Vô Tận Kiếm Trang

Chương 131

Hắn tu luyện tới cảnh giới này hoàn toàn là dựa vào cố gắng, tuy nhiên chỉ cần cơ duyên thì…

Diệp Bạch khi biết rõ trong thời gian ngắn mình không có tiền cảnh gì thì ngừng lại, đi vào trong kiếm thạch mà tu luyện tiếp. Tuy nhiên lúc đó Huyền Khí cũng vẫn không gia tăng nên hắn đành phải chờ đợi cơ duyên của mình, khi cơ duyên tới thì mình sẽ tiến giai.

Diệp Bạch đi ra khỏi nhìn sắc trời, bây giờ đang là giữa trưa, một lúc sau Thanh bào quái khách mới tỉnh lại được. Diệp Bạch bắt đầu đi kiếm cái ăn, tìm mấy món dã vị, sau đó mang về thiêu nướng, chờ thanh bào quái khách tỉnh dậy.

Hai người ở lâu như vậy mà đến bây giờ Diệp Bạch vẫn không biết tên của lão, từ đâu đến trình độ như thế nào, tuy nhiên hắn không hỏi và thanh bào quái khách cũng không nói.

Diệp Bạch không thích tìm hiểu việc riêng tư của người khác, hắn đem nghi hoặc giấu kín thật sâu trong người. Lúc này Diệp Bạch định ra ngoài đi săn nhưng cấm chế hồng quang ở ngoài sơn cốc bỗng sáng lên, phảng phất như là liệt hỏa thiên thiên, một tiếng cười quỷ dị bỗng nhiên cất tiếng:

- Tửu lão đầu, lão trốn ở đây sao? Bằng hữu tới thăm lão lão còn mau không ra tiếp.

Tiếng cười này phảng phất giống như là tiếng quỷ khoác vậy, có thể xuyên qua lớp cấm chế của Thanh bào quái khách mà vang vọng vào trong cốc, nó tựa hồ như là một quả chùy lớn đánh vào tai Diệp Bạch vậy. Sắc mặt Diệp Bạch lúc này trắng bệch, cả người lung lay như muốn ngã.

- Âm công thật là khủng khiếp.

Trong lòng Diệp Bạch thầm kinh hãi, mặc dù hắn đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng vẫn không ngăn nổi tiếng cười này của người bên ngoài. Tiếng cười này chui vào hai tai của hắn, vang vọng vào bên trong. Nếu một khi nó tiến vào trong óc thì nhẹ sẽ bị tàn phế, thổ huyết, nặng thì trở thành một người ngu ngốc.

Nhưng đúng lúc này, một bàn tay ấm áp vỗ vào lưng của Diệp Bạch, khiến cho ám kình được nhả ra. Cảm giác cả người nhộn nhạo ma nhập vào đã hoàn toàn biến mất, Diệp Bạch hiện tại đã khôi phục được sự thanh tịnh. Hắn quay đầu lại thì chẳng biết lúc nào Thanh bào quái khách đã đi ra về phía sau của hắn, vừa rồi lão đã giúp hắn phá bỏ âm thuật công kích này.

- Tiền bối.

Diệp Bạch nhịn không được mà kêu lên.

Thanh bào quái khách giơ tay lên, ý bảo Diệp Bạch đừng hỏi, trên khuôn mặt của lão hiện ra một vẻ vô vùng ngưng trọng, lão nhanh chóng nói:

- Tai vạ đến rồi, hiện tại ta nói cho ngươi biết hai chuyện, ngươi phải nhớ kỹ.

Thanh bào quái khách là nhân vật vô cùng ghê gớm mà giờ phút này cũng tỏ ra ngưng trọng thì Diệp Bạch biết rõ ở ngoài cốc chắc chắn là một đại địch, ngay cả Thanh bào quái khách cũng không đảm bảo chắc là sẽ thủ thắng.

Thanh bào quái khách cũng không để ý tới suy nghĩ của Diệp Bạch mà lập tức nói:

- Thứ nhất là cấm chế bên ngoài không thể ngăn cản được hắn bao lâu, bây giờ ngươi phải lập tức thu dọn đồ đạc mà trốn ra sau phòng, sau khi người kia tiến đến, ngươi hãy rời khỏi nơi này.

Diệp Bạch la lên:

- Tiền bối, người định…

Thanh bào quái khách nói:

- Người mới tới này thực lực cao cường, không thể chạm vào được, ngươi ở đây cũng chỉ phí công chịu chết. Về phần ta, cho dù hắn có Thiên Dương Liệt Hỏa Công đã luyện tới tầng thứ chín thì sao? Ta cũng chưa chắc đã phải sợ hắn, ngươi cũng không cần phải lo lắng cho ta.

Diệp Bạch không kìm được mà hỏi lại:

- Thiên Dương Liệt Hỏa Công?

Thanh bào quái khách gật đầu nói:

- Không sai, Xích phát lão nhân Thiên Dương Liệt Hỏa Công chính là một trong ba tuyệt học dạ ma, là bảo điển trấn tông của Thực Hồn tông, lục giai đỉnh cấp công pháp, uy lực vô cùng lớn, tổng cộng chia làm chín tầng, luyện được ba tầng đầu tiên có thể phát ra uy lực của hôi giai đỉnh cấp công pháp, ba tầng tiếp theo có thể phát ra uy lực của Hoàng giai đỉnh cấp công pháp, luyện được ba tầng nữa có thể phát ra uy lực của Lục giai đỉnh cấp công pháp. Mười năm trước Xích Phát lão nhân đã tu luyện đến Liệt Hỏa tầng thứ tảm, chỉ sợ rằng hiện tại hắn đã đột phá đến tầng thứ chín cho nên không thể khinh thường được.

Diệp Bạch trầm mặc lại, Lục giai đỉnh cấp công pháp, hắn biết rõ rằng công pháp này hắn không thể nào chống lại được, hắn ở đây chỉ khiến cho Thanh bào quái khách bị liên lụy mà thôi.

Thanh bào quái khách nói tiếp:

- Được rồi, thời gian không còn nhiều lắm những điều khác ngươi không cần biết rõ. Yêu cầu thứ hai của ta chính là hãy trốn thật xa nơi này ,thật xa khỏi Hỏa Vân thành, chốn phân tranh này không phải là nơi ngươi có thể tham dự được vào, với thực lực Huyền Sĩ sơ cấp của ngươi bất kỳ ai cũng có thể đánh chết ngươi. Tuy nhiên với khả năng của ngươi thì sau này nhất định sẽ tu luyện đến được Huyền Sư, thậm chí là Huyền Tông, lúc đó dĩ nhiên là có thể tham gia những chuyện như vậy.

Diệp Bạch im lặng gật đầu, tuy nhiên vào lúc này ở bên ngoài cốc cấm chế đã rung rung, hồng quang bay tán loạn, phảng phất vô số tinh qunag, hiển nhiên cấm chế một lát nữa chắc chắn sẽ bị phá. Thời gian khẩn cấp, thanh bào quái khách liền khẽ vẫy tây, một quyển sách màu lục hiện ra trong tay của lão, lão nhét vào ngực Diệp Bạch mà nói: truyện được lấy tại truyenggg.com

- Đây là thù lao của ngươi, đã bắt ngươi theo ta lâu như vậy, chỉ sợ sau này không có cơ hội gặp lại, ngươi đi đi.

Sau đó, lão cầm Diệp Bạch giống như một con tiểu kê mà ném về phía trước. Diệp Bạch tựa hồ như là một bao cát bị văng ra tới hơn mười trượng, rớt xuống bên cạnh gian nhà gỗ kia. Tuy nhiên sau khi rớt xuống Diệp Bạch vẫn không hề có chút cảm giác đau đớn nào, sau đó hắn mới có phản ứng.

- Đây là thực lực của Huyền Sư đỉnh cấp, so với Huyền Sĩ thì cách biệt một trời một vực.

Diệp Bạch trong lòng thầm kinh hãi, đồng thời hắn không kìm được mà lo lắng liếc nhìn vào trong trường. Lúc này thanh bào quái khách vẫn bồng bềnh tay áo nơi đó, tựa hồ như là một pho tượng, mà chiếc hồ lô to lớn của lão hiện tại cũng không thấy đâu, không biết lão đã giấu ở nơi nào.

Xuyên qua khe hở của căn phòng, Diệp Bạch nhìn bóng lưng sừng sững của quái khách, trong lòng hắn tựa như là bị một thanh chùy lớn đánh trúng. Hắn rõ ràng có thể đào tẩu, với thực lực của hắn muốn chạy trốn tuyệt không khó khăn gì, không ai có thể ngăn cản được. Tuy nhiên hắn vẫn ở yên tại chỗ để quan sát tình huống. Kỳ thật đối với Thanh bào quái khách ban đầu Diệp Bạch có một sự oán hận vì bị lão bắt đi, nhưng mà hiện tại, sau một thời gian ở chung, Diệp Bạch phát hiện ra là lão là người ngoài lạnh trong nóng, từ đó về sau Diệp Bạch không còn hận lão nữa, mà hơn nữa trong lòng đối với Thanh bào quái khách này còn có một tâm lý ỷ lại không thể hiểu nổi, tựa hồ như có điều gì đó ở trên người Thanh bào quái khác mà Diệp Bạch chưa từng nhận thức qua.

Hắn muốn đi ra nói rằng Thanh bào quái khách hãy đi cùng hắn, nhưng đúng lúc này, cấm chế bốn phía của sơn cốc bỗng nhiên rung mạnh một tiếng, tựa hồ như có đồ vật gì đập vào đó vậy. Sau đó, từng tiếng động ầm ầm vang lên, cấm chế biến thành một đạo hồng quang rồi lập tức tiêu tán. Sau đó trong sơn cốc vang lên từng tiếng cười quái dị, một giọng nói khinh thường bỗng nhiên được cất lên:

- Tửu lão đầu, lão chế ra mấy cấm chế này hòng gây trở ngại cho Xích phát lão tổ ta thật là một việc làm quá khờ dại. Lão định trốn ở đây làm con rùa đen sao?

Diệp Bạch lập tức ngưng thần lại nhìn về phía người tóc đỏ, chỉ thấy mái tóc của người này dựng thẳng lên trên trời, tựa như là cương châm vậy. Toàn thân người này đỏ như lửa, trên người mặc một chiếc áo choàng màu bạc thêm một con chim đại bàng đầu bạc, ở chỗ ngực của lão ta có một Hồn đoàn màu xanh, tựa hồ như đang xoay tròn, đúng là ký hiệu của bát phẩm tông môn, Thực Hồn Tông.

Chỉ thấy hai mắt của lão như hai quả chuông, mi mục sắc bén như gió, mười ngón tay như là móng vuốt của chim, thoạt nhìn khiến cho người ta phải sợ hãi cùng cực, tựa hồ như cả người lão bị lửa thiêu đốt mang theo một khí thế bức nhân vậy. Bãi có bốn phía mỗi khi bị lão bước qua đều trở nên cháy đen mà héo rũ trong nháy mắt.

Khuôn mặt của Diệp Bạch hiện ra vẻ kinh ngạc. Đây chính là Xích Phát lão tổ tu luyện "Thiên Dương Liệt Hỏa công" hay sao? Thực lực mạnh như vậy khiến cho cây cỏ cũng phải héo rũ, hơi nước bốc lên bốn phía, hắn chính là Huyền Sư đỉnh cấp sao? Là cường giả do Bát Phẩm tông môn phái tới?

Thanh bào quái khách lại không hề sợ mà cười hắc hắc:

- Xích Phát lão quỷ, lão đuổi ta suốt mười năm nay. Thế nào, vẫn còn muốn thử thường thức tửu công của Bùi Vũ Thiên ta nữa sao? Thảm kịch ở cuộc chiến Tây Hà Lĩnh không lẽ lão đã quên? Chẳng lẽ lão lại muốn thử Trường Sinh Túy Khí của ta lần nữa sao? Muốn xem vựng Mê thiên nhận là gì đúng không?

Lão nói rất to, ý định là để cho cả Diệp Bạch ở phía xa xa trong phòng cũng nghe rõ. Hóa ra Thanh bào quái khách có danh tự là "Tửu công" Tửu công Bùi Vũ Thiên, quả nhiên là một cái tên đầy khí phách.

- Hừ, Bùi Vũ Thiên, miệng lưỡi của ngươi cũng sắc sảo đó.

Xích Phát lão tổ cũng không tức giận mà thản nhiên nói:

- Lần này không giống như mười năm trước, mười năm trước Trường Sinh Túy quyết của ngươi đã tu luyện tới mức độ đại thành còn Thiên Dương Liệt Hỏa công của ta mới tiến tới tầng thứ tám, tuy nhiên hiện tại ta đã đạt tới Tầng thứ chín, thân liệt như lử, thiêu hết mọi cảnh giới, đã tương đương với uy lực của Lục giai đỉnh cấp. Ngươi tu luyện Trường Sinh túy quyết mười năm trước sau đều chỉ có thể đạt tới uy lực của Lục giai cao cấp, đến lúc ngươi bị Liệt Hỏa Cửu Trọng Thiên của ta thiêu đốt tất cả thì sẽ biến thành một tửu quỷ.

Tửu Công Bùi Vũ Thiên cười hắc hắc nói:

- Thật không? Khóc trách ngươi muốn tìm ta đánh một trận, hóa ra là Thiên Dương Liệt Hỏa công đã luyện tới tầng thứ chín. Chỉ có điều ngươi tưởng rằng trong mười năm nay chỉ có mình ngươi tiến bộ sao? Bớt nói nhảm đi.

Lời nói vừa chưa dứt thì ở trên người của Thanh bào quái khách bỗng nhiên toát ra từng luồng vụ khí màu xanh, những vụ khí này vây quanh lão một vòng mà từ từ xoay tròn rồi bay lên. Ở phía xa xa, một mùi rượu truyền đến, mùi rượu này thật là có lực hấp dẫn, chỉ cần ngửi thấy một chút thôi là có thể bị hôn mê, đây chính là Lục giai cao cấp công pháp, Trường Sinh túy quyết. Đây là công pháp thật đặc biệt, là Huyền Khí công pháp đó, Diệp Bạch ở bên ngoài hơn mười trượng cũng có thể nghe thấy mùi rượu, tựa hồ như có một cảm giác chóng mặt mê men, may là do hắn cách hơi xa và đã thúc giục huyền khí cho nên mùi rượu này dễ dàng bị hóa giải.

Bình Luận (0)
Comment