hiển nhiên không thể so sánh, cuối cùng chỉ kém La Long Hạc một bước, đuổi theo đám người Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi tới đỉnh núi.

- Là ngươi!

- Thì ra là các ngươi!

Lúc này, bọn họ hiển nhiên nhận ra một bộ hắc y, tay trái thêu hình đóa hoa lớn kỳ quái của La gia, La Long Hạc, cùng với khuôn mặt thoạt nhìn lạnh lùng của Diệp Bạch.

Ngữ Bàn Tử Nguyệt, Diệp Khổ nhìn vẻ mặt hai người, ánh mắt lóe ra một trận kinh ngạc, nhưng lập tức biến mất không thấy. Mà Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi thì lúc trước cũng không để ý tới Diệp Bạch, cho rằng dù hắn có trở thành Huyền sĩ thì cũng chưa chắc có thể chiến thằng bọn họ, nhưng hiện tại thấy Diệp Bạch có được tốc độ đáng sợ như thế, hai người nhất thời cùng biến sắc.

La Long Hạc thì phảng phất giống như không nhìn thấy bọn họ, nhìn về phía Diệp Bạch nói:

- Không nghĩ tới ngươi lại có thể lấy hôi giai bộ pháp, so được với hoàng bậc bộ pháp của ta, thật sự rất giỏi. Có cơ hội, chúng ta thử chiêu thứ ba.

Diệp Bạch không gật đầu, cũng không lắc đầu, trực tiếp đi qua một bên, nhắm mắt dưỡng thần, hắn hiển nhiên sẽ không nói cho La Long Hạc biết, trước kia khi hắn còn chưa tiến giai Huyền sĩ, cùng bản thân căn bản không thể so sánh, hơn nữa nếu mình có Bàng Du Quyết sớm vài ngày, ngay cả bộ pháp hắn cũng không thể thắng được mình. Hắn muốn đọ sức, ta có nguyện ý hay không thì đó chính là chuyện của ta.

La Long Hạc thấy hắn không trả lời, tưởng rằng hắn cam chịu, liền đi qua bên kia nhắm mắt dưỡng thần, dọc đường đi, hắn vì vượt qua Diệp Bạch mà đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí, phải nghỉ ngơi một lúc mới khôi phục lại được.

Thời gian trôi qua, trên đỉnh núi, hai người Ngữ Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ, đứng thẳng, bọn họ dường như căn bản không cần nghỉ ngơi. Mà Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi đồng dạng cũng đại hao nguyên khí, đi qua một bên ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, khôi phục Huyền khí, trong lúc nhất thời, ngoại trừ tiếng gió thổi, lá cây xào xạc vang lên thì không còn bất cứ thanh âm nào nữa.

Sau một lát, đám người thứ ba rốt cục lên đây, đúng là ba gã đệ tử Nhai Thai gia, sau đó một lúc lâu, vài tên đệ tử La gia rốt cục cũng thở hổn hển chạy lên. Đến lúc này, thắng bại đã phân ra, thực lực cao nhất khẳng định là Thai Tử Nguyệt, tiếp theo chính là Diệp Khổ, bất quá hắn rốt cục có sử dụng toàn lực hay không thì vẫn không biết. Kế tiếp là La Long Hạc, Diệp Bạch, kỳ Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi, một gã đệ tử Nhai Thai gia, Diệp Bồng Lai, sau đó là Nhai Thai Nha, cuối cùng là La Lai.

Thực lực chỉnh thể vẫn như cũ là Nhai Thai gia cực mạnh, mà Diệp gia thì thực lực chia đều, mơ hồ còn vượt xa cả Nhai Thai gia. La gia yếu nhất, trong ba nhà, cũng chỉ có tam đại đệ tử La gia, tạm thời không có Huyền sĩ xuất hiện.

Tất cả mọi người sau khi đến đỉnh núi, lập tức ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, khôi phục Huyền khí, nếu không thì không thể hoàn thành nhiệm vụ. Huống chi, lúc này cũng chưa tới lúc, không thích hợp để lẻn vào.

Qua một hồi lâu, mười mấy người có thực lực rốt cục trước sau khôi phục tới trạng thái đỉnh, đám người Diệp Bạch hiển nhiên tỉnh lại sớm hơn, đứng dậy đi tới đỉnh núi, đánh giá sơn cốc to lớn phía dưới.

Thần Vụ Cốc, nơi này sau khi bị chiếm lĩnh đã bị bọn họ sửa thành Thiên Báo Cốc, cái tên Thần Vụ Cốc đã không còn mấy ai gọi nữa. Sương mù ở Thần Vụ Cốc, mỗi khi đến đêm liền rất nhiều, lúc này có thể loáng thoáng thấy một số ngọn đèn. Kiến trúc, phòng ốc, phương tiện, nhân số, toàn bộ đều thấy không rõ, bất quá ngay lúc này chính là thời cơ tốt nhất, sương mù khiến bọn họ bất tiện, nhưng đồng thời cũng mang đến cơ hội ẩn tàng thân hình tốt hơn.

Thấy tất cả mọi người tỉnh lại, Ngữ Thai Tử Nguyệt cũng không khách khí, chỉ về địa hình phía dưới nói:

- Cốc này giống hình túi, bởi vì rất lớn, nên chúng ta không thể thám thính hết, cho nên chỉ có thể phân tán nhân thủ. Diệp gia, La gia, Thai gia, ba nhà phụ trách ba hướng!

Thấy Diệp Khổ, La Long Hạc không phản đối, nàng liền chỉ về phía dưới nói:

- Thấy không, con đường vào cốc đó có hai ngã rẽ, một cái hướng đông, một cái hướng bắc, cũng chính là vị trí phía sau cốc, nơi đó có một dốc đá cao vạn trượng rất nguy hiểm. Nhưng trên dốc đá lại có một lượng lớn cự mộc, đồng dạng cũng có nhiều bí mật, khó bị ai phát hiện. Không ai biết thực lực bên trong Thiên Báo Cốc thế nào, từ cửa chính đi vào tự nhiên là không thể, cho nên chúng ta chỉ có thể đi hai đường này.

- Con đường này, hai nhà các ngươi chọn một cái, còn Thai gia chúng ta một cái.

Diệp Khổ thản nhiên nói:

- Đã như thế, chúng ta cứ làm theo là được.

Ngữ Thai Tử Nguyệt nhìn hắn chăm chú, lúc này mới tiếp tục nói:

- Được, đã như thế thì cứ quyết định vậy đi, chúng ta từ tiểu sơn đạo phía tây đi vào, dò xét phía trước cốc. Hai nhà các ngươi từ phía sau cốc đi vào. La gia phụ trách giữa cốc. Diệp gia phụ trách sau cốc. Phía trước cốc là nơi bọn hắn đóng quân, nguy hiểm lớn nhất, sau cốc là cấm địa của bọn hắn, có thể có cao thủ tại đó, nên nguy hiểm cũng nhiều. Mà giữa cốc thì đơn giản nhất, cho nên do La gia thám thính.

Diệp Khổ, La Long Hạc gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Ngữ Thai Tử Nguyệt nhìn bọn họ, nói:

- Chúng ta đi chuyến này, mục đích chỉ là thăm dò địa hình Thiên Báo Cốc, thực lực lớn mạnh như bọn họ sao lại đến đây, muốn làm gì ở chỗ này. Về những phần khác thì không nên quản nhiều, ta nghĩ nhất định hai nhà các ngươi cũng biết tin, chuyện này do ta và Diệp Khổ tự mình phụ trách, cho nên...

Nàng nhìn về phía một gã thanh niên Nhai Thai gia:

- Nhai Thai Thiên Phong, ba người Thai gia do ngươi dẫn đầu, nhiệm vụ của ngươi là dò xét rõ ràng trước cốc, phân bố thực lực, vẽ lại một bức bản đồ chi tiết. Nếu cần chú ý đến nơi nào, hoặc nơi nào nguy hiểm thì tô vòng tròn đánh dấu, nhưng không nên tới gần, để tránh đả thảo kinh xà. Trong Thiên Báo Cốc khẳng định là có cao thủ, các ngươi không thể đối phó được, cho nên tất cả cũng không cần xen vào. Nhận được lưu tinh hỏa, lập tức ra ngoài cốc hội họp, nếu gặp phải nguy hiểm thì phát ra hỏa tiễn, chúng ta liền tới cứu viện.

Nhai Thai Thiên Phong là người gần với Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi nhất, hắn khom người nói:

- Vâng, đại tiểu thư, tiểu nhân nhất định làm tốt.

Nói xong liền dẫn đầu ba người chạy đi, biến mất tại phía tây. Ngữ Thai Tử Nguyệt nhìn về phía Diệp gia, nói:

- Các ngươi chọn ra một người dẫn đầu, dò xét Thiên Báo Cốc. La Long Hạc, ngươi dẫn người đến giữa cốc, làm như lời ta vừa nói. Nếu gặp nguy hiểm, phát hỏa tiễn báo hiệu. Nếu chuyện hoàn thành thì lần nữa đến đây hội họp. Diệp Khổ, chúng ta đi thôi!

Nói xong liền không quản những thứ khác, thân hình vừa động, cả người lần nữa hóa thành một đạo tử sắc điện quang nhập vào bóng đêm không thấy bóng dáng.

Diệp Khổ gật đầu, nhìn bốn người Diệp gia liếc mắt một cái, nói:

- Cố gắng làm, nếu không thể thì thối lui.

Nói xong, thân hình hắn vừa động, hóa thành một đạo tàn hồng đuổi theo thân ảnh Ngữ Thai Tử Nguyệt, hai người hoàn toàn biến mất không thấy. Hiển nhiên, sự kiện nầy này, hai người bọn họ là chủ lực, cho nên nhận lấy nguy hiểm nhiều nhất.

Ngữ Thai Tử Nguyệt và Diệp Khổ đi rồi, tại chỗ chỉ còn lại mấy người La gia và Diệp gia. La Long Hạc đi tới trước người Diệp Bạch, vỗ vỗ vai hắn nói:

- Huynh đệ, chúng ta đi trước một bước, chúc ngươi may mắn!

Nói xong, thân hình vừa động, dẫn theo bốn người La gia nhập vào bóng đêm, đi về phía Thiên Báo Cốc.

Năm người La gia vừa đi, tại chỗ chỉ còn lại Diệp Bạch, Diệp Thiếu, Diệp Thiên Nhi, Diệp Bồng Lai. Diệp Thiếu hừ lạnh một tiếng, rời đi đầu tiên, ánh mắt Diệp Thiên Nhi nhìn Diệp Bồng Lai và Diệp Bạch, lập tức đuổi theo bóng lưng Diệp Thiếu, cũng nhập vào bóng đêm biến mất không thấy. Diệp Bồng Lai cười ha ha, nói:

- Xem ra, chúng ta chỉ có thể tự mình chiến đấu, huynh đệ bảo trọng.

Lời vừa dứt, cũng không nói thêm gì, cả người đón gió, trong nháy mắt biến mất không thấy.

Gió nhẹ thổi qua, tất cả đều đi hết, trên vách núi nhất thời chỉ còn lại một mình Diệp Bạch, không còn ai khác. Thấy cảnh này, Diệp Bạch sờ sờ mũi, không khỏi cười khổ. Hiển nhiên bốn người này không ai phục ai, để bọn họ chọn ra một đội trưởng rõ ràng là không có khả năng. Quên đi, ta vốn cũng không định đi cùng bọn họ, làm việc đơn độc càng tiện hơn nhiều.

Thân hình vừa động, cả người hóa thành một đạo kiếm quang bắn đi, rất nhanh biến mất không thấy.

Thiên Báo Cốc về đêm phảng phất như một con dã thú, tối đen và yên lặng, bị vô số sương mù bao phủ, cho dù có người phía đối diện cũng không phát hiện được.

Lúc Diệp Bạch đến phía sau cốc, mấy người phía trước hiển nhiên đã đi qua, dưới chân là một dốc đá vạn trượng, có không ít dây leo màu xanh buông xuống, loại dây leo này rất chắc, Diệp Bạch không do dự, thân hình vừa động, nắm lấy một dây leo nhảy thẳng xuống, rất nhanh biến mất không thấy bóng dáng, ẩn vào trong sương mù mờ mịt.

Một lát sau....

"Phanh!" Một tiếng, một bóng người nhẹ nhàng nhảy xuống, phủi phủi tay, nhìn bốn phía không có ai, thân hình hắn vừa động, lại biến mất trong sương mù.

Hồ nhỏ, cầu gỗ, cây cỏ.

Những ngọn đèn ngả nghiêng giống như cỏ bị gió lay, từ xa có thể nhìn thấy qua làn sương mù.

Trong đêm đen, một ngón tay bắn ra, đầu ngón tay xuất hiện một đạo bạch sắc tiểu thảo. "Phanh" một tiếng, cỏ nhỏ hóa thành một đoàn sương mù, hoàn toàn đem thân ảnh người nọ giấu đi. Sau đó người kia vô thanh vô tức đi đến một căn phòng.

Sau rèm cửa sổ, một thiếu nữ gầy yếu đang che ngực, không ngừng ho khan, trên mặt đất phía trước nàng là một lò than nhỏ dùng để sưởi ấm màu vàng cũ kỹ, bên trong không ngừng phát ra tiếng xì xèo.

Bình Luận (0)
Comment